"Phụt..." Một tràng cười phun ra ngoài, một chút cũng không khoa trương, thật sự là phun ra ngoài.
Tên đàn ông bên cạnh vẫn còn một ngụm Vodka ở trong miệng, bị tê liệt một hồi lâu không nói ra lời, chỉ là dùng tay chỉ chỉ Tô Lương Mạt bật cười.
Bên cạnh lại có người tiếp lời, "Bóp vỡ, bóp vỡ cái gì?"
Tô Lương Mạt muốn rút tay về, Tô tiên sinh siết chặt lấy lòng bàn tay cô, "Cô ngược lại bóp một cái thử xem?"
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
"Tôi chỉ muốn để cô giúp tôi xem thử, tôi có thứ kia không?"
Tô Lương Mạt đương nhiên biết rõ anh có, cô đưa mắt nhìn Mạc Thanh ngồi bên cạnh Đường Khả, bàn tay vốn đang nắm chặt khẽ buông ra, hai ngón tay chiếu theo bắp đùi người đàn ông hung hăng nhéo lên, "Bớt là sờ không được, tôi làm sao biết chứ."
Tô tiên sinh nhịn đau, lại một phát kéo tay của cô ra, "Vậy cô sờ được cái gì rồi?"
"Cái gì cũng không sờ được."
"Không phải chứ?" Nghe đến cái này, chính là đề tài đám đàn ông kia thích đùa bỡn nhất, "Sao có thể cái gì cũng không có? Chỉ có khác biệt lớn hay nhỏ, không có, vậy không phải thành thái giám rồi?"
Tô tiên sinh dắt tay Tô Lương Mạt đưa đến trước mặt, hai tay vuốt ve ngón tay thon dài trắng nõn của cô, một ngón cũng không buông tha, "Rốt cuộc có sờ được hay không?"
Mạc Thanh ở bên thủy chung lạnh mặt, "Đông Kình."
Đôi mắt Tô tiên sinh hệt như băng hàn quét qua, "Muốn tôi nói lại bao nhiêu lần nữa? Huống hồ, tôi đối với người có liên hệ với hắc đạo không có hứng thú, hôm nay bỏ đi, sau này kính xin phu nhân tự giải quyết chuyện của mình cho tốt, một người nếu như ngay cả con trai ruột của mình cũng có thể nhận lầm, làm sao còn xứng được gọi là "mẹ"?"
Sắc mặt Mạc Thanh hết trắng lại xanh, "Được, nếu đã như vậy, coi như là tôi nhận lầm người."
Tô Lương Mạt hất tay Chiêm Đông Kình ra một cái, "Phu nhân, loại người như vậy, bà vẫn cho rằng anh ta là Chiêm Đông Kình sao?"
Tháu độ của Mạc Thanh, đúng hay sai không dứt khoát, chỉ là ngẫm nghĩ một chút, rồi nói với Đường Khả bên cạnh, "Đi thôi, chỉ dựa vào một cái bớt cô cũng không thể xác định được anh ta rốt cuộc có phải Đông Kình hay không, vị Tô tiên sinh này cũng sẽ không cho cô xem."
"Nhưng anh ấy rõ ràng chính là Đông Kình, các người nguyên một đám đều bị mù mắt rồi hay sao?"
Mạc Thanh đứng dậy, không có ai để mắt ở trên đỉnh đầu cả, tất nhiên cũng biết thật ra anh chính là Chiêm Đông Kình.
"Đường Khả, đi thôi, đừng ở đây tự làm mình mất mặt nữa."
Đường Khả do dự liếc nhìn người đàn ông, bây giờ anh không phải là Chiêm Đông Kình, cho dù cô ta có nhào tới bảo anh cứu giúp, đoán chừng Tô tiên sinh cũng sẽ không duỗi cái tay này.
Đến lúc đó, Mạc Thanh chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Đường Khả chỉ đành phải đứng dậy, lúc Mạc Thanh xoay người muốn đi, Tô Lương Mạt mở miệng, "Phu nhân, anh ta là Tô tiên sinh, không phải càng tốt sao? Như vậy chứng minh Chiêm Đông Kình đã chết rồi, bà có thể không phải lo lắng gì nữa.
Mạc Thanh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại ánh mắt có mang theo ác ý thâm hiểm, "Ý của cô, là tôi không muốn cho Đông Kình được toàn mạng?"
"Tôi chỉ là muốn nói, Ngự Châu không còn Chiêm Đông Kình người này nữa rồi."
Mạc Thanh hướng mắt nhìn về phía Tô tiên sinh, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Cửa phòng bao trong nháy mắt khép lại, một cánh tay thò sang đáp lên đầu vai Tô Lương Mạt, "Vì một người không liên quan mà đắc tội phu nhân hắc đạo, cô còn nói đối với tôi không có hứng thú?"
"Tô tiên sinh, tôi chỉ là không muốn ba ngày hai bữa lại có người đến quấy rối Ngu Nhạc Thành của tôi làm ăn."
"Kiếm cớ."
"Anh vẫn nên về nhà soi gương thử xem, xem chỗ đó có phải thật có vết bớt không, đỡ cho sau này lúc bị người ta lột hết quần xuống nghiệm thân thì khó mà giải bày."
Tô tiên sinh sửa sang lại áo sơ mi vì vừa nãy lôi kéo mà tuột ra lỏng lẻo, anh áp sát lại trước mặt Tô Lương Mạt, "Có hay không, cô thật sự không biết?"
Tô Lương Mạt rất tự nhiên hướng ánh mắt về phía khuôn mặt người đàn ông, "Tôi chỉ biết là, Chiêm Đông Kình có."
"Oh?" Trong mắt Tô tiên sinh nổi lên hứng thú, một âm tiết bị kéo dài ám muội, "Chỗ đó cũng rất kín đáo, cô làm sao mà thấy được?"
Tô Lương Mạt gọi một cô gái vừa đi vào, "Hầu hạ Tô tiên sinh, tôi còn có việc bên ngoài."
Người đàn ông đúng lúc hướng lên eo cô bóp một cái, "Chuyện rõ ràng như vậy mà nhìn không ra à? Mạc Thanh nuôi dưỡng anh từ nhỏ, trên người anh có cái gì bà ta đều biết rõ, bà ta biết không thể tóm được cái gì của anh, rõ là muốn châm ngòi quan hệ của hai chúng ta."
Tô Lương Mạt đẩy tay người đàn ông ra, "Nhớ kỹ, tôi với anh không có quan hệ gì cả."
Cô đi rồi, từ trên mặt của cô cũng không nhìn ra được hỉ nộ, gặp phải chuyện như vậy, khó tránh khỏi khó chịu trong lòng, nhưng nhiều lắm chỉ một lúc là ổn, Tô Lương Mạt là lo lắng chuyện khác.
Giả thuyết Mạc Thanh không phải là mẹ ruột của Chiêm Đông Kình, chỉ là suy đoán của bọn họ, nhưng một khi giám định DNA, sợ là sẽ có phiền toái.
Mà trên thực tế, Vệ Tắc nhất quyết dùng lý do "bắt Chiêm Đông Kình chịu tội trước công lý" làm nhiệm vụ hàng đầu, việc này không thể chậm trễ, ngay ngày hôm sau liền bắt tay vào hành động.
***
Hắn dẫn người đến Thanh Hồ Đường.
Lúc Mạc Thanh biết được mục đích đám cảnh sát này đến đây, mặt bà ta không khỏi biến sắc, "Giám định DNA?"
"Phải, đây là cách duy nhất cũng là cách hữu hiệu nhất." Vệ Tắc ra hiệu người tiến lên, "Phu nhân, xin bà phối hợp với chúng tôi."
"Nếu như giám định DNA, chứng minh người kia là Chiêm Đông Kình, kết quả sẽ như thế nào?"
Vệ Tắc nheo mi mắt, tất nhiên tưởng rằng Mạc Thanh là muốn che chở cho con trai mình, "Một khi xác định hắn là Chiêm Đông Kình, như vậy tất cả bản án trước đây cũng có thể tiếp tục, Chiêm phu nhân, là con trai của bà làm chuyện phạm pháp, chúng tôi hy vọng bà có thể tận lực phối hợp, còn nữa, quá trình giám định sẽ do pháp y trong ngành của chúng tôi trực tiếp tham gia, tuyệt đối là thông tin nghiêm mật nhất chính xác nhất."
Hàm ý, chính là ai cũng đừng mong nghĩ cách đánh chủ ý lên kết quả giám định.
Mạc Thanh không khỏi nắm chặt hai tay rủ xuống bên người, Vệ Tắc thấy bộ dạng của bà ta, rõ ràng là không chịu phối hợp, "Chiêm phu nhân, đây không phải là chuyện bà có muốn hay không, cảnh sát có quyền áp dụng biện pháp cưỡng chế với bà."
Nói xong, hai nữ cảnh sát đi theo Vệ Tắc đeo hai cái bao tay, mở ra một cái hộp rồi tiến lên trước.
Sắc mặt Mạc Thanh càng biến đổi trầm trọng, cảm thấy chuyện cũng không cần thiết giấu giếm thêm nữa, "Đợi chút, Chiêm Đông Kình không phải là con ruột của tôi."
Người ở chỗ này đều ngẩn ra.
Vệ Tắc kinh ngạc, rồi che giấu tức giận giữa hai đầu lông mày, "Chiêm phu nhân, bà cho rằng nói như vậy có thể thay hắn giải vây hết tội lỗi?"
Ngữ điệu Mạc Thanh nặng nề, "Tôi không có lừa cậu, Chiêm Đông Kình là chồng của tôi cùng một người phụ nữ khác sinh ra, không hề có quan hệ huyết thống với tôi, cho nên cho dù cậu có làm giám định DNA, cũng không chứng minh được cái gì."
Vệ Tắc phát mộng đến hồ đồ, "Bà nói là sự thật?"
"Đến một bước này rồi, tôi còn cần phải lừa cậu sao?"
Vệ Tắc thủy chung có chút không tin, "Đại khái bà có thể đợi đến khi có báo cáo, nếu như DNA không tương thích, chẳng phải làm thỏa mãn tâm nguyện của bà?"
"Cảnh sát Vệ, lời này cậu đã nói sai rồi, Đông Kình cho dù là con tôi, nhưng nó phạm tội thực sự quá nặng, tôi là không muốn nó sai lầm thêm nữa."
Vệ Tắc lúc này, nghĩ tới những tin đồn kia, đều nói lần này Chiêm Đông Kình lật thuyền là do đấu đá nội bộ đưa tới, lại nhìn đến hôm nay bang hội đều do Mạc Thanh nắm trong tay, trải qua những lời bà ta nhắc nhở vừa rồi, vậy thì có nhiều khả năng, một người phụ nữ dù tốt hơn nữa, cũng rất khó tha dung thứ cho đứa con do chồng mình và người phụ nữ khác sinh ra, chứ nói gì là Mạc Thanh.
"Vậy hắn có còn thân nhân ở đâu không?"
Mạc Thanh lắc đầu, "Ngoại trừ Chiêm Tùng Niên, người ngoài tôi cũng không biết."
Bên cạnh có cảnh sát nhíu mày, "Lời này của bà chỉ là nói suông, tôi thấy hay là cứ lấy về giám định trước rồi nói sau."
Vệ Tắc tán thành, để cho hai nữ cảnh sát kia lấy chứng.
Lúc này Mạc Thanh ngược lại ngoan ngoãn phối hợp, bà ta đã nói ra những lời này, đến lúc đó Vệ Tắc cho dù nhìn thấy kết quả giám định, nghĩ lại cũng sẽ không công bố ra ngoài.
***
Hai ngày sau.
Vệ Tắc nhìn báo cáo trên bàn làm việc, thắng bại gần như chỉ ở giữa một cái động tác lật tay này, từ khi hắn được điều về Ngự Châu liền nhìn Chiêm Đông Kình chòng chọc, lúc đó, cậu của hắn xuống ngựa, cũng không biết có bao nhiêu người vì vụ án này mà bị hại, cả đội bọn hắn cho đến giờ giữ vững hy vọng, chính là muốn cắt hết Chiêm Đông Kình khối u ác tính này.
Nhưng mà hình như, trời vẫn không toại nguyện lòng người.
Khó khăn lắm Thái Lan bên kia truyền đến tin tức, nói Chiêm Đông Kình đã tự thú, hơn nữa chứng cứ đưa anh vào chỗ chết cũng đủ rành rành, thật không ngờ...
Giống như vĩnh viễn đều kém một bước vậy.
Tay Vệ Tắc run run, đem báo cáo mở ra.
Hắn trực tiếp quét mắt đến chỗ kết luận, cảm giác vô lực trong nháy mắt che kín quanh thân, tay phải nắm chặt thành quyền hung hăng nện lên mặt bàn.
Quả nhiên như lời Mạc Thanh nói, bọn họ vốn không có quan hệ mẹ con máu mủ.
Cùng lúc đó, điện thoại riêng trên bàn vang lên.
Vệ Tắc một tay chống trán, tay kia cầm ống nghe, "Alo?"
Nghe thấy âm thanh truyền đến bên trong, Vệ Tắc không khỏi mạnh mẽ giữ vững tinh thần, "Ngài nói đi."
"Vụ án của Chiêm Đông Kình, không cần thiết điều tra lại nữa."
"Vì sao?" Vệ Tắc giương cao âm điệu.
"Thái Lan bên kia đã đưa chứng cứ xác nhận, Chiêm Đông Kình ở trong đồn cảnh sát bị đánh trọng thương trong lúc xung đột với cường đạo, sau đó ở bệnh viện Băng Cốc không chữa trị được mất mạng, hơn nữa phần tư liệu chứng minh hắn có tội kia cũng mất tích, nếu Chiêm Đông Kình cũng đã chết rồi, vụ án có liên quan đến hắn cũng có thể kết thúc."
Vệ Tắc không khỏi cười lạnh ra tiếng, "Ngài thật sự tin những lời này?"
"Tôi tin chứng cứ."
"Nhưng rõ ràng hắn trở về Ngự Châu rồi, ai cũng biết hắn chính là Chiêm Đông Kình!"
Người bên trong điện thoại, bởi vì giọng điệu lần này của Vệ Tắc mà bắt đầu thấy không vui, "Vệ Tắc, mấu chốt là cậu không có chứng cứ có thể chứng minh Tô tiên sinh chính là Chiêm Đông Kình, cậu cũng là hình sự cao cấp, chắc hẳn rất rõ, nếu muốn định tội một người, ngoại trừ chứng cứ thì không có gì khác. Làm người có đôi khi đầu óc không nên quá cứng nhắc, vụ án này rơi lên trên đầu các cậu, đây là cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống, Tô tiên sinh bên kia, tôi sẽ thông báo với cậu một tiếng, đừng có đi trên chọc hắn nữa, càng đừng có hoài nghi không có cơ sở hắn chính là Chiêm Đông Kình."
"Cục trưởng Tống, chẳng lẽ ngài không cảm thấy bên trong này rất kỳ quái sao? Hắn là Tô tiên sinh gì chứ?" Vệ Tắc còn đang định nói gì đó, lại bị người trong điện thoại không vui cắt đứt.
"Vệ Tắc, cậu quá tích cực cũng không tốt, Tô tiên sinh bên kia xuất thân sạch sẽ như vậy, tôi đem lời cần nói với cậu để lại đây rồi, đến lúc đó đừng chọc vào cái giỏ này, không có ai giúp cậu đội được đâu!"
Nói xong, đầu kia liền dập điện thoại.
Vệ Tắc kinh ngạc nhìn chằm chằm ống nghe trong tay cùng báo cáo trên bàn, hắn thật muốn đập nát điện thoại ngay tại chỗ!
***
Ngu Nhạc Thành của Tô Lương Mạt làm ăn càng ngày càng tốt, không ít công tử nổi danh ở Ngự Châu đều biết, Tô tiên sinh đột nhiên lộ diện này coi trọng bà chủ của Ngu Nhạc Thành, đang xuất bằng hết bản lĩnh nhà nghề theo đuổi đến chết không thôi, nghe nói là không ôm được mỹ nhân về thề không bỏ qua.
Cũng khó trách, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống hồ bà chủ đây còn là đại mỹ nhân nữa là.
Thụy nhìn Tô Lương Mạt đang kiểm tra đơn rượu, liền kề sát lại gần cô, "Lương Mạt."
"Ừ?"
"Cô nói Tô tiên sinh kia, thật không phải Chiêm Đông Kình?"
"Cô thấy giống à?"
"Cũng chỉ là dáng vẻ giống mà thôi, còn phương diện tính tình dường như chênh lệch rất lớn, à, cô đã nghĩ qua chưa?"
Tô Lương Mạt cũng không ngẩng đầu lên, "Nghĩ cái gì?"
"Hắn ta ngày ngày chạy đến Ngu Nhạc Thành, cô chưa từng nghĩ đến với hắn một khoảng thời gian? Cho dù hắn thật không phải Chiêm Đông Kình, cô nhìn gương mặt này cũng thích mắt a."
"Thích mắt cái đầu cô ấy." Tô Lương Mạt ngẩng đầu lên, "Nhanh đi làm việc của cô đi."
Thụy che miệng không cười ngừng, Tô Lương Mạt cầm lấy đơn rượu hướng trên người cô ấy làm bộ muốn đánh, "Cười gì mà cười?"
"Nghe nói cô lớn mật đến nỗi sờ soạng cả quả bóng của người ta?"
Mặt Tô Lương Mạt không khỏi đỏ ửng lên, "Thụy, con gái nhà lành sao lại ăn nói như vậy?"
"Này, chuyện này đều truyền khắp nơi rồi, không phải cô còn ruồng rẫy hàng trong đũng quần người ta sao? Rốt cuộc là cô không được, hay là hắn không được a?"
"Có ý gì?"
Thụy vươn tay trái đưa lên bên môi, tiến lại gần bên tai cô nói, "Nếu là hắn không được thì sao, vậy tôi liền vì tình phúc nửa đời sau của cô chắc chắn không khuyến khích cô, còn nếu là cô không có lực hấp dẫn, khiến người ta không có cách nào cứng lên được, cô nói..."
"Im miệng cô đi!"
Thụy vừa lùi về phía sau vừa cười, "Theo lý mà nói cũng sẽ không đâu a, nếu như cô quả thực không có lực hấp dẫn, hắn cũng sẽ không ngày ngày đến Ngu Nhạc Thành tìm cô."
Tô Lương Mạt thu đơn hàng về, bị Thụy nhắc nhở như vậy, đến giờ còn nhớ rõ cảm giác chạm phải lúc bị người đàn ông lôi kéo tay nhét vào trong quần.
Mặt càng ngày càng bỏng rát, Tô Lương Mạt dứt khoát duỗi tay áp chặt hai bên gò má.
Lại có nhân viên phục vụ đi đến mời, nói là bên kia cố ý bảo cô sang đó.
Đây đã là lần thứ chín.
Thụy đưa khuỷu tay huých huých lên cánh tay cô, "Này, những người kia chúng ta đắc tội không được, vẫn nên qua đó đi."
"Tôi là bà chủ, cũng không phải nữ lang bồi rượu."
Nhân viên phục vụ đằng sau nghe vậy, cũng hiểu được ý tứ cự tuyệt của Tô Lương Mạt, chỉ đành xoay người đi ra ngoài.
Cô ở trong phòng nghỉ xử lý xong đơn rượu mới đi ra ngoài, đi được vài bước, nhìn thấy người đàn ông vừa vặn từ trong phòng bao đi ra, Tô Lương Mạt lập tức dừng bước, không nói hai lời liền xoay người về hướng ngược lại mà đi.
Tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo ngay phía sau, người đàn ông giữ chặt cánh tay cô kéo một cái, tay kia chống lên một bên mặt Tô Lương Mạt, cô bị anh vây giữa vách tường với lồng ngực rắn chắc, Tô Lương Mạt ngẩng đầu lên, "Anh lại muốn cái gì?"
Trên hành lang tới tới lui lui đều là người, nhìn đến một màn này cũng không thấy kỳ quái, Tô tiên sinh giơ tay lên, Tô Lương Mạt thoa son bóng màu trái cây, đôi môi vào mùa đông như vậy lại không có chút khô nẻ, ngược lại cực kỳ tinh nhuận, ngón trỏ người đàn ông ở trên cánh môi cô vuốt ve liên tục, "Chuyện bảo cô suy nghĩ, suy nghĩ thế nào rồi?"
"Chuyện gì?"
"Đi theo tôi."
"Không có cửa đâu."
"Không có cửa tôi mở cho cô một đường?"
Hai tay Tô Lương Mạt chống đỡ trước ngực người đàn ông, "Nói đùa gì vậy, Ngu Nhạc Thành của tôi làm ăn rất tốt, tôi còn cần phải dựa vào đàn ông?"
"Có tin tôi khiến Ngu Nhạc Thành của cô không mở cửa được nữa không?"
Tô tiên sinh đưa ngón cái lên mặt cô vuốt ve, Tô Lương Mạt muốn quay mặt đi, lại bị người đàn ông cố trụ cái đầu lại, "Cô không còn chỗ đặt chân nữa, không còn khả năng kiêu ngạo vì kiếm tiền từ người khác được nữa, cô mới biết một chỗ dựa hùng hậu đủ kim tiền quyền lực mà nói có bao nhiêu quan trọng."
Lúc Vệ Tắc tiến vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Tô Lương Mạt bị áp lên tường không thể động đậy, tay người đàn ông lại ở trên mặt cô tùy ý vuốt ve, ánh mắt kia giống như hận không thể đem cô gái trước mặt ăn tươi nuốt sống tại chỗ, Vệ Tắc hôm nay mặc thường phục, nhìn thấy bộ dạng Tô Lương Mạt giãy giụa không ra, hắn bước nhanh lên trước giữ chặt cánh tay người đàn ông, "Buông cô ấy ra!"
Tô tiên sinh quay đầu, ý tứ nguy hiểm nơi đáy mắt rất đậm, "Cảnh sát Vệ, sao cậu lại thích cắn người như vậy, cứ cắn lấy tôi không tha?"
"Lương Mạt, hắn không làm gì em chứ?"
Tô Lương Mạt lắc lắc đầu.
"Cảnh sát Vệ, tôi đây là đường đường chính chính theo đuổi cô ấy."
"Chiêm Đông Kình, đừng cho là tôi không biết anh đang giở trò gì?"
Ánh mắt Vệ Tắc như muốn xé nát anh ra, Tô tiên sinh cúi người ở trên mặt Tô Lương Mạt khẽ hôn một cái cực nhanh, sau đó liền lui người, anh giơ hai tay lên, một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Tô Lương Mạt dùng mu bàn tay lau lau mặt, thần sắc đột nhiên lạnh lẽo.
Vệ Tắc vừa thấy, sắc mặt càng thêm xanh mét, chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng, liền thay Tô tiên sinh thả hai tay xuống, vẻ mặt cũng theo đó trở nên nghiêm túc, "Cảnh sát Vệ, tôi muốn báo án."
Vệ Tắc hừ lạnh một tiếng, "Báo án gì?"
"Trong Ngu Nhạc Thành này có giao dịch không trong sạch."
Động tác lau mặt của Tô Lương Mạt dừng lại, "Anh nói bậy."
Khóe miệng Tô tiên sinh nâng lên ý cười xấu xa, "Có phải hay không, cô theo tôi trở lại phòng bao sẽ biết."
Vệ Tắc với Tô Lương Mạt nhìn nhau, Tô Lương Mạt lắc lắc đầu, "Vệ Tắc, anh tin em, em là đang chân chân chính chính làm ăn."
Tô tiên sinh tự mình đi lên phía trước, "Cậu làm cảnh sát, không phải nên công tư phân minh sao? Bây giờ là tôi muốn báo án."
Vệ Tắc nhìn sang Tô Lương Mạt, "Cây ngay không sợ chết đứng, không phải sợ hắn."
Tô Lương Mạt lại có chút sợ hãi, Vệ Tắc thấy cô còn đứng tại chỗ, "Sao vậy?"
Cô nhìn thấy Tô tiên sinh đang ngoái đầu lại nhìn về phía cô cười cười, Tô Lương Mạt nắm chặt tay, "Không có gì, đi thôi."
Ai biết trong lòng anh đang cất giấu chủ ý xấu xa gì, cái người này đầu óc hành động không đứng đắn, đoán chừng cả Vệ Tắc với Vệ gia cộng lại cũng có thể bị đùa giỡn xoay vòng.
Tô tiên sinh đi đến cửa cừa phòng bao, đẩy cửa đi vào, bên trong vẫn như cũ có mấy công tử đang chơi đùa.
Tô tiên sinh xoay người, ánh mắt rơi thẳng hướng Tô Lương Mạt, "Ngu Nhạc Thành này của cô, mấy em gái công khai hoạt động à?"
Ngay trước mặt cảnh sát hỏi như vậy, đúng là điên, huống hồ Tô Lương Mạt không thẹn với lương tâm, "Chỗ chúng tôi đây là nơi vui chơi, trước giờ chưa từng có mấy thứ thất tinh bát đảo này."
"Thật không," Tô tiên sinh lộ ra bộ dáng nuối tiếc, "nếu như là có, đêm nay tôi chắc chắn dẫn cô đi ra ngoài."
"Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Vệ Tắc cắt đứt lời của anh.
Tô tiên sinh đi tới, ngồi xuống ghế sofa, anh đưa tay chỉ vào một cô gái bên cạnh, "Nhưng cô ta lại yêu cầu hoạt động công khai, cái này phải tính làm sao?"
"Tuyệt đối không thể nào," Tô Lương Mạt khẳng định, "trong Ngu Nhạc Thành của chúng tôi có quy định."
"Đừng nói đến quy định với tôi," Tô tiên sinh khẽ nâng chiếc cằm thon gọn, "từ trước đến nay vốn dĩ không có một nơi nào trắng trợn viết thật to bốn chữ "giao dịch thể xác", còn không phải đều là mấy em gái tự mình kiếm quan hệ, kiếm được tiền lại chia với Ngu Nhạc Thành?"
"Anh đừng ngậm máu phun người!" Tô Lương Mạt giận không kiềm được.
Vệ Tắc đứng bên cạnh, ngược lại không tiện chen miệng vào.
Tô tiên sinh một tay ôm đồm hết, anh nhấc chân dài lên, nghiêng đầu nhìn cô nhân viên phục vụ kia, "Có phải vừa rồi cô nói, có thể đưa cô ra ngoài hoạt động?"
Cô gái kia nhìn nhìn Tô Lương Mạt, ánh mắt Tô Lương Mạt phẳng lặng, những không hề khiếp sợ cô ta, "Đúng, những cái này đều là Ngu Nhạc Thành ngầm cho phép."
"Cô là do người nào quản lý?" Tô Lương Mạt tức giận quát một tiếng.
"Tô tỷ, tôi là thuộc hạ của Lý Tư a, đây vốn dĩ chính là quỷ củ ngầm bất thành văn của Ngu Nhạc Thành, tôi nói sai sao?"
Tô tiên sinh nhìn xem trò hay, "Cảnh sát Vệ, thế này có thể cấu thành tội mại dâm không?"
Cô gái kia vừa nghe, đều bị dọa đến tái mặt.
Tầm mắt Tô Lương Mạt rơi thẳng về phía cô ta, "Cô nói, người này cho cô bao nhiêu lợi lộc, để cô nói nói như vậy?"
"Tôi, tôi không ngờ có cảnh sát, chuyện không liên quan tới tôi."
Vệ Tắc đi tới, "Nếu cô không nói thật, tôi đây liền dẫn cô về đồn, dựa theo tội mại dâm trị cô."
"Liên quan gì đến tôi chứ? Tôi bất quá chỉ là ăn ngay nói thẳng, lại nói con mắt nào của anh nhìn thấy chúng tôi có giao dịch, nói chút chuyện ngoài miệng mà thôi."
Tô Lương Mạt bắt được sơ hở trong lời nói của cô ta, "Nếu đã là nói ngoài miệng, Tô tiên sinh, anh báo án thì có ích lợi gì?"
Nhân viên phục vụ kia rõ ràng là bị mua chuộc, lại nhảy lên trước nói tiếp, "Nhưng mà, chị em tốt của tôi đêm nay đã ra ngoài với khách, cụ thể ở khách sạn nào phòng nào nào tôi cũng biết, có cần tôi đưa các người đi không?"
Tô Lương Mạt đứng sựng một chỗ, trừng mắt nhìn về phía Tô tiên sinh, "Nói đi, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
"Còn muốn tôi lặp lại à? Làm phụ nữ của tôi, bằng không, Ngu Nhạc Thành của cô thực sẽ gặp phiền toái không ngừng," Tô tiên sinh chạm đến ánh mắt Vệ Tắc, nhưng lại không chút hoang mang, "tôi là nói án chừng, chắc không thành tội đe dọa chứ?"
Tô Lương Mạt ngước mắt nhìn đám người, xoay người cũng không quay đầu đi ra ngoài.
Vệ Tắc cũng đi theo sau, âm thanh của Tô tiên sinh dùng sức chui vào lỗ tai hai người, "Cảnh sát Vệ, chuyện như vậy cậu không quản?"
Vệ Tắc đóng cửa phòng bao cái "rầm".
Tô Lương Mạt chống lên vách tường đứng trước cửa, "Không phải anh nói muốn xét nghiệm DNA anh ta sao? Anh ta như vậy, có thể là Chiêm Đông Kình không?"
Vệ Tắc không có gạt cô, "Có kết quả giám định rồi, Mạc Thanh với hắn cũng không có quan hệ huyết thống."
"Nói cách khác, anh ta không phải là Chiêm Đông Kình."
"Không, Mạc Thanh với Chiêm Đông Kình vốn dĩ không phải là quan hệ mẹ con máu mủ."
Tô Lương Mạt làm động tác giật mình, "Thật sao?"
"Ừ, chính miệng Mạc Thanh thừa nhận."
"Vệ Tắc, anh tin em đúng không?"
Vệ Tắc không chút do dự gật đầu.
Lúc Tô Lương Mạt rời khỏi Ngu Nhạc Thành chuẩn bị về nhà, cô cho rằng Vệ Tắc là đã sớm rời đi.
Không ngờ xe của Vệ Tắc vẫn còn dừng ở một nơi nào đó trên đường Tô Lương Mạt về nhà, chờ xe của cô đi ngang qua, hắn liền đi theo.
Hắn biết chỗ Tô Lương Mạt ở, cho nên không cần theo quá sát, di động của Tô Lương Mạt để trên hộp số xe đột nhiên báo hiệu có tin nhắn, cô đưa tay mở ra, trên đó viết: "Để cửa cho anh, đêm nay anh ở chỗ em."
Tô Lương Mạt xóa tin nhắn đi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cô đánh tay lái, phía trước chính là hướng về nhà, tầm mắt Vệ Tắc lơ đãng liếc về phiá kính chiếu hậu, chợt thấy một chiếc xe màu đen chạy qua, hắn tiến sát lên trước nhìn, thấy rõ ràng biển số xe của đối phương, không phải là vị Tô tiên sinh kia sao?
Xem ra, là theo chân Tô Lương Mạt.
Ba người một trước một sau, rất nhanh đi vào trước tiểu khu nơi Tô Lương Mạt ở, Vệ Tắc thả chậm tốc độ xe, xe của Tô Lương Mạt đi vào trước tiên, mà Tô tiên sinh lại không chút do dự đi vào theo, trên đường bị trạm kiểm soát ngăn lại, cũng không biết sao lại để cho anh đi vào.
Vệ Tắc dừng xe ở bên ngoài, Tô tiên sinh chính là Chiêm Đông Kình, cái ý nghĩ này chưa từng biến mất trong đầu Vệ Tắc.