Hộ vệ đem tình hình nói lại cặn kẽ với hắn, bóng người Lưu Giản đứng trước cửa xuất ra từng đạo ánh sáng tịnh mịch quạnh quẽ.
"Lão Đại?"
Lưu Giản đột nhiên vung tới một quyền, "Ta nói với các ngươi thế nào? Bảo các ngươi một tấc cũng không được rời cô ấy, bây giờ các ngươi lại bảo ta đến xem người chạy đi rồi?"
"Lão Đại, là Chiêm Đông Kình tự mình đến đón, Tô tiểu thư cũng là cam tâm tình nguyện."
Lưu Giản nghe nói, càng thêm tức giận, hắn đưa tay níu chặt cổ áo đối phương, tay nắm thành quyền lần nữa vung lên, "Cô ấy nói cam tâm tình nguyện chính là cam tâm tình nguyện, con mắt nào của ngươi lỗ tai nào của ngươi thấy được hả?"
Hộ vệ bị đánh đến phát đần, lại không rõ tình hình cũng chỉ biết lúc này không thể nhiều lời.
Hắn phát tiết xong đi vào phòng, nặng nề dập mạnh cửa.
Tên hộ vệ còn lại đi nâng đỡ đồng bọn, "Lần sau chú ý một chút, cậu còn dám nói bốn chữ kia, cậu cứ nói Chiêm Đông Kình cướp người đi còn tốt hơn là bảo cô ta cam tâm tình nguyện."
Tên kia vung tay lên, nói lại, "Cậu còn nói, sao lúc nãy cậu không nói như vậy."
Lưu Giản đi vào phòng khách, thật ra hắn cũng hiểu căn bản là không giữ được Tô Lương Mạt, bọn họ sinh sự cãi nhau, hắn còn có thể hy vọng Tô Lương Mạt thực cả đời không không thèm để ý đến Chiêm Đông Kình sao?
***
Trở lại biệt thự của Thanh Hồ Đường, Tô Lương Mạt vất vả dỗ Tô Trạch đang tràn đầy tinh thần đi ngủ, đóng cửa phòng lại thấy Chiêm Đông Kình đang đợi cô ở phòng khách, hai người kéo tay nhau lên lầu, lại cùng nhau tắm rửa qua.
Tô Lương Mạt nằm trước ngực Chiêm Đông Kình, trong phòng ngủ chỉ để lại một chiếc đèn tường, tivi cũng không mở.
Mí mắt cô nặng nề, lại không buồn ngủ chút nào, ngón tay Chiêm Đông Kình xuyên qua mái tóc vẫn còn ẩm của Tô Lương Mạt, "Có phải chiếc giường này vẫn là thoải mái nhất không?"
"Nói cái gì vậy chứ." Cô lầm bầm một tiếng.
"Tính tình thật là bướng."
"Rõ ràng là anh không đúng." Tô Lương Mạt vẫn còn nhớ chuyện kia, Chiêm Đông Kình cười nhẹ, "Đúng, tôi cũng không nói tôi đúng."
Bàn tay hắn ở trên vai cô không ngừng vỗ nhè nhẹ, Tô Lương Mạt đưa đầu ngón tay gõ lên trước ngực hắn, "Đông Kình, em nhớ ba mẹ."
Đôi con ngươi Chiêm Đông Kình đột nhiên tối sầm, hắn lại điềm nhiên mở miệng, "Em biết bọn họ ở đâu không?"
Tô Lương Mạt lắc đầu, "Không biết, ba em không có liên lạc với em nữa."
Chuyện này nhất thời không thể nóng vội, muốn Tô Khang lộ diện biện pháp duy nhất là thông qua Tô Lương Mạt.
Chiêm Đông Kình cho người vào nhà bạn của Tô Khang, cho dù cưỡng ép cũng chỉ biết đại khái hướng đi của Tô Khang, Tô Khang làm việc luôn cẩn thận, không thể nào để người khác biết chính xác hành tung của mình.
***
Vài ngày sau, Tống Các vội vã đến tìm Chiêm Đông Kình.
"Kình thiếu, có chuyện rồi."
Chiêm Đông Kình nghe thấy chuyện như vậy không hề trách móc, bọn họ cơ bản ba ngày hai bữa lại có chuyện phải ứng phó.
"Chuyện gì?"
"Cảnh sát kết hợp với hải quan, mấy ngày trước chính là ở công ty tra ra một khoản bị rò rỉ, bây giờ lại muốn tìm hiểu nguồn gốc, lần này động tác lớn như vậy tôi đoán là có liên quan đến mấy bức thư nặc danh kia của Tô tiểu thư.
Chiêm Đông Kình khóa chặt lông mày, "Công ty bên kia luôn kiểm soát rất tốt, sao lại xảy ra chuyện?"
"Phụ trách chuyên án là Vệ Tắc, nhưng nghe nói áp lực của cấp trên quá lớn, lỗ hổng lúc trước hắn giúp giải quyết toàn bộ cũng bị lôi ra lại, lần này e là khó xong việc."
Chiêm Đông Kình một hồi lâu không lên tiếng, Tống Các ở bên thử dò xét, "Kình thiếu, chuyện của công ty đều là Tô tiểu thư đang quản, tôi sợ..."
"Sợ cái gì." Trong lời nói Chiêm Đông Kình không có chút gợn sóng, cực kỳ chắc chắn.
Tống Các thấy thế, chỉ đành im lặng không nói gì.
Chuyện này, đồng thời cũng truyền tới tai Tô Lương Mạt.
Vệ Tắc ở đối diện không ngừng phân tích tính nghiêm trọng của sự việc cho cô, "Lương Mạt, đây không còn là chuyện giỡn chơi nữa, em biết lợi hại nặng nhẹ không?"
"Thật sự có chuyện như vậy?"
"Anh còn lừa em nữa sao?" Vệ Tắc vẻ mặt đầy lo lắng, hắn đè thấp giọng nói, "Em giao phần bản gốc bức thư kia ra đây, anh nên xử lý như thế nào thì sẽ xử lý thế đó. Ba em mất rồi, vật kia chính là thứ duy nhất, bọn họ không cần thứ gì khác, Lương Mạt, chuyện này không lớn cũng không nhỏ, em nên suy nghĩ kỹ đi."
"Vệ Tắc, bản gốc bị Chiêm Đông Kình xé rồi, không còn nữa."
Vệ Tắc thở dài, vẻ mặt không tin, "Đến hôm nay em còn đề phòng anh như vậy ư? Lương Mạt, nếu em còn nắm lấy phần bản gốc ấy, không ai có thể giúp được em, em tin tưởng anh lần này có được không?"
"Em thật sự không có lừa anh," Tô Lương Mạt biết nói ra hơn nửa ngày Vệ Tắc cũng không tin, "em không muốn thay ba em giải oan cái gì nữa, anh nói bọn họ yên tâm được rồi."
Vệ Tắc cúi thấp đầu, một lúc lâu sau mới ngước lên, "Em cho rằng chuyện chỉ đơn giản như vậy sao?"
"Vệ Tắc, em còn có Đông Kình, anh ấy sẽ không bỏ mặc em."
"Hắn giúp không được em," Khẩu khí Vệ Tắc khó nén nôn nóng, nói ra tự nhiên cũng căng thẳng, "Chiêm Đông Kình cho em quản lý công ty, hắn là muốn bản thân mình không dính dáng đến, huồng hồ đây không phải chuyện nhỏ, chỉ cần hắn cử động một cái, trước mặt không biết có bao nhiêu người dõi mắt theo hắn."
"Vệ Tắc, cảm ơn ý tốt của anh."
Vệ Tắc tuyệt vọng nắm chặt tay Tô Lương Mạt đặt trên bàn, "Nghe anh, đưa bản gốc cho anh, anh giúp em giải quyết."
Vệ Tắc vô ý dùng sức, Tô Lương Mạt hiểu ý tốt của Vệ Tắc, nhưng cô làm gì còn bản gốc mà giao ra?
"Em không tin anh ấy sẽ bỏ mặc em không lo." (Chipchip: Quá đau lòng cho chị, tin tưởng thế này mà bị anh chém một phát mới đau chứ T-T)
Vệ Tắc từ từ thu tay lại, "Một khi vụ án này tiếp tục, Lương Mạt, em sẽ ngồi tù, hơn nữa thời hạn thi hành án không nhẹ."
Trong lòng Tô Lương Mạt chợt thấy hoang mang, nhưng vẫn giả vờ điềm nhiên như không, Vệ Tắc khuyên bảo không có kết quả chỉ đành thở dài, "Anh giúp em, có thể giúp được anh nhất định sẽ giúp."
"Vệ Tắc, anh là cảnh sát."
"Cảnh sát thì sao?" Hai mắt Vệ Tắc nhìn về phía Tô Lương Mạt đỏ bừng, "Làm như một người bình thường, anh ngay cả quyền lợi yêu đương cũng không có, lúc trước em nói không sai, sớm muộn có ngày, niềm tin của anh sẽ từ từ dao động đến khi sụp đổ hoàn toàn."
"Vệ Tắc, đừng làm mình khó xử, nếu như chân tướng đã nghiêm trọng như anh nói vậy, anh cũng không giúp được em."
"Nếu như thực sự có chuyện rồi, Lương Mạt, em phải khai báo rõ ràng, công ty là của Chiêm Đông Kình, không có quan hệ gì với em."
Tô Lương Mạt lắc đầu, "Vệ Tắc, anh nôn nóng như vậy em nhìn cũng thấy khó chịu, công ty không phải của anh ấy, cho dù anh điều tra thế nào cũng không có liên quan gì tới anh ấy, toàn bộ sổ sách đều là qua tay em, lần này em thật sự là gặp rắc rối lớn rồi."
Lúc Vệ Tắc nghe cô nói còn có thể cố gắng giả vờ trấn định, "Chẳng lẽ lúc trước em không hoài nghi chút nào sao?"
"Hoài nghi cái gì?" Cô biết rõ còn cố hỏi.
Vệ Tắc rủ mắt xuống, "Thật ra anh có thể giúp em, vụ án này là anh toàn quyền chịu trách nhiệm, Lương Mạt, em đừng lo lắng."
Vệ Tắc nói xong những lời này, liền đi.
Tô Lương Mạt ngồi một mình trong quán cà phê, cô suy nghĩ rối rắm mù mờ không dám nghĩ nhiều, cô thực cho rằng đó là công ty làm ăn đứng đắn duy nhất của Chiêm Đông Kình, là có thể để cô an an ổn ổn thực hiện ước mong làm một người lao động bình thường, không nghĩ tới, sau khi đào sâu vào, bên trong lại là một cái lỗ đen lớn như vậy.
Tô Lương Mạt nhịn không được khó chịu trong lòng, lúc cô về nhà cũng không thấy Chiêm Đông Kình, ăn cơm tối xong hắn vẫn chưa trở về.
Cô luôn ở trong phòng ngủ chờ hắn, bất tri bất giâc mệt mỏi đánh tới, Tô Lương Mạt tựa vào đầu giưởng ngủ mất.
Đầu bị người ta nhẹ nhàng nhấc lên, Tô Lương Mạt cảm giác thấy không giống như chăn mền mềm mại, cô nhập nhèm mở mắt ra, giữa cánh mũi là mùi hương tươi mát của người đàn ông mới tắm xong, Tô Lương Mạt nháy mắt hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, cô ngồi dậy, "Trở về rồi?"
Chiêm Đông Kình dựa vào đầu giường, cánh tay ôm chặt eo Tô Lương Mạt, hắn đáp nhẹ một tiếng, hình như rất mệt.
Tô Lương Mạt nhẹ xoa mí mắt, "Sao về muộn như vậy?"
"Công ty xảy ra chuyện rồi, tương đối rắc rối, tôi đang nghĩ cách giải quyết."
Toàn bộ ủy khuất của cô cùng nguyên vốn chuẩn bị sẵn để chất vấn lúc nhìn thấy mệt mỏi trên mặt Chiêm Đông Kình lại ầm ầm tan rã, Tô Lương Mạt gẩy gẩy mái tóc ra sau vai, "Có phải rất nghiêm trong không?"
Chiêm Đông Kình nằm hẳn người xuống, gối mặt bên chân Tô Lương Mạt, "Có sợ không?"
"Sợ." Tô Lương Mạt khom người, dán mặt lên Chiêm Đông Kình.
"Không sao," Lời hắn nói nhẹ nhàng, nhưng nặng nề cùng mệt mỏi trong đầu không lọt khỏi tai Tô Lương Mạt, "tôi sẽ giải quyết."
"Đông Kình, sao công ty lại xảy ra chuyện?"
"Tống Các không theo quy củ, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách giải quyết." Chiêm Đông Kình đưa tay phải ôm chặt chân Tô Lương Mạt, chuyện của công ty cũng không nói gì thêm nữa.
"Hôm nay Vệ Tắc tới tìm em, nói với em tình hình rất nghiêm trọng, anh ấy bảo em giao bản gốc bức thư kia, anh ấy nói anh ấy muốn giúp em, Đông Kình, công ty thật sự giống lời anh ấy nói như vậy sao?"
Chiêm Đông Kình cau chặt mày, "Em muốn nghe lời như thế nào?"
"Em muốn nghe lời nói thật."
"Tôi đã nói sẽ không để em xảy ra chuyện, chuyện khác em đều không cần quan tâm."
Tô Lương Mạt nghe vậy, cũng không hỏi tiếp nữa, Chiêm Đông Kình kéo cô nằm vào trong ngực mình, hắn đưa tay ôm chặt eo cô, hai người mặt đối mặt dán chặt nhau, tiếng hít thở hai bên giao hòa trong màn đêm an tĩnh, Chiêm Đông Kình ra tay giải quyết, nhất định sẽ kéo bản thân mình vào trong, lúc đầu hắn để Tô Lương Mạt vào công ty hắn vốn không có cái gọi là "ý tốt". Chỉ là chuyện diễn biến về sau, nếu như không có bức thư Tô Khang gửi kia, hắn thật sự có khả năng đưa Tô Lương Mạt rời khỏi vòng nước xoáy đó...
***
Mấy ngày tiếp theo, Tô Lương Mạt đều ở Thanh Hồ Đường không có đi ra ngoài, Chiêm Đông Kình gần như đều hơn nửa đêm mới trở về.
Hắn đang vì cô chu toàn vì cô tìm cách, dù là những chuyện kia thật không liên can tới Tô Lương Mạt, nhưng trên danh nghĩa phạm tôi vẫn là cô.
Tô Trạch cái gì cũng không hiểu, thấy Tô Lương Mạt ở nhà thì vui vẻ quấn lấy cô đòi chơi cùng.
Di động trong túi quần đột nhiên đổ chuông, Tô Lương Mạt liếc nhìn màn hình, hiển thị là một dãy số bị làm nhiễu, cũng không có mã vùng.
Cô do dự sau đó nhận máy, "Alo?"
"Lương Mạt." Âm thanh của Tống Tử Căng vọng ra.
Tô Lương Mạt nắm chặt tay lại, âm thanh kéo căng thành từng đạo, "Mẹ."
"Lương Mạt, con với Tô Trạch có khỏe không?"
"Rất khỏe, ba thì sao, ba mẹ đều không việc gì chứ?"
"Không việc gì, không việc gì," Giọng Tống Tử Căng dồn dập, "mẹ là lén ba con gọi điện thoại cho con, ba con không cho mẹ liên lạc với con, nói vẫn chưa đến lúc, nhưng mấy ngày nay mẹ mơ thấy ác mộng, mơ thấy mẹ có thể gặp được con, nhưng ở giữa có một dãy song sắt cản mẹ lại, mẹ thực sự không yên lòng."
Tim Tô Lương Mạt khẽ đập lộp bộp mấy tiếng, ngoài miệng lại nói, "Mẹ, ba lo ngại là đúng, đợi sóng gió qua rồi hãy liên lạc lại với con, yên tâm, con với Tô Trạch đều rất ổn, thằng bé cũng rất ngoan."
"Vậy thì tốt," Tống Tử Căng khó ức chế nhớ mong hai đứa con, "không gọi điện thoại mẹ vốn không yên tâm được."
"Mẹ, mẹ nhanh ngắt máy đi, thời gian nói chuyện không được quá lâu, tránh lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đúng rồi, bây giờ ba mẹ đang ở đâu?"
Sau lưng, truyền đến tiếng Tô Trạch hét, "Chú ơi!"
Ngay sau đó, một hồi tiếng bước chân tiến đến, Tô Lương Mạt vội vàng xoay người, "Mẹ, không nói nữa, con cúp máy trước."
Chiêm Đông Kình thuận miệng hỏi trước, "Gọi điện thoại cho ai vậy?"
Tô Lương Mạt vừa định trả lời, Tô Trạch giơ tay lên nói, "Cháu nghe được rồi, là mẹ gọi điện, chị, khi nào thì mẹ trở về a?"
Hai mắt Chiêm Đông Kình cuồn cuộn sóng, Tô Lương Mạt nắm di động trong lòng bàn tay, hắn giống như lơ đãng đi về phía ghế sofa, "Mẹ em liên lạc với em rồi, có nói bây giờ đang ở đâu không?"
Tô Lương Mạt lắc đầu, "Chưa nói."
Chiêm Đông Kình giấu kín đáy mắt như có điều suy nghĩ, hắn hướng Tô Lương Mạt vẫy vẫy tay, đám người Tống Các thấy vậy toàn bộ lui ra ngoài.
"Đưa di động tôi xem thử."
Tô Lương Mạt vừa mới định chìa tay ra, lại ngay lập tức nắm chặt lại, "Anh muốn xem cái gì?"
"Em không thấy nên đưa ba mẹ em trở về Ngự Châu sao?"
Tô Lương Mạt chống lại tầm mắt Chiêm Đông Kình, "Vì sao? Bây giờ cảnh sát theo rất chặt, một khi trở về Ngự Châu ba em chính là tự chui đầu vào lưới."
Chiêm Đông Kình lui nửa người trên ra sau, "Ở nước ngoài có thể quen ư?"
"Ít nhất so với ở Ngự Châu phập phồng lo sợ thì tốt hơn." Tô Lương Mạt cân nhắc lời của Chiêm Đông Kình, "Rốt cuộc anh có ý gì?"
"Lương Mạt, em gọi điện thoại, bảo ba em trở về."
Tô Lương Mạt phủi đất đứng dậy, "Chiêm Đông Kình, dù sao anh vẫn nên cho em một lý do."
"Còn nhớ lúc trước em ở hiện trường ba tôi bị hại tìm thấy viên đạn thứ ba không? Có lẽ em đối với nó cũng không có bao nhiêu ấn tượng đặc biệt, nhưng nó với viên đạn em cất trong tủ đầu giường là giống nhau như đúc."
Tô Lương Mạt lúc ấy thật không nhớ rõ hình dạng viên đạn kia, cô thành thực mở miệng, "Vậy thì có thể chứng minh cái gì?"
"Còn nhớ phân tích của em lúc đó không? Em nói hiện trường còn có kẻ thứ ba muốn đưa ba tôi vào chỗ chết."
"Đó chỉ là phán đoán của em," Tô Lương Mạt kích động giải thích, "huống hồ còn có khả năng khác, hơn nữa hình dạng giống nhau cũng không có nghĩa là viên đạn kia chính là từ trong súng của ba em bắn ra."
"Em nói chữ nho nhỏ thú viết ra chính là chữ "Quảng" đúng không?"
Tô Lương Mạt gật đầu, trong đầu cũng lập tức lóe lên ý nghĩ gì đó trợn tròn hai mắt, "Không thể nào, đó đều là trùng hợp?"
Chiêm Đông Kình cũng không nói đến lời Tô Khang sau bức thư, "Có phải trùng hợp hay không, em hỏi rõ ràng ba em là biết ngay."
Tô Lương Mạt nắm chặt di động trong tay, Chiêm Đông Kình đứng dậy, chìa tay ra, "Đưa cho tôi."
"Anh đã nói không có lần thứ hai, anh đừng ép em." Tô Lương Mạt giơ cao điện thoại, "Gọi cho em là số điện thoại bị làm nhiễu, cho dù anh muốn tra cũng không tra ra được cái gì."
Tô Trạch ngước mắt nhìn hai người, cũng cảm thấy không khí không ổn, nó tiến lên ôm chân Tô Lương Mạt, "Chị, đừng cãi nhau."
Chiêm Đông Kình tiến tới gần cô, "Em có biết bây giờ em đang đối mặt với cảnh ngộ nào không?"
"Em biết."
"Em nghĩ cách bảo ba mẹ em trở lại, Lương Mạt, tôi đem chuyện này giải quyết rõ ràng, sau đó chúng ta yên ổn sống qua ngày, chuyện của công ty tôi nhất định sẽ không để em bị liên lụy vào nữa, em muốn kết hôn, được thôi, em muốn có cuộc sống yên ổn cũng được, em muốn cuộc sống như thế nào cũng đều được." Chiêm Đông Kình dừng lời tại đây, Tô Lương Mạt càng nghe lại càng tuyệt vọng, cô dựa vào thân thể thấp bé của Tô Trạch, chỉ dựa vào chút điểm chống đỡ này mới có thể đứng vững, "Chuyện của công ty, là anh cố ý, đúng chứ?"
Cô tìm đúng trọng điểm trong lời nói của Chiêm Đông Kình, "Ý của anh bây giờ là, bảo ba tôi trở lại, nếu không anh liền thờ ơ không quản, để tôi vào tù có phải không?"
Tô Trạch ngửa đầu lên, "Chị, ba ở đâu? Em nhớ ba."
Tô Lương Mạt xoa nhẹ đầu Tô Trạch, "Ba mất rồi, Tô Trạch, em về phòng trước đi."
"Em không đi, em muốn ba."
Thân thể cao lớn của Chiêm Đông Kình ngồi trở lại, "Lương Mạt, em nghĩ cho kỹ đi, cái tội danh này cũng không nhẹ."
Chiêm Đông Kình cũng không muốn bức cô, hắn vốn không hề nghĩ tới phương diện này, lúc nãy đi vào đột nhiên nghe thấy lời của Tô Trạch, hắn ý thức được đây là một cơ hội, cái chết của Chiêm Tùng Niên luôn đè nặng trong lòng hắn không cách nào giải thoát, hắn nóng lòng muốn chấm dứt chuyện này. Thái độ Tô Lương Mạt rõ ràng là không tin tưởng hắn, giữa bọn họ kỳ thật không có một chút tín nhiệm, Chiêm Đông Kình ngồi trên ghế sofa, ánh mắt ngạo nghễ nhìn cô, cái ý niệm chợt lóe lên này càng lúc càng sinh sôi trưởng thành trong đầu hắn, cách bức Tô Khang lộ diện, hình như cũng chỉ có Tô Lương Mạt.
Hắn đè nén phức tạp cùng mâu thuẫn khó ẩn nhẫn, một câu nói như mây trôi nước chảy của Chiêm Đông Kình gần như đẩy Tô Lương Mạt vào đáy cốc.
"Đúng, tội danh thật không nhẹ, anh nói tòa sẽ phán tôi mấy năm? Có khi đến kiếp sau liền trực tiếp vào thẳng trong tù cũng nên."
Chiêm Đông Kình nhíu mày, trên mặt có tức giận, "Em thực sự cho rằng đó là một nơi tốt?"
"Chiêm Đông Kình, chúng ta đánh cuộc một lần, thế nào?"
"Đánh cuộc cái gì?" Đánh cược với cô, hắn là không ôm hy vọng.
"Đánh cuộc tình cảm anh đối với tôi, nếu tôi dùng an toàn của ba tôi đổi lấy cho chính tôi, tôi làm không được, chúng ta đánh cuộc lòng của anh rốt cuộc có bao nhiêu độc ác, tôi rất muốn nhìn thử xem đến cuối cùng, anh là muốn tự tay đưa tôi vào tù hay là sẽ thu tay lại."
"Lương Mạt, tôi hỏi em một vấn đề."
Tô Lương Mạt khẽ mở cánh môi, chờ Chiêm Đông Kình mở miệng.
"Nếu như tôi thu tay rồi, em có còn ở lại bên cạnh tôi nữa không?"
Tô Lương Mạt lắc đầu, "Sẽ không."
Cô không gạt hắn, cô không cách nào ở lại được rồi, cho dù trước đây vẫn biết rõ rằng giữa bọn họ không thể nào có tình yêu thuần túy bình thường, nhưng Tô Lương Mạt chưa từng nghĩ qua, ở trong những thứ lẫn lộn phức tạp như thế này khiến cô không thể không chùn bước.
Chiêm Đông Kình nghe vậy, trong lòng rõ ràng, tiếp tục hay là thu tay, hình như kết quả cũng giống nhau.
Đến một bước như hôm nay, nhất định Tô Lương Mạt sẽ đi, mà lần này đi rồi không thể giữ lại được nữa.
***
Tống Tử Căng thấy điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, Tô Khang không biết từ khi nào đứng sau lưng bà, ông một phát đoạt lấy di động, "Bà gọi cho ai?"
"Ông chỉ là quá cẩn thận, không sao đâu."
"Có phải gọi điện cho Lương Mạt không?"
"Đúng."
Tô Khang vung tay nện di động xuống đất, "Lời tôi nói toàn bộ bà coi như gió thoảng bên tai phải không? Nhanh thu dọn đồ đạc."
"Lại muốn đi đâu?"
"Chỗ này không thể ở lại nữa."
"Bọn họ tìm không được đâu, trong điện thoại tôi chưa có nói với Lương Mạt chúng ta ở đâu." Tống Tử Căng khó khăn lắm mới ổn định một chút, cuộc sống lang bạt thật không muốn trải qua lần nữa.
"Đây không phải là vấn đề có nói hay chưa nói, nhanh nhanh thu dọn, đi."
***
Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình vẫn còn giằng co, Tô Trạch bên cạnh bị dọa sợ chết khiếp, thằng bé ôm Tô Lương Mạt, "Chú thật hung dữ."
Nước mắt Tô Lương Mạt cố nhẫn nhịn trong hốc mắt vì những lời này của Tô Trạch mà không khống chế nổi rơi xuống, ngay cả Tô Trạch cũng không còn nhận ra người trước mắt nữa, tầm mắt cô mơ hồ, có phải từ lúc bắt đầu cô đã nhận lầm rồi hay không.
Cô khom lưng ôm cả người Tô Trạch lên, Tô Lương Mạt ném di động trong tay, "Anh muốn phải không, cho anh."
Chiêm Đông Kình nhìn bóng dáng cô bước nhanh về phía tầng hai, chiếc di động kia nằm trên mặt ghế sofa, cô độc trơ trọi.
Tô Lương Mạt với Tô Trạch ngồi bên mép giường, chuyện cho tới bây giờ, cô chỉ thuận theo ý trời, hoặc là cầu nguyện Chiêm Đông Kình đối với cô một lần cuối cùng có thể mở lưới.
***
Triệu Kiều mấy ngày nay đều ở Vệ gia, bà Vệ đối với cô ta cũng không coi là gần gũi niềm nở, nhưng nhìn đứa nhỏ ở trong bụng, cũng coi như là ăn ngon sống tốt.
Người một nhà cùng ngồi trên bàn ăn, Triệu Kiều thấy Vệ Tắc thẩn thờ, cô ta lại ngẩng đầu nhìn thử bà Vệ, "Vệ Tắc, vụ án kia anh đừng quản nữa, bây giờ cấp trên ép rất căng, đừng kéo mình vào đó."
Bà Vệ nghe vậy khẩn trương nhìn Vệ Tắc, "Không phải bảo con nên làm cái gì thì làm cái đó sao? Con ngồi lên cái ghế này tới hôm nay cũng không dễ dàng, đừng ngu ngốc."
Vệ Tắc gẩy gẩy chén cơm, không trả lời.
Bà Vệ ở bên liều mạng khuyên nhủ, "Họ Tô tự mình không kiềm chế, xảy ra chuyện phạm pháp phải tự mình gánh lấy, con cũng không giúp được cái gì, đừng mù quáng."
"Mẹ, con no rồi." Vệ Tắc đẩy chén ra đứng dậy.
Nửa câu còn lại của bà Vệ mắc ngay cổ họng, bà ta nhìn Triệu Kiều phía đối diện, "Cũng không biết chạm phải cái gì xui xẻo, trong mệnh sao không có cái gì sạch sẽ khiến người ta tĩnh tâm cả."
Triệu Kiều dừng động tác nhai cơm, nặng nề cúi đầu xuống.
***
Tô Lương Mạt tắm cho Tô Trạch xong ôm thằng bé lên giường lớn ngủ.
"Chị?"
"Ừ?"
"Ba có còn không?"
Tô Lương Mạt vuốt cái đầu nhỏ của Tô Trạch, "Trẻ con đừng hỏi vấn đề này."
"Trên tivi chiếu rất nhiều rất nhiều, mẹ còn khóc thương tâm như vậy, em biết ba lên thiên đường rồi."
Tô Lương Mạt hôn lên trán Tô Trạch, cô không nói sự thật với Tô Trạch, "Tô Trạch, em cũng là đại nam nhân, sau này đừng nghĩ đến ăn với chơi, phải học cách chăm sóc bản thân."
"Chị, nhà tù có phải chỉ có người xấu mới bị bắt vào không? Chị không phải là người xấu, em không muốn chị bị bắt." Tô Trạch sợ hãi ôm chặt Tô Lương Mạt, cánh tay thằng bé quấn lấy cô, "Chị với chú sao lại cãi nhau, em nghe đều không hiểu."
Tô Lương Mạt tựa lên đầu Tô Trạch, "Nghe không hiểu mới là tốt nhất, Tô Trạch ngoan, mau ngủ đi, chị cũng buồn ngủ rồi."
Thấy Tô Lương Mạt nhắm mắt lại, Tô Trạch cũng nheo hai mắt.
Chiêm Đông Kình lên đến tầng hai, đẩy cửa phòng ngủ ra thấy hai chị em ôm chặt nhau nằm giữa giường, hắn bước chân thật khẽ đi đến trước sofa ngồi xuống.
Hắn biết lúc này Tô Lương Mạt không thể nào ngủ được, Chiêm Đông Kình ngồi hồi lâu, đứng dậy đi về phía sân thượng.
Bầu trời giống như bị mắc một tấm màn màu đen khồng lồ, trầm trầm hung ác tụ lại trên đỉnh đầu, Chiêm Đông Kình đứng bên ngoài ước chừng hơn nửa giờ đột nhiên xoay người quay trở lại phòng ngủ.
Tô Trạch ngủ rất sâu, hắn cúi người ôm thằng bé lên, Tô Lương Mạt xoay người mở mắt ra, giống như bảo vệ gà con đẩy cổ tay Chiêm Đông Kình, thanh âm cô nặng nề, "Anh làm gì vậy?"
"Tôi đưa nó xuống dưới."
"Không được, Tô Trạch đâu cũng không đi." Hai tay Tô Lương Mạt giữ chặt người Tô Trạch, ngăn trở động tác Chiêm Đông Kình muốn tiếp tục.
Hắn ngồi lên mép giường, "Lương Mạt, cô đừng đem hy vọng gửi lên người Vệ Tắc, cô thấy dựa vào hắn có hữu dựng không?"
"Ít nhất anh ấy là thật lòng muốn giúp tôi."
"Nếu là nói hắn vẫn là Vệ Tắc lúc trước, vậy có lẽ thực sự vô dụng, nhưng bây giờ trong lòng hắn đối với cô có áy náy, nói không chừng thực sẽ giúp cô," Chiêm Đông Kình ngay sau đó lại thả một quả bom hạng nặng, "cái USB kia là tôi cho người cướp đi từ trong tay cô, tôi biết hắn ngay lập tức sẽ nghi ngờ tôi chính là kẻ tiết lộ ảnh chụp ra ngoài, hắn sẽ tìm tôi tính sổ, mà cô là nhân chứng tốt nhất, quả nhiên, Vệ Tắc giận chó đánh mèo lên người cô, đợi đến lúc hắn phát hiện không đúng, sẽ oán hận bản thân gấp đôi vì một Triệu Kiều mà giận lây sang cả cô, hắn sẽ từng giờ từng phút muốn đền bù, đây chính là ý định lúc đầu của tôi, kể cả phá hỏng lễ đính hôn của hắn, tôi chính là muốn đả thông một cửa phòng ngự này của Vệ Tắc, làm cho đường đi sau này càng thêm thuận lợi."