Vệ Tắc mỗi ngày đều đến, nhưng không ngồi lâu, sau khi Bàn Tử chết áp lực trong cục cũng càng lớn, hơn nữa Vệ Tắc luôn tự trách mình, trạng thái tinh thần cũng ngày càng kém.
Tô Lương Mạt xuống giường rồi đi thẳng về phía sofa, cô rót ly nước, trên người không có vết thương gì lớn, chỉ là nhiều chỗ bị bầm tím. Mấy ngày không đi lại, hai chân mềm oặt yếu ớt, Vệ Tắc giúp cô mua điện thoại mới, lại làm lại số điện thoại lúc trước. Tô Lương Mạt đã ăn cơm trưa, cảm thấy thân thể hồi phục không tệ, nghĩ chờ lúc Vệ Tắc đến là có thể xuất viện.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, không ngờ người tiến vào lại là Trương Chính Tụng.
Tô Lương Mạt đứng dậy, "Chú Trương."
"Lương Mạt à, thân thể không việc gì chứ?"
"Không sao."
Trương Chính Tụng nhìn quanh bốn phía, "Đây chính là phòng bệnh VIP, có tiền cũng không chắc có thể vào được."
"Cảm ơn."
Trương Chính Tụng hơi giật mình, sau đó cười cười, "Không cần cám ơn chú, những lời này cần phải nói với Chiêm Đông Kình."
Tô Lương Mạt nghe vậy, thái độ trở nên thận trọng, Trương Chính Tụng vòng vo một hồi ngồi xuống ghế sofa, "Lương Mạt, trong nhà Vệ Tắc còn chưa biết chuyện hai đứa, cháu cùng với Chiêm Đông Kình lại có quan hệ không rõ ràng, đến lúc đó..."
"Chú Trương, anh ta chỉ là đi ngang qua cứu được cháu, chúng cháu không có quan hệ gì khác."
Trương Chính Tụng nhún vai, "Cháu cảm thấy người như Chiêm Đông Kình, sẽ vừa vặn đi ngang qua cứu cháu."
Thấy Tô Lương Mạt không nói lời nào, Trương Chính Tụng nói thẳng vào vấn đề chính, "Chuyện của cháu với Vệ Tắc chú tạm thời không xen vào, hôm nay tìm cháu là muốn nói với cháu chuyện của ba cháu."
"Ba cháu làm sao?" Tô Lương Mạt khó nén hoảng hốt, Trương Chính Tụng ra hiệu cô ngồi xuống, "Lúc ba cháu bỏ trốn bọn chú có cho người đuổi theo, lúc đó cháu cũng có mặt, nhưng người được phái đi lại không biết làm sao ngủ thiếp đi trong xe, sau đó kiểm tra cho thấy trong cơ thể hai người cũng không có thành phần gì lạ, Lương Mạt, đã lâu như vậy, cháu còn nhỡ rõ chuyện ngày đó không?"
Tô Lương Mạt giống như suy nghĩ, một lúc sau lắc đầu, "Không nhớ rõ, ba cháu bảo cháu đi mua quà sinh nhật cho Tô Trạch giúp ông ấy, lúc cháu trở lại đã không thấy tăm hơi ông ấy đâu."
Trương Chính Tụng ý vị nhìn Tô Lương Mạt chằm chằm, "Nhưng sau đó người kia nhớ lại, chắc có lẽ bị kẻ khác thôi miên."
"Vậy sao?" Thần sắc Tô Lương Mạt bình thản, "Lại còn có chuyện như vậy."
Trương Chính Tụng gặng hỏi nửa ngày không có đáp án, chỉ đành đứng dậy rời đi, Tô Lương Mạt nhìn qua cửa phòng bệnh đóng chặt nặng nề thở ra một hơi, kỳ thực suy đoán của ông ta là đúng, cũng chính lần đó, cô mới ngẫu nhiên bị người của Tương Hiếu Đường phát hiện, cũng muốn dùng cái này đối phó Chiêm Đông Kình.