Thân thể Tô Lương Mạt run lên, "Có thể đừng như vậy không?"
"Như thế nào?"
"Anh không cảm thấy khó chịu sao?" Cô không chịu phối hợp, nhất định là khô khốc khó có thể tiến vào, cô không tin nơi nào đó của Chiêm Đông Kình có thể sảng khoái.
Hắn khẽ cong chân ngồi lên ghế sofa cùng Tô Lương Mạt mặt đối mặt, "Tôi khó chịu, nhưng cũng sẽ không đau đớn."
Tô Lương Mạt cúi đầu, "Tôi biết rõ, anh trừng phạt tôi như vậy mà nói đã coi là nhẹ."
"Hừ".
Chiêm Đông Kình hừ lạnh một tiếng, "Em biết thì tốt."
"Chuyện này coi như đến đây thôi, nếu còn có lần sau, tôi sợ em sẽ chịu không nổi loại đau khổ đó đâu." Chiêm Đông Kình coi như mở cho cô một con đường sống, cũng không truy cứu sâu hơn, "Ngày kia là sinh nhật Hoắc lão gia tử, em theo tôi cùng tham dự."
"Tôi..." Cô muốn từ chối.
Chiêm Đông Kình hiểu rõ, nhìn theo tầm mắt cô hiện ra chút tự giễu, "Sao vậy, vẫn còn vì chuyện Hoắc lão gia tử lần đó trong lòng không thoải mái?" Hắn đứng dậy đi đến trước mặt cô, "Hoắc lão gia tử rất có hứng thú với Thẩm Tâm Lê, người phụ nữ kia rất khôn ngoan, bình thường không để cho ông ta chiếm chút tiện nghi, lần đó Hoắc lão gia tử lại có thể bắt cô ta lăn qua lăn lại đến kiệt sức."
Tô Lương Mạt nghe thấy, toàn thân không thoải mái, Chiêm Đông Kình cười cười, ngồi xuống bên cạnh cô, "Em cũng không nghĩ tới chuyện sẽ có ngày cùng tôi ngủ trên một cái giường, không phải sao? Cho nên mới nói "thế sự khó lường"."
"Nhưng chí ít cô ta với ba anh..."
"Với ba tôi thế nào, thứ nhất cô ta không phải vợ của ba tôi, thứ hai không phải là người ba tôi thực sự quý trọng, hơn nữa lên giường với Hoắc lão gia tử, tôi cũng phải bỏ ra không ít tiền."
Nói tóm lại, chính là một cuộc giao dịch.
Cho dù Tô Lương Mạt không muốn đi, nhưng Chiêm Đông Kình đã mở miệng, còn có chuyện cướp hàng lúc trước, cô như thế nào cũng không có cách cự tuyệt.
***
Sinh nhật Hoắc lão gia tử hôm đó, Chiêm Đông Kình tự mình đưa Tô Lương Mạt ra ngoài, bình thường cô không thích trưng diện, sau khi Tô Khang gặp chuyện càng không tham gia bất cứ buổi tụ họp nào, Tô Lương Mạt lại không phải người cổ hũ, nhà thiết kế chọn cho cô bộ lễ phục bó sát màu ngó sen trễ ngực cô cũng không cảm thấy khó chịu gì nhiều. Màu da cô trắng nõn, quần áo đều có thể tôn màu da, Chiêm Đông Kình khẽ nheo mắt, cảm thấy hài lòng, cho người làm tóc cho cô sau đó dẫn Tô Lương Mạt rời đi.
Ngồi bên ghế phụ, Tô Lương Mạt vẫn cảm thấy khó chịu, dù sao bộ lễ phục này bó sát quá mức, đường cong tinh tế bị bó chặt như muốn tận dụng triệt để vóc dáng của cô, theo hơi thở của cô, cảnh tượng trước ngực lại càng kiều diễm làm kẻ khác phải mơ màng.
Chiêm Đông Kình không khỏi nhíu mày, đến cuối cùng không nói câu nào.
Hoắc lão gia tử lúc trước cũng là người trong bang hội, cho dù đã lớn tuổi, bên ngoài thì tuyên bố là đã rửa tay, nhưng sau lưng ngấm ngầm làm ăn buôn bán cũng không ai rõ, chỉ là biết rõ "hậu sinh khả úy", không muốn người khác cùng dán mắt nhìn chòng chọc vào mình, nên quyết định lui về ở ẩn.
Người đến đây tối nay đều là nhân vật có thế lực ở Ngự Châu, thế giới này trừ bỏ trắng hay đen hai bên, còn có màu xám ở giữa. Không ít người đến đây phải tẩy trắng thân phận, nhưng bối cảnh hắc đạo lại có thể khiến họ từ bạch giới xoay quần đến thành thạo.
Dần dần, đỉnh đầu một mảnh trời hắc bạch chẳng thể phân biệt.
Tô Lương Mạt khoác cánh tay Chiêm Đông Kình vừa đi vào, nghe được một hồi tiếng thắng xe truyền đến, quay đầu lại thấy Lưu Giản đang bước tới, Tô Uyển phục trang lộng lẫy cùng đi bên cạnh.
Hai chị em gặp nhau trong tình huống như vậy, ngày trước giương cung bạt kiếm thiếu chút có chuyện, có người ra nghênh đón, Chiêm Đông Kình cùng Lưu Giản mỗi người một phía, đều ghét nhau, cũng không ai bận tâm.
Tô Lương Mạt đi vào hội trường, Hàn Tăng cùng Tống Các đều đã đến, người của Tương Hiêu Đường cũng tới không ít, Hoắc lão gia tử vận bộ trang phục thời Đường ăn mừng, Thẩm Tâm Lê ở bên cạnh không biết nghe được cái gì, eo lưng cong cong khẽ cười.
Hoắc lão gia tử thấy bọn họ đến, bỏ những người khác sang một bên đi tới, Tô Lương Mạt nhận lấy ly rượu, cùng Chiêm Đông Kình mời ông ta.
Lão gia tử tinh thần sảng khoái, "Tô tiểu thư,ngay từ đầu ta đã nhìn ra tiểu tử Chiêm Đông Kình này có ý với cô, đúng rồi, về sau đều là người mình cả."
Thẩm Tâm Lê ở phía sau, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Chiêm Đông Kình ôm chặt eo Tô Lương Mạt, cô tự cảm thấy nụ cười này thật giả dối, vừa mới bắt đầu đã nhìn ra, vậy bữa cơm cảnh cáo trong căn phòng đó, lời thề son sắt của ông ta là nói cho ai nghe? Tô Lương Mạt nhìn mặt mũi Hoắc lão gia tử chất đầy nếp nhăn khẽ cười, "Chúc ngài mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều như hôm nay."
Phỉ.
Lời này đều là Chiêm Đông Kình với Tô Lương Mạt trong đầu yên lặng thốt ra.
Hoắc lão gia tử cười không ngớt, uống hết rượu.
Lưu Giản chẳng them ngó ngàng, ngay cả khâu mời rượu cũng lược bỏ, vừa vặn tiến đến, ngăn lão gia tử.
Trường hợp như thế này Chiêm Đông Kình chỉ cần dẫn theo một cô gái lộ cái mặt, đợi hắn ra mặt xã giao, Tô Lương Mạt liền lùi về một bên.
Thẩm Tâm Lê đến bên cạnh cô, thấp giọng mở miệng, "Cô dự định khi nào đưa ba cô đi?"
"Bây giờ còn chưa được, chuyện lô hàng đánh động quá lớn, đoán chừng phải qua vài ngày nữa."
Thẩm Tâm Lê liếc mắt nhìn cô, "Thật muốn giấu Đông Kình?"
"Cô đoạt đồ trong tay anh ta, cũng phông phải muốn lừa dối sao?"
Thẩm Tâm Lê phì cười, hướng cô nâng ly, "Được, hy vọng sau này còn có cơ hội tìm cô hợp tác."
Đây là lần cuối cùng, nhưng Tô Lương Mạt không nói ra, cô cụng ly với Thẩm Tâm Lê, khóe miệng khẽ nhếch uống hết nửa ly sâm panh.
Tô Lương Mạt đi vào khu buffet, định lấy gì bỏ bụng trước.
Ở góc bên có kem ly, Tô Lương Mạt đi tới chọn lựa, mùi thuốc lá quen thuộc chui vào cánh mũi, mùi vị này cô cũng không thể nói là quen thuộc, nhưng cùng với mùi vị những loại thuốc lá khác đúng là có chút bất đồng, cô ngẩng đầu, thấy một tấm rèm che sát đất, một người đàn ông như ẩn như hiện, Tô Lương Mạt cầm ít thức ăn định rời đi, không ngờ người đàn ông bên trong vừa vặn đi tới.
Là Lưu Giản.
Hắn hôm nay ăn mặc trang trọng, tây trang màu đen cắt may thủ công cùng áo sơ mi trắng sợi đay đơn giản, lạnh lùng cao quý, tự có khí chất đặc biệt của riêng mình. Lưu Giản người này trời sinh có khí chất âm lệ thâm hiểm, còn trẻ như vậy đã ngồi ở vị trí thứ hai Tương Hiếu Đường, luận về thủ đoạn, tự nhiên tài trí hơn người.
Hắn nhìn thấy Tô Lương Mạt, liền cười đùa khiêu khích, cô cũng không cần giống lần trước chạy trối chết như vậy, dù sao cũng có nhiều người.
Lưu Giản tiến lên trước, nhìn thấy ly kem trong tay cô, "Trở về có thử qua với hắn không?"
"Gì cơ?" Tô Lương Mạt hoàn toàn không kịp phản ứng.
"Tôi gợi ý cho cô ấy, hình như trí nhớ cô không tốt."
Tô Lương Mạt nhớ tới Durex, cô nén tức giận, bên cạnh không ít người quần là áo lượt đi qua, nặn cho hắn hai chữ, "Biến thái."
Lưu Giản da mặt dày, cầm lấy cái nĩa ở mép khay thức ăn của Tô Lương Mạt, hướng phía cô chỉ chỉ, "Cô hôm nay mặc ít như vậy, giấu mê dược ở đó?" (Chipchip: @[email protected] Cả nam chính nam phụ sao mà biến thái thế???)
"Anh tò mò điều này?"
Lưu Giản thấy cô tức giận, Tô Lương Mạt tránh tay của hắn, "Sau này có cơ hội anh sẽ biết."
Tô Uyển đứng ở đầu hành lang nhìn ngó hồi lâu, Lưu Giản ngăn trước mặt Tô Lương Mạt không có ý định để cô đi, hắn vừa nói đi hút điếu thuốc, còn không cho cô ta đi theo, không ngờ là hướng về phía Tô Lương Mạt mà tới.
Cô ta tiến đến sau lưng Lưu Giản, nghe thấy lời người đàn ông vô cùng mờ ám, "Tôi bây giờ muốn xem."
Tô Lương Mạt nhìn thấy Tô Uyển, lướt qua Lưu Giản đi về trước, "Tôi nhớ chị thích ăn nhất, cho chị."
Nói xong, liền nhét cái khay cho cô ta.
Lưu Giản nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Lương Mạt vội vã bỏ đi đến thất thần, kỳ thật hắn không cũng không muốn bắt ép cô làm gì, chẳng lẽ bị Chiêm Đông Kình dùng một ngón tay phá thân trước mặt mọi người lại tốt hơn? Làm sao mỗi lần nhìn thấy hắn lại như gặp phải thú dữ.
Tô Uyển không có tâm tình, cô ta để cái khay lại trên bàn, "Hay là chúng ta về trước đi?"
"Cô muốn về sao? Tôi cho người đưa cô về."
Tô Uyển nhìn bóng dáng của hắn và cô ta thoáng qua nhau, chỉ đành bước nhanh đuổi theo.
Tô Lương Mạt sợ ở lại đây sẽ còn đụng phải Lưu Giản, đây là biệt thự ba tầng kiểu cổ hiện đại, lan can đều là gỗ lim tinh khiết, là nơi Hoắc lão phu nhân khi còn sống thích nhất, nghe nói sinh nhật lão gia tử mở tiệc rượu ở đây, cũng là để tưởng nhớ tình cảm với phu nhân.
Tầng hai và tầng ba đều có người, Hoắc lão gia tử sưu tầm không ít đồ cổ, có người hứng thú, nên lên lầu ngắm nghía.
Tô Lương Mạt vừa mới đi lên cầu thang, đã bị người đàn ông phía sau đụng trúng thiếu chút té ngã, tên đó ôm người đẹp trong lòng, nhìn bộ dáng như không chờ đợi được nữa, gót chân Tô Lương Mạt vừa đứng vững, hai người đó liền quấn lấy nhau đi vào một căn phòng.
Nếu không thể chờ đợi được như vậy, dứt khoát giải quyết ngay tạo chỗ cho xong.
Tô Lương Mạt xoa nhẹ bả vai bị đụng đau, mỗi căn phòng đều mở cửa, bên trong ít nhiều đều có người, Tô Lương Mạt thấy cuối hành lang có một phòng sách, giá sách bằng gỗ thô xếp thành hàng, đứng ở cửa tựa hồ có thể nghe được mùi giấy thơm ngát.
Đây không thể nghi ngờ là nơi thanh tĩnh để lánh đi, cô đi vào bên trong, Hoắc lão gia tử sưu tầm cũng thật không ít sách, Tô Lương Mạt đối với những thứ này lại không hứng thú lắm, cô đi đến trước cửa sổ, thuận tay mở cửa, chỗ này hướng về phía cổng chính, có thể nhìn thấy một góc hoa viên yên tĩnh.
Tô Lương Mạt thò nửa người ra ngoài cửa sổ, gió đêm phất phơ, thổi tới đầu vai làm cô thấy lạnh, cô vừa mới rụt người về, đột nhiên tầm mắt lướt qua một cảnh tượng làm cô trợn mắt há mồm.
Bên cạnh cửa sổ thình lình nhảy ra một bóng người, đối phương hiển nhiên cũng phát hiện, miệng súng đen ngòm nhắm thẳng vào cô, thì ra là Hàn Tăng.
Hắn cũng không ngờ, nhíu mày liền thu súng lại.
Cả quần áo của Hàn Tăng cũng đã thay khác, bên hông hắn buộc sợi dây giống như dây thừng phòng hộ gì đó, vài ba cái đã nhẹ nhàng nhảy xuống đất, hắn nhanh chóng thu hồi sợi dây, trong chớp mắt thân thể đã lẫn vào bóng tối.
Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, cô biết đã xảy ra chuyện.
Cô xoay người đi ra ngoài, tận lực giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, Chiêm Đông Kình có thể sai Hàn Tăng tự mình ra tay nhất định là chuyện lớn, trên hành lang thỉnh thoảng có phục vụ đi qua, trong phòng hai bên cười nói rộn rã không ngừng, mỗi cảnh tượng đều nhắc nhở cô, chuyện này vẫn chưa bại lộ.
Bước chân của Tô Lương Mạt bị một hồi âm thanh kỳ quái ngăn cản, cô đứng trước cửa căn phòng, cô nhỡ rõ, lúc nãy người đàn ông đụng vào cô chính là vào căn phòng này.
Cô không suy nghĩ thêm, thừa dịp không ai chú ý vặn mở cửa lách vào trong.
Quả nhiên, gió lạnh xuyên qua cửa sổ rộng mở không kiêng nể gì táp lên mặt, Tô Lương Mạt cho dù chuẩn bị tâm lý, nhưng chứng kiến cảnh tượng bên trong vẫn giật mình kinh hãi.
Tên đàn ông nằm sấp trên mép giường, rõ ràng quần mới cởi đến bên chân đã bị giết.
Trên giường có vũng máu lớn, ánh mắt Tô Lương Mạt theo hồi âm thanh kia tìm kiếm, thấy người phụ nữ hai tay hai chân bị trói ngã ở góc giường, mắt với miệng đều bị băng dính dán chặt, Tô Lương Mạt lui sát vách tường, định rời đi.
Cửa sổ từ chỗ Hàn Tăng nhảy xuống hình như có thứ gì rơi xuống, Tô Lương Mạt cố gắng bước chân thật nhẹ, nhưng người phụ nữ hình như đã nhận ra, sợ hãi cùng bản năng sinh tồn khiến cô ta liều mạng đập đầu vào cột giường, "Ô ô ô..."
Cô vốn trong lòng đang sợ, bị người phụ nữ này làm giật mình càng thêm luống cuống, nhưng Tô Lương Mạt vẫn cố bắt mình trấn tĩnh, lỡ như Hàn Tăng thực sự lưu lại vật gì đó, có thể là điểm trí mạng.
Tô Lương Mạt bước từng bước khó khăn, đến trước cửa sổ, là tấm thẻ.
Hình như là thẻ hội viên gì đó, một tấm lớn cỡ bàn tay.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng rực trải qua từng tầng lầu chiếu vào căn phòng, chiếu rọi thân thể người đàn ông nằm sấp trên giường vô cùng thê thảm.
Tim Tô Lương Mạt đập nhanh, cô lấy từ trong túi xách cái khăn tay, quấn tấm thẻ kia lại rồi nhét vào trong túi, lỡ khi có người đi vào, Tô Lương Mạt dù ghét Hàn Tăng, nhưng thời điểm mấu chốt nên biết cái gì nặng cái gì nhẹ.
Trong miệng người phụ nữ mơ hồ phát ra tiếng kêu cứu, Tô Lương Mạt trở vào trong phòng, cô trước tiên khẽ mở hé cửa, xác định không có ai, lúc này mới lách người đi ra.
Một lần nữa khép cửa lại, còn chưa nhấc chân, liền thấy Lưu Giản đứng ở đầu cầu thang.
Tô Lương Mạt cả kinh, cô không biết hắn xuất hiện lúc nào, có nhìn thấy cô từ căn phòng này đi ra hay không?
Tô Lương Mạt che giấu tâm trạng, phía sau cô không có đường lui, huống hồ ở lại đây đối với cô mà nói không an toàn, cô chỉ có thể tiến lên phía trước.
Có lẽ thật sự là gần gần mực thì đen gần đèn thì sáng, cô đi theo Chiêm Đông Kình lâu như vậy, tâm tính cũng từ từ cứng rắn, đổi lại nếu như là lúc trước, nhìn thấy người chết như vậy nhất định đầu tiên sẽ hét lên chói tai.
Cô đi về phía này cách Lưu Giản một đoạn, người đàn ông cũng đang nhìn cô.
Trong lòng Lưu Giản biết rõ, bản thân mình đối với cô có hứng thú, lại không phải là kiểu muốn chơi đùa gì đó, trên người Tô Lương Mạt phảng phất có loại năng lực kì quái, hắn hiện tại cũng hoài nghi, lần đó hắn ngủ mất rốt cuộc có đúng là trúng thuốc mê hay không.
Cô không phản ứng với hắn, mục đích đi về phía hắn chỉ có một, bởi vì Lưu Giản đứng ở đầu cầu thang.
Hắn trơ mắt nhìn cô lướt qua người hắn định xuống lầu, Lưu Giản khoát tay, cánh tay chặn trước ngực Tô Lương Mạt. Cô vốn mặc thiếu vải, Tô Lương Mạt lui về phía sau, suýt chút nữa dẫm lên chân, "Anh muốn gì?"
"Cô vội vàng hấp tấp muốn đi đâu?" Cánh tay Lưu Giản vẫn giữ nguyên như cũ.
Cầu thang vốn chật hẹp, động tác của hắn trực tiếp chặn đường của Tô Lương Mạt, đầu ngón tay cô cầm túi xách không khỏi siết chặt, thứ bên trong giống quả bom hẹn giờ, bây giờ chính là thời điểm tốt, nếu Tô Lương Mạt xử lý chậm trễ, tùy thời sẽ nổ tan xương nát thịt.
"Tôi đi lên hít thở một chút, bây giờ đói bụng, muốn xuống ăn gì đó." Cô cố gắng nói tiếng thật nhẹ nhàng, khóe miệng cũng thoáng lộ ý cười.
Lưu Giản nhất thời không quen cô nói chuyện như vậy, mỗi lần cô đều mắng hắn, người đàn ông thầm tức cười, hắn bây giờ còn không có tự trọng đến mức này?
Hắn giống như có ý định xem xét căn phòng lúc nãy Tô Lương Mạt mới đứng trước cửa, "Tầng hai cũng có phòng ăn, tôi dẫn cô xuống."
"Không cần," Tô Lương Mạt không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Tô Uyển đâu, nói không chừng chị ta đang tìm anh khắp nơi."
"Tô Uyển là chị của cô phải không?"
Tô Lương Mạt không suy nghĩ gật đầu, cô chỉ muốn nhanh nhanh tách khỏi Lưu Giản.
"Tại sao cô không hỏi tôi, tôi đối với cô ta tốt không?"
"Anh có yêu chị ta không?" Tô Lương Mạt thốt lên.
Lưu Giản sững sờ, tiện đà bật cười, "Cô đã bao lớn? Còn tin tưởng những thứ này, chữ "yêu" này viết thế nào?"
Tô Lương Mạt nghe xong, trong lòng giống như có gì đè lên khó chịu, "Anh ngay cả chữ này cũng không hiểu, đứng ở đây quấn lấy tôi làm cái gì? Tôi không chơi, anh chơi không nổi đâu."
Lưu Giản khi nào thì bị người ta ngang nghiên cự tuyệt như vậy, hắn không giận mà cười, "Yêu, loại chuyện như vậy không phải chỉ cần làm là được sao?"
Tô Lương Mạt thấy có phục vụ đi qua, cô đưa mắt nhìn theo, thấy phục vụ gõ cửa phòng.
Vừa đúng lúc căn phòng bên cạnh có người cười lớn đi ra, gọi phục vụ đi vào rót rượu.
Tô Lương Mạt thở ra, giương mắt lên nhìn Lưu Giản ngăn bên cạnh, hắn giống như thuốc cao bôi trên da chó, vung vẫy thế nào cũng không ném đi được.
Lưu Giản cũng không biết trong lòng Tô Lương Mạt nghĩ mình như thế, "Không phải đói sao, tôi dẫn cô xuống dưới."
Tô Lương Mạt nghĩ có lẽ sẽ tìm được cơ hội, còn hơn là dây dưa ở đây.
Nhưng Lưu Giản nhìn cô chằm chặp đến căng thẳng muốn chết, Tô Lương Mạt thật không còn cách nào khác, cầm lấy đồ làm gì còn tâm tư mà ăn, "Tôi xuống lầu, Đông Kình chắc đang tìm tôi."
"Không thể nào, hắn trên tầng ba, Hoặc lão gia tử tìm riêng hắn có việc." Lưu Giản cầm ly rượu vang đỏ khác đưa cho Tô Lương Mạt.
Cô nhận lấy để sang bên cạnh, Lưu Giản thấy cô đứng dậy, "Cô đi đâu?"
"Anh đừng đi theo tôi được không?" Tô Lương Mạt gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, "Tôi không muốn nhìn thấy anh."
Lưu Giản nghiêng người dựa vào sofa, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Lương Mạt sải bước hướng ra cửa, "Tôi nhìn thấy cô từ căn phòng kia đi ra ngoài?"
Cô xoay người, "Anh nhìn lầm rồi, tôi muốn vào xem một chút, nhưng phòng khóa trái."
Tô Lương Mạt thần sắc trấn định, khóe miệng Lưu Giản chứa ý cười, con ngươi vừa thanh cạn lại vừa sâu thẳm, làm cho người ta khó nắm bắt, hắn hạ một chân xuống, "Đi thôi, đúng lúc tôi cũng muốn xuống lầu."
Hắn thật đi theo Tô Lương Mạt, ba bước không rời.
Cô gấp gáp muốn tìm Chiêm Đông Kình, nhưng không thấy bóng dáng của hắn, thấy Hàn Tăng đứng phía đối diện sắc mặt tự nhiên, đã thay lại bộ quần áo lúc đến đây, hoàn toàn không nhìn ra hai tay hắn vừa dính máu.
Tô Lương Mạt muốn nhắc nhở hắn, Hàn Tăng nhìn thấy Lưu Giản, lên tiếng chào hỏi qua loa.
Tô Lương Mạt muốn đi lên trước, Lưu Giản cầm cổ tay cô, "Hai cánh tay đắc lực của Chiêm Đông Kình, nếu có ngày bị chặt đứt một cái, hình tượng cũng không tồi phải không?"
"Anh cũng là cánh tay đắc lực của Chu lão Đại, ngày nào đó bị người ta chém, cũng rất náo nhiệt chứ hả."
Ánh mắt Lưu Giản sâu thẳm, khóe miệng lại nở nụ cười nồng đậm vui vẻ.
Có tiếng nhạc vang lên, ngọn đèn sáng rực trên đầu đột nhiên vụt tắt, chỉ để lại vài ngọn đèn nhỏ lúc sáng lúc tối làm nền cho không khí, tiệc rượu đến cao trào tất nhiên phải khiêu vũ, Tô Lương Mạt liếc mắt thấy người quanh mình cũng bắt đầu đung đưa nhẹ nhàng, cô muốn rời khỏi đại sảnh, không ngờ tay Lưu Giản hướng eo cô kéo nhẹ, nhẹ nhàng dẫn cô vào đại sảnh khiêu vũ.
"Tôi không biết khiêu vũ."
"Không sao, tôi dạy cô."
Tô Lương Mạt giãy giụa không tránh ra được, trong lòng như có đặt đồng hồ báo thức, từng giây từng phút trôi qua đều làm cô sợ hãi đến không còn hình dạng, kỳ thực cô biết khiêu vũ, trước kia có học qua một chút cơ bản, Tô Lương Mạt không nghĩ tới là Lưu Giản cũng biết.
Cô cố ý bước sai chân, gót giày nhọn hoắc hung hăng giẫm lên chân Lưu Giản.
"Thực xin lỗi," Tô Lương Mạt biết rất đau, "hay là thôi đi, tôi thực không biết nhảy."
Cô nói xong buông tay, Lưu Giản lại kẹp chặt eo cô không tha, cánh tay hắn dùng sức, Tô Lương Mạt không thể không dướn người lên, cơ ngực rắn chắc của hắn đè lên lồng ngực làm cô hoảng hốt, mắt Tô Lương Mạt xuyên qua gò má người đàn ông chú ý đến động tĩnh ở đầu cầu thang bên cạnh.
Lại có người đi lên, nói không chừng một giây sau sẽ có người phát hiện bí mật trong căn phòng kia.
Tô Lương Mạt lại khẩn trương, Lưu Giản giữ chặt cô chính là không để cô đi, cô nhìn chăm chú người đàn ông, một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu.
Ánh sáng trong sàn nhảy liên tục thay đổi làm không khí chung quanh mập mờ, dù Tô Lương Mạt cách Lưu Giản gần như vậy, cũng không thể nào nhìn rõ đường cong ngũ quan khắc sâu của người đàn ông.
Cánh tay cô rời xuống, vòng quanh thắt lưng người đàn ông, Lưu Giản thuận thế ôm vai cô.
Tô Lương Mạt cẩn thận mở túi xách, sắc môi cô mơn man, thoa ít son nước màu hồng yêu mị, là người trang điểm vẽ lên cho cô, Lưu Giản hoảng loạn chốc lát, loại hấp dẫn và sinh động này Tô Uyển chưa từng mang lại cho hắn.
Tô Lương Mạt lấy cái khăn tay bọc tấm thẻ trong túi xách, bàn tay cô để sát bên cạnh thắt lưng người đàn ông, "Tôi chỉ nhảy cùng anh một điệu này, lát nữa có người nhìn thấy không tốt."
"Có vấn đề gì? Cô từ nay về sau đi theo tôi, cũng không ai dám nói gì."
Tô Lương Mạt bước trượt sang một bên, thình lình bị người bên cạnh đụng phải, cô lảo đảo, Lưu Giản dùng sức kéo cô vào trong ngực, Tô Lương Mạt chờ đúng thời cơ liền đem tấm thẻ thả vào túi Lưu Giản. Lúc thu tay lại, tấm thẻ kia im hơi lặng tiếng rơi vào trong túi.
Lưu Giản hại cô không có cách nào đem thứ này bỏ đi, Tô Lương Mạt chỉ có thể đem phiền toái này trút lên hắn.
Người đàn ông này thường ngày cảnh giác rất cao, lần này ôm cô hơn nữa vừa rồi còn đụng chạm như vậy, hoàn toàn không lường được thời điểm Tô Lương Mạt động tay động chân.
Cô đem khăn tay nhét lại vào túi xách, người cũng lui về phía sau.
Lưu Giản ôm cô không buông, Tô Lương Mạt ngước mắt nhìn hắn, "Không phải anh hỏi tôi giấu thuốc ở đâu sao? Giấu trên người mình rất nguy hiểm, muốn giấu thì giấu trên người người khác."
"Vậy sao?" Lưu Giản còn muốn nói gì đó, điệu nhảy kết thúc, chợt nghe lầu hai truyền đến tiếng kêu thất thanh.
Tô Lương Mạt nghĩ là đã có người phát hiện, Lưu Giản thấy sắc mặt cô đông cứng, tưởng rằng cô sợ, vỗ vỗ bả vai cô trấn an, "Đừng sợ, không có chuyện gì nghiêm trọng."
Đèn trong đại sảnh lại đột ngột bật sáng, làm những người xung quanh mặt đầy kinh hãi, ngỡ ngàng không biết phải biểu hiện thế nào, Tô Lương Mạt ngẩng đầu lên, căn phòng ở giữa tầng ba hướng về phía trước có thể nhìn thấy tầng hai và tầng ba, Chiêm Đông Kình và Hoắc lão gia tử đang đứng ở trước cầu thang tầng ba, đi xuống liếc nhanh, đem bóng dáng của từng người dưới tầng trệt thu hết vào mắt.
Lưu Giản đứng bên cạnh cô, Chiêm Đông Kình nhìn từ trên cao xuống, mắt nhìn chằm chằm Tô Lương Mạt, lầu hai có người vẫy vẫy, cổ họng rít lên, "Có người chết, có người chết!"
Lông mày Hoắc lão gia tử dựng lên, sắc mặt đại biến, thần sắc Chiêm Đông Kình không biểu hiện gì, Hoắc lão gia tử sải bước lên lầu hai.
Tô Lương Mạt ngẩng đầu, thấy Chiêm Đông Kình theo sau lưng Hoắc lão gia tử, con ngươi đen bóng lại thủy chung nhìn chằm chằm cô cho đến khi bóng dáng hắn biến mất trên tầng ba.
Không ít người chạy lên lầu, Lưu Giản vô thức đem Tô Lương Mạt che chở trước người, vừa rồi Tô Uyển tìm hắn một vòng, đến khi đèn trong đại sảnh bật sáng trong nháy mắt mới nhìn thấy rõ ràng hắn ôm Tô Lương Mạt vào ngực, Tô Uyển đứng trước cái bánh ngọt mười mấy tầng, cảm giác mình giống như kẻ bị vứt bỏ trong vở hài kịch.
Cô ta miễn cường tươi cười, Tô Lương Mạt thấy cô ta đến tự giác kéo giãn khoảng cách với Lưu Giản, Lưu Giản nhíu chặt chân mày, Tô Uyển đến trước mặt hai người, "Em tìm anh khắp nơi mà không thấy."
Chiêm Đông Kình đi xuống lầu, Tô Lương Mạt bước nhanh lên trước, giống như không thể chờ đợi được làm Lưu Giản khó chịu hết sức, tầng hai giống như sắp nổ tung, Chu Chính ở trên lầu hướng Lưu Giản gọi lớn, "Lên đây."
Cách đó không xa, Hàn Tăng với Chiêm Đông Kình liếc mắt nhau.
Tô Lương Mạt dĩ nhiên hiểu rõ cái liếc mắt này có bao nhiêu ý tứ.
Xung quanh đều là người, Hoắc lão gia tử đã điều động nhân mã, trong ngoài ba tầng lầu đều bị vây chật như nêm cối, Tô Lương Mạt đi đến trước mặt Chiêm Đông Kình, cô vòng hai tay ôm cổ người đàn ông, nhưng thật ra là muốn nói với một mình hắn chuyện Hàn Tăng, cô không chắc thứ đó có phải do Hàn Tăng đánh rơi hay không.
Đối với việc cô chủ động, Chiêm Đông Kình cũng không ngờ tới.
Lưu Giản tách đoàn người đi lên tầng hai, mắt không khỏi liếc nhìn động tác thân mật của hai người. Tô Lương Mạt nhón chân lên, đôi môi hướng đến bên tai người đàn ông, "Tôi..."
"Kình thiếu!" Chiêm Đông Kình ngẩng đầu, có người xuống lầu đi về phía hắn, "Hoắc lão gia tử mời người lên tầng hai."
Chiêm Đông Kình vỗ nhẹ thắt lưng cô, "Muốn đi lên cùng tôi không?"
Tô Lương Mạt lắc đầu, không muốn lại nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kia.
Chiêm Đông Kình để cô lại đó, xoay người đi lên lầu hai, không qua bao lâu, một đám người sắc mặt ngưng trọng đi xuống.
Hoắc lão gia tử giận đến xanh mặt, Chiêm Đông Kình ôm Tô Lương Mạt dẫn cô vào căn phòng nhỏ, bên trong tụ tập toàn người của các bang phái, Lưu Giản với Chu Chính cũng đều ở đây, cô cùng Chiêm Đông Kình vừa mới ngồi xuống, liền nghe ở cửa truyền đến tiếng khóc rất nhỏ.
Người phụ nữ trong căn phòng ở lầu hai mặc quần áo tử tế bị mang vào, Hoắc lão gia tử buồn bực quát hỏi cô ta, "Có nhìn rõ không?"
"Không...không có, lúc ấy tắt đèn, tôi bị kẻ khác đánh mạnh sau gáy."
"Kẻ đó là từ đâu vào?"
Người phụ nữ chỉ biết khóc, "Tôi thật không biết, nam hay nữ đều không nhìn ra."
Tô Lương Mạt nghiêng đầu, len lén đánh giá thần sắc Chiêm Đông Kình, nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy Hàn Tăng, chỉ bằng biểu hiện bên ngoài bình tĩnh tự nhiên như thế này, Tô Lương Mạt thế nào cũng không ngờ chuyện này có liên hệ với hắn.
Hoắc lão gia tử lạnh mặt, gân xanh trên huyệt thái dương nhảy nhảy, "Các người thấy thế nào?"
Chu Chính khoát tay, không dài dòng, "Chúng tôi với Tứ Phong Đường từ trước đến nay quan hệ hòa thuận, chuyện này đương nhiên phải điều tra rõ ràng."
Ở đây người lo sợ nhất có lẽ là Tô Lương Mạt, có không có tố chất tâm lý tốt như Chiêm Đông Kình, Lưu Giản vừa từ căn phòng kia đi ra, hắn một tay chống cằm, lúc nãy nói Tô Lương Mạt từ bên trong đi ra bất quá chỉ muốn trêu chọc cô, bây giờ nghĩ lại khẳng định chuyện này có liên quan đến cô.
Chiêm Đông Kình không bày tỏ thái độ, Chu Chính nói chỉ phí lời, Hoắc lão gia tử nghe xong cho rằng hắn chỉ nói xạo.
Lưu Giản nhấc chân, mắt suy nghĩ sâu xa, nhưng hắn rất khó đem Tô Lương Mạt với kẻ đã động thủ liên hệ làm một.
Cô bị hắn nhìn đến phát hoảng, hình như Lưu Giản đã hiểu rõ tất cả. Chiêm Đông Kình thấy sắc mặt cô khó coi, đưa tay ôm bả vai cô để Tô Lương Mạt dựa vào trước ngực mình.
Chu Chính hớp ngụm rượu, thế nào cũng không che dấu được vẻ mừng rỡ trên hai đầu lông mày, đối với Tương Hiếu Đường mà nói đây là chuyện tốt.
"Người là bị một dao lấy mạng, bình thường có nhiều cơ hội động thủ như vậy nhưng lại chọn hôm nay, nhất định là có nguyên nhân." Hoắc lão gia tử bắt đầu phân tích.
"Nghe nói Tứ Phong Đường gần đây có động tĩnh lớn, hình như là tìm được người mua có thực lực hùng hậu, có khi nào vì làm ăn mà gây chuyện." Có người chen vào.
Hoắc lão gia tử hướng phía cửa ra lệnh, "Người của Tứ Phong Đường ở bên ngoài, gọi hai tên vào đây cho ta."
Người là chết trong phòng của lão gia tử, không truy xét rõ ràng khó mà khai báo.
Rất nhanh có hai kẻ bị mang vào, Hoắc lão gia tử tra hỏi một hồi, "Có manh mối gì không?"
"Có, thẻ từ trên người Tụng ca không thấy, dữ liệu trong đó rất quan trọng, lão Đại chỉ giao cho một mình anh ta, anh ta đi đâu cũng mang theo bên người."
Hoắc lão gia tử rõ ràng, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, "Xem ra là nhắm vào cái thẻ từ."
Tiệc rượu mới cử hành được một nửa, cũng không có ai bỏ về giữa chừng, Hoắc lão gia tử cho người canh giữ cửa chính, có khả năng hung thủ vẫn còn ở hiện trường!
"Tra, nhất định phải tra ra!"
Lão Đại Tứ Phòng Đường hôm nay không đến, xảy ra chuyện lớn như vậy, thuộc hạ bên dưới lập tức đi gọi điện thoại.
Lúc này bên ngoài có tiếng đập cửa, hình như có người bị cản ở bên ngoài, Hoắc lão gia tử phiền muốn chết, "Ai?"
Của bị đẩy ra, Tô Uyển đứng bên ngoài, cô ta vừa nhìn thấy nhiều người như vậy, chân đều mềm nhũn.
Ánh mắt Lưu Giản ngưng đọng, Hoắc lão gia tử biết là người của hắn, khoát khoát tay, "Để cô ta vào đi."
Mấy tên tiểu tử này đều làm ông ta không thể yên tâm, đến giờ phút quan trọng còn chơi phụ nữ.
Tô Uyển cúi đầu đi đến bên cạnh Lưu Giản, hắn không nói gì, ra hiệu bảo cô ta ngồi bên cạnh.
"Lão gia tử, lão Đại của chúng tôi nói dữ liệu trong thẻ từ này có con chip được mua từ chợ đen ở Myamar, chỉ cần mở chương trình nhập mật mã vào, thẻ từ sẽ phát ánh sáng màu lam, đến lúc đó đóng cửa tắt đèn, là tìm được ngay."
Ngón tay Chiêm Đông Kình để trên đầu gối buồn chán gõ nhẹ, nghe được câu này, ngón trỏ dừng lại, nhưng vẻn vẹn hai ba giây sau liền trở lại bình thường.
Hoắc lão gia tử vội cho người đem máy tính tới, "Trước tiên đừng nói cho người bên dưới, đợi lát nữa tắt điện, cho người xuống dưới tìm từng chỗ một."
Tô Lương Mạt như ngồi trên đống lửa, cô thật không nghĩ thứ đồ này thật sự là điểm trí mạng, ánh mắt nhìn về phía Lưu Giản không khỏi áy náy vài phần, Lưu Giản không rõ chuyện gì, hướng về phía cô cong môi, cười lỗ mãng.
Chiêm Đông Kình nhận thấy giữa hai người có phần ám muội, chân mày hắn nhíu chặt, ôm lấy bả vai cô khóa chặt, Tô Lương Mạt hoàn hồn, đưa mắt thấy Hoắc lão gia tử cho người khởi động chương trình.
Mỗi người đều có tâm tư.
"Tắt đèn."
Tô Lương Mạt ghé vào người Chiêm Đông Kình, cô muốn thừa dịp nói mấy câu với người đàn ông, bên rai truyền đến tiếng ngón tay gõ gõ bàn phím, đột nhiên, liền nhìn tháy một đốm ánh sáng màu lam óng ánh, nhưng vì bị giấu vào trong túi nên không nhìn thấy quá chói lọi.
Tầm mắt mọi người đều nhìn sang, Lưu Giản thế nào cũng không nghĩ tới, đồ vật thế nhưng lại leo vào trong túi hắn.
Hoắc lão gia tử lập tức cho người bật đèn.
Điều này, ngay cả đôi con ngươi của Chiêm Đông Kình cũng lóe lên kinh ngạc không che giấu được.
Chu Chính trợn mắt há mồm, "Lưu Giản..."
Suy nghĩ của người đàn ông chuyển động thật nhanh, kẻ khác rất khó tiếp cận hắn, có thể đến gần dùng thứ đó giá họa cho hắn như vậy, cũng chỉ có thể là hai người phụ nữ trong căn phòng này.
Lưu Giản ngước mắt, nhớ tới lúc khiêu vũ Tô Lương Mạt rất khác thường, hắn tức đến nghiến răng, nữ nhân này thật là ngoan độc, im hơi lặng tiếng liền cho hắn một trái bom, Tô Lương Mạt vội tránh tầm mắt của hắn, ánh mắt Lưu Giản sắc bén vô cùng, chiếu thẳng làm cô không cách nào chống đỡ.
Bên cạnh, Chiêm Đông Kình đột nhiên bật cười.