Thì ra anh còn nhớ được loài hoa mà cô thích nhất.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên nhận được hoa do anh tặng.
Tâm tình cô lúc này hệt như cái đêm mà giao bản thân cho anh.
Thấp thỏm, kích động, ngỡ ngàng, dứt khoát...
Không, giờ đây trong lòng cô còn có thêm cả ngọt ngào nữa.
Mùi hương bách hợp còn lưu trên tay như nụ hôn ấm áp của anh bên trong thang máy vẫn giữ trên môi.
Có phải anh có điều khổ tâm nên mới đẩy cô ra như thế không?
Nhất định là thế, nhất định là thế.
Anh tặng hoa cho cô, không phải là sự giải thích tốt nhất đấy ư?
Thế nhưng Văn Hạo cũng tặng hoa cho cô mà lại bị Trịnh Tâm Du phát hiện!
Người đã đổi tên đi nhất định là cô ấy làm!
Cô ấy nhất định rất tức giận, bằng không sẽ không đến mức lén lút đổi tên như thế!
Cố Bảo Bảo ngồi trên ghế dài bên ngoài tiệm hoa, phiền não bứt tóc, cô cố gắng né tránh Văn Hạo liệu có đúng?
Sự việc không hề tốt lên mà ngược lại càng ngày càng loạn.
"Cô đắc ý lắm hả!" Giọng nói thình lình cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Trịnh Tâm Du lúc này đang đứng bên cạnh ghế dài cúi xuống nhìn cô.
"Cô Trịnh?" Cố Bảo Bảo nghi hoặc, không biết tại sao cô ấy lại ở đây!
Trịnh Tâm Du tới đây giao tiền bó hoa đặt hôm qua, cũng không ngờ là đụng phải Cố Bảo Bảo.
Nghe xong cuộc đối thoại của cô ta và cô gái thu ngân, cô vốn định đi rồi nhưng vẫn không nhịn được quay lại.
"Gặp tôi cô bất ngờ lắm à?" Trịnh Tâm Du lạnh lùng nhìn cô, "Vậy chắc cô định lấy lại bó hoa mà Văn Hạo vốn tặng cô chứ hả?"
Vì đang ở bên ngoài tiệm người đến người đi không tiện nói chuyện nên cô ta bước qua hàng rào ra đường cái.
"Cô hiểu lầm rồi." Cố Bảo Bảo đi theo cô ta: "Tôi với Văn Hạo không như cô nghĩ đâu."
"Vậy là thế nào?" Trịnh Tâm Du quay mặt sang lạnh lẽo nhìn cô, "Cô muốn giải thích chứ gì? Tôi nghe đây."
Cố Bảo Bảo nhíu mày, giải thích chưa nói tới, mà cô cũng không có gì để mà giải thích.
Cô chỉ muốn nói rõ ràng thôi. "Tôi không biết cô vì sao thù địch với tôi, nhưng nếu vì Văn Hạo, cô không cần phải như thế."
Cô đứng trước mặt Trịnh Tâm Du, "Giữa tôi và Văn Hạo thực sự không có gì cả."
Nhưng Trịnh Tâm Du hiển nhiên không tin, "Không có gì cả?"
"Nếu cô không cho anh ấy hi vọng hay ám chỉ gì đó thì anh ấy sao phải ân cần lấy lòng cô?" Lời cô ta thật khó nghe!
"Cô nói vậy là không đúng. Văn Hạo không ân cần mà cũng không lấy lòng tôi. Cô nói thế thật không công bằng với anh ấy."
"Tự tôi biết mình nên thế nào với anh ấy." Trịnh Tâm Du cướp lời, "Không cần cô quan tâm!"
Trong giọng điệu cô ta dần bao hàm cả giận dữ, "Cố Bảo Bảo, cô nên chú ý bản thân đấy! Cô là mẹ của hai đứa con. đừng có cùng đàn ông gây ra trò cười gì!"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, lời này thật quen tai, hình như Sơ Hàn đã từng nói!
Cô không thể tưởng được nhìn Trịnh Tâm Du, thật khó mà tin khi cô ấy lại nói ra những lời như Sơ Hàn.
Trong lòng cô, Trịnh Tâm Du là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lành dịu dàng, rất khó để xếp cô ấy chung với Sơ Hàn được nuông chiều ngang ngạnh từ bé.
"Cô Trịnh!" Cô trầm giọng xuống, "Nếu cô chỉ vì nhất thời tức giận mới nói vậy, tôi có thể tha thứ cho cô. Còn nếu không, tôi yêu cầu cô xin lỗi tôi."
"Nhất thời tức giận?" Trịnh Tâm Du nhếch môi lạnh lùng, "Cố Bảo Bảo, tôi không phải là nhất thời tức giận thôi đâu."
Cố Bảo Bảo bực tức: "Yêu cầu cô xin lỗi tôi!"
"Lời tôi có sai sao? Việc gì tôi phải xin lỗi cô?"
Trịnh Tâm Du từng bước tới gần cô, "Giữa Tư Viễn, Văn Hạo cùng với người đàn ông tên Công Tôn Diệp, cô đã chọn xong chưa? Nếu cô không có ý định ở bên Văn Hạo, tôi mời cô lập tức biến mất khỏi anh ấy! Đừng có cho anh ấy hi vọng, dày vò anh ấy nữa!"
Cố Bảo Bảo bị ép lui lại từng bước, cuối cùng đụng vào một cây đại thụ.
"Cô Trịnh "
Cô đưa tay lên cản không cho Trịnh Tâm Du áp sát nữa, "Tôi nghĩ cô lầm rồi, cô căn bản không có tư cách hỏi tôi những lời này!"
Nói xong, cô nghiêng người tránh đi, "Tôi không muốn nghe cô nói thêm gì nữa, tạm biệt!"
"Cô đứng lại đó!" Trịnh Tâm Du gào lên, "Hôm nay cô phải trả lời tôi, cô có rời khỏi Văn Hạo hay không?"
Thật rắc rối! Cô bất đắc dĩ hỏi lại: "Cô muốn tôi đi thế nào?"
"Rời khỏi công ty, rời khỏi nơi này, biến mất như năm năm trước!"
Yêu cầu của cô ta làm Cố Bảo Bảo buồn cười, "Nhà tôi ở đây, con tôi ở đây, tôi không thể đi được. Mặt khác, tôi cũng không thể rời khỏi công ty."
"Cô im miệng! Đừng có nói như cô rất là không muốn vậy!" Cô ta ép hỏi, "Tôi thấy cô là đang hưởng thụ tư vị khi được hai người đàn ông vây quanh thì có!"
Cố Bảo Bảo không muốn nói tiếp với cô ta chính là sợ mình sẽ tức giận, không nhịn được cãi vã với cô ta, nhưng bây giờ cô ta nói vậy làm cô muốn nhịn cũng không thể nhịn.
"Vậy còn cô?" Cô phản bác đi từng bước tới ép cô ta, nhìn thẳng vào Trịnh Tâm Du, "Cô ép tôi như thế là vì cái gì? Có phải cô cho rằng chỉ cần tôi không ở đây nữa thì Văn Hạo sẽ chọn cô?"
"Tất nhiên là thế!"
Cô tin chắc rằng, không có Cố Bảo Bảo, cô sẽ là lựa chọn tốt nhất của Văn Hạo.
"Cô Trịnh" Cố Bảo Bảo lắc đầu không đồng tình, "Tôi cảm thấy cô rất thông minh, hóa ra cô chỉ là một đứa ngốc không hơn không kém!"
"Cô nói cái gì!"
"Đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng không hiểu ư? Nếu người yêu có thể thay thế, sao cô không chọn ai đó thay thế Văn Hạo? Sao cô không thể để Tư Viễn thay thế anh ấy? Quần áo cô và người khác có thể mua chung một món, nhưng trái tim Văn Hạo chỉ có một!"
"Cố Bảo Bảo, cô!"
Sắc mặt cô ta tức giận đến trắng bệch, tay siết chặt, gân xanh hằn lên, "Cố Bảo Bảo, tôi nếu..."
Sự phẫn nộ tột cùng trong lòng làm cho cô ta không giữ được lời, "Nếu tôi đoạt Tư Viễn, người đau khổ nhất trên thế giới này chính là cô, nhất định là cô!"
Cố Bảo Bảo mỉm cười, đem sự run rẩy sâu trong lòng vùi lấp, "Như vậy tôi không còn gì để nói! Thật là như thế thì tôi sẽ chúc anh ấy hạnh phúc!"
Nói xong, cô đẩy Trịnh Tâm Du ra, bước đi không quay lại.
Đi mấy bước vẫn nghe được người phía sau hét lên: "Cố Bảo Bảo, cô biết tôi có thể!"
Đây coi như là uy hiếp ư?
Nếu là nói, thật sự uy hiếp được cô!
Đổi lại là Cố Bảo Bảo mấy năm trước, nhất định sẽ quay lại cầu xin cô ta, thậm chí là hoang đường hợp tác cùng cô ta, tin rằng như vậy có thể có được người đàn ông mình muốn.
Cô bây giờ nhất định sẽ không làm thế.
Bởi vì không xác định được hoàn toàn cả đời này anh Tư Viễn sẽ không thuộc về cô.
Cô có thể đợi, cũng không tin tưởng.
Nếu có một ngày, anh lại một lần nữa nói với cô: Cách xa tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy cô. Cô sẽ rất đau khổ, cảm thấy không thể nào sống nổi;
Nếu có một ngày, anh quyết định chung sống cả đời với cô gái khác, cô sẽ đau thấu tim gan, cảm thấy cuộc đời này không còn hi vọng và ước mơ mình có thể gửi gắm;
Nhưng cô vẫn sẽ tiếp tục sống, sống cô độc lẻ loi ngoài thế giới của anh.
Không phải cô đã tự nghĩ đường lui cho mình rồi ư?
Cho nên lần này, cô quyết định cố gắng lần nữa.
Một lần cuối cùng!
***
"Ồ, lần này lại chín mươi chín bông nữa nhe, quá hạnh phúc đi à!"
"Hâm mộ người ta chứ gì? Cô cũng đi kiếm một anh đi!"
"Tôi cũng muốn lắm, cô nhìn tôi đi, khuôn mặt với vóc dáng có kém Bảo Bảo đâu nhỉ?"
"Không có, cô còn hoàn hảo hơn! Yên tâm, mai sẽ có!"
Sau một loạt tiếng cười, Thân Văn Hạo ra khỏi văn phòng Cổ Tín Dương, nghi hoặc nhăn mày.
Sao lại là chín mươi chín bông?
Anh đã bảo tiệm hoa là đưa năm mươi chín bông mà!
Bỗng, anh nghĩ tới điều gì, bước nhanh tới bàn làm việc của Cố Bảo Bảo, quả nhiên lại một bó hoa bách hợp mới được cắm vào bình hoa ở góc bàn.
Bó hoa này rất lớn, giống với hôm qua, đến bình hoa bên dưới cũng không thấy đâu, do đó mà chỉ có thể đặt ở góc bàn, để nó tựa vào bệ cửa sổ mới đứng vững được.
Bó hoa lớn như vậy thấy thế nào cũng là chín mươi chín bông, hôm qua sao anh lại tưởng là năm mươi chín bông được chứ? !
"Văn Hạo?" Cố Bảo Bảo từ bàn của đồng nghiệp quay lại nghi hoặc nhìn anh, "Tìm em có việc gì à?"
Thân Văn Hạo nhìn cô mỉm cười, "Không có, đi qua đây bị bó hoa này của em hấp dẫn thôi!"
Cố Bảo Bảo không muốn nói với anh chuyện Trịnh Tâm Du đã tự ý đổi tên người nhận hoa ở cửa hàng liền cười lấy lệ, cố tình tìm một vài vấn đề công việc thảo luận hi vọng có thể chuyển sự chú ý của anh.
Sau khi anh vui vẻ rời đi, cô đoán chắc là anh không có nghi ngờ gì đâu!
Nhưng mà, ra khỏi văn phòng lớn anh lại tới thẳng tiệm bán hoa!
Bước ra khỏi cửa hàng, anh nổi giận đùng đùng lái xe tới trung tâm mẫu giáo của Trịnh Tâm Du.
Anh vốn muốn trực tiếp chất vất cô, không ngờ đến dưới lầu rồi lại không có muốn đi lên!
Nhớ lại vẻ yếu ớt bên ngoài mà nội tâm lại nham hiểm của cô ta, anh thực muốn ói!
Quen biết nhau nhiều năm, anh thật không ngờ cô ta lại làm chuyện như thế!
Cầm điện thoại gọi vào số của cô ta.
"Alo? Văn Hạo?"
Giọng cô ta sao có thể bình tĩnh được như thế? !
Thân Văn Hạo im lặng một lúc rồi nói: "Bách hợp đẹp chứ?"
Trịnh Tâm Du sửng sốt, anh ấy biết rồi! Nhanh vậy ư!
Trong đầu cô đã nghĩ tới rất nhiều tình huống sau khi anh biết cho nên lúc này cũng không có khẩn trương lắm.
"Cố Bảo Bảo nói cho anh biết? Miệng cô ta cũng rộng thật đấy!"
"Trịnh Tâm Du!" Cơn thịnh nộ bị đánh thức, anh lạnh lùng nói: "Đừng có nghĩ người khác cũng vô sỉ như cô!"
Cô run rẩy, nắm chặt tài liệu, "Văn Hạo, chỉ một bó hoa thôi mà anh có cần đến mức vậy không?"
"Quả thực chỉ là một bó hoa mà thôi!"
"Lại làm tôi thấy rõ cô là con người ghê tởm đến thế nào!"
Ghê tởm đến mức anh không muốn nói thêm với cô ta dù chỉ một câu! Anh nói xong lập tức tắt máy rồi lái xe đi.
Trịnh Tâm Du ngây ngốc, lập tức gọi lại, chuông reo vô số lần nhưng anh tắt máy không muốn nhận!
Cô luống cuống dùng số riêng gọi cho anh, vẫn không nhận!
Mượn điện thoại đồng nghiệp gọi, cũng không nhận!
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu ngã nhào, cô lo lắng túm giật mái tóc, nhìn qua như một người điên!
"Tâm du, cô không sao chứ?" Đồng nghiệp hoảng sợ hết hồn, cô lại không nói gì, trốn vào phòng mình khóa trái cửa lại!
"Cố Bảo Bảo, Cố Bảo Bảo!"
Cô căm hận nhớ kỹ cái tên này, cầm điện thoại tìm kiếm rồi gọi vào dãy số của Mục Sơ Hàn.
Kỳ quái, không ai nhận!
Gọi lại, vẫn không có người bắt máy!
Gọi lại tiếp, cũng không có ai!
Sao Sơ Hàn lại không nhận điện thoại của cô?
Không, không được! Cô còn cần Sơ Hàn, cần Sơ Hàn giúp cô đuổi Cố Bảo Bảo đi!
Gọi thêm một lần nữa, rốt cuộc đã có người bắt máy.
"Alo? Tâm Du hả!" Giọng Mục Sơ Hàn nghe là lạ, như là cực kỳ dè dặt!
Cô không quản được nhiều như thế, lớn
Tiếng nói: “Sơ Hàn, chuyện cô rốt cuộc làm đến đâu rồi? Khi nào mới có thể đuổi Cố Bảo Bảo đi được?”
“Cô nhỏ giọng chút đi, nhỏ giọng chút đi!” Mục Sơ Hàn đè thấp âm thanh: “Còn nói Cố Bảo Bảo cái gì nữa, bây giờ đến tôi cũng bị giam ở biệt thự, đã mấy ngày chưa được ra khỏi cửa này!”
“Cô nói cái gì?” Trịnh Tâm Du kinh hãi, “Sao lại như vậy?”
Mục Sơ Hàn giậm chân, “Còn không phải lần trước bị anh tôi lừa sao, không những chẳng giúp được Văn Hạo, làm anh ấy tức giận, bây giờ còn bị ba tôi giam lại. Ông ấy nói hai ngày nữa sẽ đưa tôi tới trường Giáo Hội ở Anh.”
Nói tới đây, cô lại không nhịn được khóc lóc kể: “Tâm Du, cô nhất định phải mau cứu tôi, tôi không muốn học ở trường Giáo Hội gì gì đó đâu!”
Cô hi vọng, Trịnh Tâm Du có thể thổi gió bên tai anh trai cô, để anh ấy nói với ba chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng Trịnh Tâm Du giờ nào có thời gian đâu mà quản cô nữa?
“Sơ Hàn!” Cô ta còn mắng, “Cô thật vô dụng, chút chuyện nhỏ ấy mà cũng không xong!”
Cái gì, nói cô vô dụng? Mục Sơ Hàn chuẩn bị phản bác thì bên kia đã vang lên những âm thanh tút tút.
Trịnh Tâm Du ăn phải thuốc nổ gì vậy hả?
Mục Sơ Hàn giậm chân, làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải thật sự đến trường học đó sao?!
Trịnh Tâm Du ném điện thoại lên bàn, lo lắng đi lại trong phòng. Sơ Hàn sắp bị đưa đi!
Sơ Hàn sắp bị đưa đi!
Trong đầu cô chỉ còn ý nghĩ như thế, sau này ở công ty sẽ không còn ai có thể đuổi Cố Bảo Bảo được nữa!
Sơ Hàn sao lại bị đưa đi?
Trước đó không phải cô ta được đề bạt lên làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc à?
Làm sao nhanh đến mức phạm sai lầm rồi bị điều đi?
Lẽ nào…
Cô đột nhiên hiểu ra, đây là cái bẫy của Tư Viễn!
Những chuyện Sơ Hàn ngầm làm với Cố Bảo Bảo, kỳ thực anh đều biết hết!
Cho nên mới bày ra cái bẫy, để Sơ Hàn tự chui vào!
Cứ thế là có thể mượn tay chú Mục đuổi Sơ Hàn ra nước ngoài, để cô ta không bây giờ có thể thương tổn đến Cố Bảo Bảo!
Cả người cô nhũn ra, ngã phịch xuống ghế.
Từ khi nào, từ khi nào mà Tư Viễn lại để tâm đến Cố Bảo Bảo sâu sắc như thế?
Vậy mà cô còn không biết cái gì cả!
Cố Bảo Bảo, ngày ngày cô giả bộ yếu đuối mỏng manh, kỳ thực thủ đoạn của cô còn cao hơn bất cứ ai, mới có thể để Tư Viễn vì cô mà làm những chuyện như thế!
Nhưng chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nữa, lần này, cô sẽ tự ra tay!
Thủ đoạn của cô sẽ không thể dùng được nữa đâu!
***
Trời đã rất khuya.
Một chiếc xe lạ từ đường cái rẽ vào bãi đỗ xe bên dưới khu căn hộ.
Mục Tư Viễn ngồi bên trong ngẩng đầu lên nhìn, trong nhà còn chưa tắt đèn?!
Anh nghi hoặc cầm điện thoại, nghĩ một lúc cũng không gọi vào điện thoại ở nhà mà bấm vào số của người giúp việc.
“Sao còn chưa tắt đèn? Ông cụ chưa về à?”
“Không phải đâu thiếu gia, cô Cố còn ở đây, cô ấy nói muốn đợi cậu về.”
Anh khẽ thở dài: “Đừng nói tôi gọi tới.”
Cô đang đợi anh? Muốn nhận được câu trả lời lúc ở bên trong thang máy ư?
Anh cho ghế xe hạ xuống, tối nay xem ra chỉ có thể ngủ ở trong xe rồi!
Cố Bảo Bảo có chút lo lắng, ra trước cửa sổ nhìn xuống bãi đậu xe.
Không có. Vẫn không có xe của anh.
Anh có về đây không? Khi nào thì anh về?
“Mẹ!” Hoan Hoan mơ màng tỉnh lại, vui mừng khi thấy mẹ vẫn còn ở bên cạnh. “Mẹ còn đang chờ ba ạ?”
Bé nói thì Nhạc Nhạc cũng tỉnh, vội bò dậy.
“Mau ngủ đi, đừng ngồi dậy.” Cố Bảo Bảo ngồi xuống mép giường, “Mẹ xin lỗi lại đánh thức các con.”
Hoan Hoan lắc đầu, Nhạc Nhạc cũng lắc theo, sau đó thì cùng chui vào ngực cô.
“Mẹ.” Hoan Hoan nghịch áo cô, “Mẹ muốn tìm ba thì gọi cho ba đi, sao vẫn còn chờ ở đây?”
Bé đau lòng vì đã muộn vậy mà mẹ chưa đi ngủ.
Cố Bảo Bảo cười khổ, nếu một chiếc điện thoại mà có thể nhìn thấy anh thì cô đã không khổ cực như vậy làm gì.
“Mẹ không có sao.” Cô nhìn hai đứa, mỉm cười, “Ba bề bộn công việc, mẹ không thể thường xuyên gọi điện quấy nhiễu ba được, cho nên ở nhà chờ một lúc.”
Cô vỗ vỗ má hai đứa. “Không nói nữa, mau đi ngủ.”
“Mẹ.” Hoan Hoan mới không ngủ, vươn tay ôm lấy cô, “Mẹ ngủ với bọn con đi.”
Nhạc Nhạc lập tức hiểu ý Hoan Hoan, thò tay cởi áo mẹ.
“Nhạc Nhạc, con làm gì thế?” Cố Bảo Bảo kinh ngạc, chụp lấy tay của bé.
Hoan Hoan không cho cô có cơ hội “phản kháng”, cũng thò tay gia nhập đội ngũ cởi áo cô.
Cố Bảo Bảo dở khóc dở cười, cù lét hai tên tiểu quỷ ngừa da đầu này.
“Khì khì khà khà.” Hoan Hoan không chịu nổi, ôm bụng lăn sang một bên cười lớn.
Nhạc Nhạc mới không chịu, bé bổ nhào tới đè Cố Bảo Bảo xuống giường.
“Cái đứa này!” Cô la to!
Trong phòng vang lên những tiếng cười vui sướng của cả người lớn lẫn trẻ con.
Tiếng cười quanh quẩn trong đêm tối, Mục Tư Viễn bỗng nhiên ngồi dậy, ngẩng lên nhìn phía trên lầu hai, nở nụ cười cưng chiều mang theo cả ngọt ngào.