Cố Bảo Bảo mở bừng mắt mới phát hiện mình lại ngủ quên trên bậc thang.
Nhìn một lúc cô mới hiểu đây không phải là giấc mơ mà đích thật là cô đã ngủ quên trong lúc chờ.
Nhưng anh đã về chưa?
Cô đứng lên, nhìn theo hướng có tiếng xe.
"Bảo Bảo!" Còn chưa thấy người đã nghe được tiếng của anh.
Cố Bảo Bảo nhìn kỹ thì thấy anh đã lên bậc tam cấp.
Không biết thế nào mà nước mắt cứ tuôn ra, cô nghẹn ngào nói: "Đồ xấu xa, giờ anh mới biết về sao?"
Anh không biết người ta đã rất lo lắng không yên à?
"Bảo Bảo, em đừng khóc!"
Mục Tư Viễn chạy đến ôm chặt lấy cô: "Xin lỗi, xin lỗi, Bảo Bảo, không phải anh cố ý về trễ đâu."
Anh nói vậy cô càng tức giận hơn, "Thế nghĩa là anh hưởng thụ xong ân huệ của người đẹp mới về chứ gì?"
Anh cười, hôn lên mặt cô: "Anh đúng là đã hưởng thụ xong ân huệ của người đẹp mới về!" d!đ!l$q&đ
Mặt cô chúi vào lồng ngực anh. Trên người anh chỉ có mùi nước hoa của cô mà không có thứ mùi nào khác!
Cô cười vui vẻ.
"Bảo Bảo!"
Anh vén sợi tóc mai đã rối bời của cô, dịu dàng nói thật: "Anh cam đoan sẽ không còn lần sau nữa đâu!"
Không còn lần sau nữa?
Đã giải quyết xong rồi à?
Cô thông minh không lên tiếng, nhón chân hôn lên môi anh một cái.
Dưới ánh sao, đôi mắt cô trông giống như viên bảo thạch xinh đẹp, cánh môi màu hồng như đóa hoa chỉ nở vào đêm tối, tản ra hương vị say đắm lòng người.
Anh không chút nghĩ ngợi hôn lên nó, đôi tay không an phận di động trên thân thể cô.
"Anh Tư Viễn"
Cô bỗng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, mang theo ý tứ đè nén nào đó.
Anh hiểu lầm, còn cười: "Có phải muốn anh ở đây "ăn" em không vậy bé con?"
Anh đang nói gì thế?
Đầu cô còn chưa tỉnh táo hẳn, muốn đẩy anh ra mà chẳng có sức.
Cô chỉ gọi anh: "Anh Tư Viễn, em..." Lúc này cả người cô đổ ập vào người anh, không còn sức đứng vững.
"Bảo Bảo?"
Rốt cục, anh phát hiện ra điều bất thường, nhẹ nhàng buông cô ra xem thì thấy mắt cô nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Anh hít khí lạnh, vội vàng ôm cô chạy vào phòng ngủ đồng thời nói to với người giúp việc gọi bác sĩ đến.
Anh đá văng cửa phòng ngủ, ba chân bốn cẳng đặt Cố Bảo Bảo lên giường, "Bảo Bảo, Bảo Bảo!"
Thấy sắc mặt cô trở nên trắng bợt, nhất thời tay chân anh luống cuống, đầu óc trống rỗng.
"Mẹ làm sao thế ạ?"
Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng bị anh đánh thức, chạy đến phòng ba mẹ xem.
Anh lo lắng nhìn hai đứa con, ánh mắt bất lực: "Ba cũng không biết, đột nhiên mẹ bị ngất."
Nhạc Nhạc chớp mắt, bỗng nhiên vỗ tay nói: "Con biết rồi, nhất định là mẹ đã có em gái!"
Nghe vậy, Mục Tư Viễn và Hoan Hoan đều sửng sốt, Hoan Hoan hỏi: "Làm sao em biết được?"
A, hỏi bé làm sao biết hả?
Không có lý do nào cả, bé tự biết thôi!
Nhạc Nhạc gật gù đắc ý, học theo Mục Tư Viễn nắm tay kia của mẹ: "Mẹ mau tỉnh lại đi nhé, con muốn nói chuyện với em gái!"
Mục Tư Viễn cũng hồ đồ lại tin lời Nhạc Nhạc, còn nói: "Nhạc Nhạc, khi nào mẹ sẽ tỉnh lại?"
Nhạc Nhạc cười hì hì: "Sẽ tỉnh lại ngây bây giờ!"
Người giúp việc đi đến: "Thiếu gia, bác sĩ đang đến rồi, ông ấy bảo chúng ta đo nhiệt độ cơ thể thiếu phu nhân trước."
Cô ấy đưa nhiệt kế cho Mục Tư Viễn.
"À được!" Anh cầm lấy để vào dưới nách cô, mắt thì không nhịn được nhìn xuống bụng cô, chẳng lẽ trong bụng thật sự đó có tiểu bảo bảo?
Đây cũng không phải chuyện lạ, lần nào anh với cô cũng không có dùng biện pháp bảo vệ.
Người giúp việc cũng nghe được Nhạc Nhạc nói, thấy cũng không phải là không có lý liền nói: "Thiếu gia, hai ngày này thiếu phu nhân đều không bình thường, ăn cơm thì nôn, sau khi nôn thì lại ăn uống tốt, tôi thấy gần như là lại có tiểu thiếu gia rồi đấy!"
Mục Tư Viễn sửng sốt, anh nhìn người giúp việc, lại nhìn Cố Bảo Bảo, không nhịn được hỏi: "Có thai thì sẽ ngất xỉu ư?"
Người giúp việc mỉm cười: "Thiếu gia, cơ thể phụ nữ có thai rất yếu, từ hôm nay tôi sẽ tăng cường chất dinh dưỡng cho thiếu phu nhân để cô ấy sinh cho cậu một đứa trẻ mập mạp."
Song Mục Tư Viễn lại không vui vẻ nổi.
Anh nắm tay cô đặt lên tim mình, "Bảo Bảo" Anh lắc đầu: "Nếu mang thai mà vất vả như thế, anh thà không cần có con."
Người giúp việc sửng sốt rồi lắc đầu, xuống lầu đón bác sĩ.
***
Sau giấc ngủ say, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, ngay cả mí mắt cũng không muốn mở.
Nhưng giọng nói của anh vẫn luôn bên tai gọi tên cô.
Thật là, chẳng nhẽ anh không định đi làm?
Cô không muốn để ý đến anh, chỉ muốn ngủ thì nghe thấy giọng của Hoan Hoan: "Nhạc Nhạc, em nói xem chúng ta sẽ có em trai hay em gái?"
Nhạc Nhạc trả lời: "Em gái, một em gái xinh đẹp như mẹ!"
Hoan Hoan bị em chọc cười: "Nhạc Nhạc ngốc, em gái có xinh đẹp hơn cũng sẽ không gả cho em làm vợ đâu!"
Nhạc Nhạc mân mê cái miệng nhỏ nhắn: "Vì sao? Vì sao?"
Hừ!
Em gái xinh đẹp không gả cho bé thì chẳng nhẽ lại gả cho Hoan Hoan?
"Em không cho!"
Bé hô lên một câu không đầu không đuôi, tay sờ lên bụng mẹ tuyên bố quyền sở hữu với em gái.
Thấy thế, Mục Tư Viễn lo lắng nói: "Nhạc Nhạc, bỏ tay xuống nào, đừng làm mẹ đau nhé con?"
Cố Bảo Bảo bị chọc cười, muốn không mở mắt cũng không được.
"Nhạc Nhạc" Cô vừa cười vừa nói, "Ai nói với con là có thể lấy em gái làm vợ?"
Cô chỉ thấy buồn cười chứ chưa ý thức được mình nói gì.
Cho đến khi Mục Tư Viễn ngạc nhiên đến gần: "Bảo Bảo, em tỉnh rồi!"
Cô sửng sốt hỏi: "Anh Tư Viễn, ba cha con đang nói gì thế?"
Mục Tư Viễn cười dịu dàng, "Bảo Bảo, bác sĩ bảo em đã có thai 2 tháng rồi!"
Cô ngạc nhiên mở to mắt, cô thật sự đã có thai!
Người mẹ như cô sao lại sơ ý quá, hai tháng rồi mới phát hiện ra!
"Làm sao bây giờ?"
Cô sắp khóc đến nơi: "Em đã ăn rất nhiều bánh sô cô la (chocolat) sữa, phụ nữ có thai không thể ăn được!"
"Không sao, không sao." Anh hôn lên má cô, "Cùng lắm thì bé con sinh ra có làn da nâu thôi mà!"
Nghe vậy, cô vừa muốn khóc vừa muốn cười, Nhạc Nhạc lại bắt đầu hỏi: "Mẹ ơi, em gái không thể làm vợ được ạ?"
"Thằng quỷ, đi ra."
Mục Tư Viễn bóp mặt bé: "Em gái không thể làm vợ được, con phải ra ngoài tìm!"
A! Bé mở to mắt kinh ngạc nhìn ba, sau đó miệng dẩu lên, bé phải đi đâu tìm vợ bây giờ?
Làm khó cho bé quá à!
Thấy bộ dạng khổ sở của con, Cố Bảo Bảo không nhịn được cười rộ lên.
Sau này Nhạc Nhạc của cô nhất định rất đẹp trai, sao lại không tìm được vợ chứ?
Ngược lại thì đứa bé trong bụng cô có thật là một bé gái không?
Cô rất muốn có một đứa con gái!
"Bảo Bảo" Mục Tư Viễn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, anh nhìn cô như tráng sĩ chặt tay: "Từ hôm nay trở đi, ngày nào anh cũng phải ở bên để chăm sóc cho em, em nhất định không được lấy cớ anh có công việc để từ chối anh."
Cố Bảo Bảo nhíu mày: "Nhưng anh thật sự có việc mà!"
Anh lắc đầu: "Việc đó anh sẽ sắp xếp."
Trên gương mặt anh hiện lên sự áy náy: "Bảo Bảo, năm năm trước khi em có Hoan Hoan Nhạc Nhạc, anh chưa từng có ngày nào chăm sóc cho em, bây giờ ông trời đã cho anh cơ hội, dù chỉ một ngày anh cũng không bỏ qua."
Nghe vậy, cô cười, mắt ngấn lệ: "Anh Tư Viễn, cám ơn anh."
Vào lúc này, cô không cần gì cả, chỉ cần anh: "Ôm một cái!"
Cô vươn tay ra.
Anh cười ôm chầm lấy cô, dùng sức không nhẹ không nặng ôm trọn cô vào lòng.
Thấy thế, Hoan Hoan liền kéo Nhạc Nhạc, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi."
"Vì sao?"
"Em không thấy à? Ba mẹ sắp hôn rồi, trẻ con không được nhìn!"
Thấy chúng vội vã ra ngoài, hai người liền nhìn nhau cười.
"Bảo Bảo, chúng ta không thể phụ tấm lòng của Hoan Hoan Nhạc Nhạc được đâu."
"Biết rồi, xấu xa!"
Cô cười, chủ động hôn anh trước.