Cô cười áy náy, đặt bát sang một bên, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh Tư Viễn, không phải em... muốn gạt anh, em chỉ muốn gặp cô ấy!"
Mục Tư Viễn không lên tiếng.
Cô có thể đoán ra, anh nhất định cũng muốn biết tình huống hiện giờ của Trịnh Tâm Du.
Thế là cô nói: "Cô Trịnh bây giờ rất đáng thương, cô ấy không còn nhận ra ai cả. Đôi lúc xuất hiện ảo giác, nhưng trong ảo giác cũng chỉ có Văn Hạo."
Mục Tư Viễn than thở: "Anh quen cô ấy đã nhiều năm lại không phát hiện ra tính cách bướng bỉnh, thích để tâm vào chuyện vụn vặt của đó của cô ấy!"
Ánh mắt anh lúc kể thật nhẹ nhàng: "Nếu cô ấy có thể hiểu ra thì chuyện đâu đến nỗi này?"
"Anh Tư Viễn, anh đừng nói như vậy."
Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Người bị tổn thương về tình cảm, không phải ai cũng có thể thoát ra, cô Trịnh chính là một người bị giam trong đó."
Nói tới nói lui, cô vẫn đang tự trách mình.
Sâu trong lòng cô vô cùng hi vọng Văn Hạo có thể quay về, trở lại bên cạnh cô Trịnh.
Dù sao, không phải mỗi người đàn ông trên thế giới này có thể gặp được người phụ nữ như Trịnh Tâm Du!
Đáng tiếc rằng, trên đời này chuyện gì cũng có thể miễn cưỡng, chỉ có tình cảm là không thể.
"Đừng suy nghĩ lung tung!"
Mục Tư Viễn vỗ nhẹ đầu cô: "Ăn no chưa? Ăn no rồi thì ngủ đi!"
A, lại ngủ hả!
Bây giờ cô đã quay lại trạng thái như trẻ sơ sinh, mỗi ngày phải ngủ mười hai tiếng trở lên!
Đầu vừa nằm lên gối, cơn buồn ngủ liền kéo đến,
"Anh Tư Viễn, bé con trong bụng sau này sẽ rất điềm đạm nho nhã!"
Cô ngáp một cái, còn một câu mình chưa nói: "Anh Tư Viễn, anh yên tâm, cô Trịnh đã có y tá ở viện điều dưỡng chăm sóc rồi, sẽ không sao đâu!"
Mục Tư Viễn thấy buồn cười, nghiêng người nhìn cô thì cô đã thiếp đi.
***
Mang thai bốn tháng, cơn buồn ngủ thường hay quấy nhiễu cô.
Nhưng cô lại trở nên rất hám ăn, chỉ vừa mới ăn cơm xong mà cô đã lại ăn táo rồi.
"Cho mẹ này!"
Nhạc Nhạc đưa quả cam ba bóc cho cô.
Ngay cả Nhạc Nhạc cũng biết là mẹ rất thích ăn, bé luôn chủ động đưa đồ ăn vặt trong cặp cho mẹ.
"Cho mẹ nữa này!"
Bé đưa đến một thanh sô-cô-la
Sô-cô-la!
Hai mắt Cố Bảo Bảo tỏa sáng, bắp chân lại bị ai đó đánh.
Mục Tư Viễn liếc nhìn cô, chậm rãi nói: "Làn da sô-cô-la?"
Cô lập tức nhụt chí, "Cảm ơn Nhạc Nhạc, mẹ không ăn được."
"Mẹ!"
Bên ngoài vang lên tiếng Hoan Hoan, "Bà ngoại đến ạ!"
Cố Bảo Bảo nghe tiếng nhìn lại, quả nhiên thấy mẹ đang vào.
"Mẹ!"
Cô vui vẻ gọi thì thấy sau mẹ còn có ba, tiếp đó là chú Mục, rồi bà Mục!
Sao họ lại cùng đi với nhau?
Trước đó còn không nói cho bọn họ biết.
Cô có hơi khẩn trương, vội vàng kéo Mục Tư Viễn, đồng thời chào: "Ba, ba, mẹ, mọi người đã đến!"
Họ vừa cười vừa ngồi xuống sofa, Mục Tư Viễn đứng dậy chào hỏi ông bà Cố: "Ba mẹ đến rồi ạ."
Còn hai người nhà mình, anh chỉ liếc qua rồi ngồi xuống.
"Bảo Bảo, hai ngày nay thế nào? Còn nôn nhiều nữa không?" Bà Cố ân cần hỏi han.
Lần trước con gái có thai, bà không thể ở bên chăm sóc, trong lòng vẫn cảm thấy thiếu sót.
Lần này nếu không phải Bảo Bảo sợ bà mệt ngăn bà thì ba rất muốn đến tận đây chăm sóc cho con.
"Con đỡ rồi nên mẹ đừng lo." die[n]d[an]l[e]qu[y]d[o]n
Cô nhìn sang Mục Phong Minh: "Sao cả ba mẹ cũng đến ạ?"
Bọn họ chưa từng cùng đi đến nơi này!
Xem điệu bộ này thì hình như họ có chuyện muốn nói với cô và Mục Tư Viễn.
Mục Phong Minh cười: "Bảo Bảo, hôm nay ba mẹ đến là muốn bàn bạc chuyện hôn sự với các con."
"Hôn sự?"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, quay đầu nhìn Mục Tư Viễn, muốn thu được chút tin tức nào đó từ anh.
Nhưng gương mặt anh cũng tỏ ra hoang mang.
Mục Phong Minh bất mãn hừ một tiếng, "Tư Viễn, bụng Bảo Bảo càng ngày càng to, chẳng nhẽ con không muốn tổ chức hôn lễ sớm sao?"
Tổ chức sớm?
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo nhìn qua ông Cố.
Lẽ nào ba cũng đã đồng ý tổ chức sớm nửa năm?
"Bảo Bảo!"
Ông Cố mỉm cười: "Ba nói nửa năm cũng là cân nhắc tình hình lúc đó. Bây giờ đã quá giới hạn rồi, các con muốn tổ chức hôn lễ lúc nào, ba không có ý kiến."
Hóa ra là như vậy.
Xem ra người lớn đã bàn bạc xong rồi mới đến đây hỏi ý kiến bọn họ.
"Tư Viễn" Ông Cố nhìn con rể tương lai: "Con cứ nói đi?"
"Con không có ý kiến!"
Mục Tư Viễn nhún vai, "Ba mẹ cứ chọn ngày rồi con sẽ cho người chuẩn bị."
Mọi người còn chưa kịp vui mừng thì Cố Bảo Bảo "ọe" một tiếng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Mục Tư Viễn đuổi theo thấy cô nôn liên tục trong đó.
"Làm sao lại nôn nhiều như thế!" Bà Cố cũng ra xem, đau lòng nói.
Mục Tư Viễn không rảnh trả lời, cuống quít lấy thuốc chống nôn trong ngăn kéo rồi cầm đến một cốc nước ấm: "Bảo Bảo, mau uống thuốc đi!"
Cố Bảo Bảo nôn nghén rất nghiêm trọng, phải xử lý thế nào anh đã quen thuộc.
Cô gật đầu, định cầm lấy thuốc thì cơn buồn nôn như sóng vỗ đánh úp cô.
Cô cúi đầu, tiếp tục nôn.
Đã thấy người nôn nghén nhưng chưa thấy ai nghiêm trọng như cô!
Nước mắt bà Cố như sắp trào ra: "Tư Viễn, có cần phải đưa đi bệnh viện xem thế nào không?"
"Không sao đâu mẹ!"
Cố Bảo Bảo khoát tay, nhờ Mục Tư Viễn đỡ đứng lên: "Con uống thuốc xong nghỉ ngơi một lát là ổn thôi ạ."
Bà Cố vội nói: "Vậy mau đi nghỉ."
Người lớn thương lượng hôn sự cho đến tận trưa, bởi vì Cố Bảo Bảo nôn nghén quá nghiêm trọng nên tạm thời gác lại.
***
"Bảo Bảo?"
"Dạ?" d!đ_le^quVdo^n
Cô miễn cưỡng đáp lại, "Anh Tư Viễn, lên chút nữa."
Bàn tay nhẹ nhàng đi lên, dùng sức vừa phải tại chỗ nào đấy làm cô thích ý ngâm nga.
"Anh Tư Viễn..."
Một lúc sau, giọng nói mềm mại không xương lại tinh tế vang lên: "Dịch sang trái một chút..."
Bàn tay nghe lời di chuyển, đổi lấy tiếng cười thỏa mãn của cô...
"Anh Tư Viễn..."
Cô cắn lên đôi môi đỏ tươi, khẽ cười nói: "Thủ pháp của anh ngày càng tốt rồi đấy, thật đúng là có danh sư tất có cao đồ!"
Dưới ánh đèn êm dịu, sắc mặt Mục Tư Viễn có hơi lúng túng: "Em đừng vội mừng, anh vì bé con mới đi học thôi!"
Đường đường là một tổng giám đốc lại đi bỏ mặc chuyện làm ăn của công ty để đi học xoa bóp, nói ra nhất định bị người ta coi là một tên sợ vợ!
"Ừm..."
Cố Bảo Bảo nghiêng đầu suy nghĩ, "Thế thì sau khi sinh bé con ra em sẽ tiếp tục sinh, vậy thì sẽ được hưởng thụ kỹ thuật xoa bóp của anh rồi!"
"Nói em ngốc mà em ngốc thật" Anh gõ nhẹ đầu cô, "Nào có người nào tự nói mình là máy đẻ bao giờ?"
Nói đến vấn đề này, anh quả thật có chuyện nghiêm túc muốn hỏi cô.
"Bảo Bảo!"
Anh ngồi dịch lên, bàn tay từ dưới chân chuyển lên cánh tay cô.
Anh vừa xoa bóp vừa hỏi: "Việc hôn sự mà ba mẹ nói hôm nay, em có ý kiến gì không?"
Hôn sự? !
Cố Bảo Bảo nhướng mày, vì sao cô lại có cảm giác muốn nôn vậy?
"Anh Tư Viễn, chuyện này..."
Cô kiếm cớ: "Bụng em lớn vậy rồi, mặc áo cưới vào sẽ khó coi lắm!"
"Không đâu" Anh cười nói: "Bảo nhà thiết kế chú ý một chút là được, bằng không để đến bảy tám tháng thì sẽ không giấu được nữa!"
Vậy chờ sinh con ra rồi nói đến chuyện tổ chức đám cưới đi!
Cô chỉ biết kêu trong lòng mà không dám nói ra.
"Nhưng mà chuẩn bị hôn lễ sẽ rất mệt, anh không sợ bé con bị mệt à?"
Tìm được một cái cớ hoàn mỹ như thế, cô thật bội phục chính bản thân!
"Làm sao mệt được chứ?"
"Việc chuẩn bị hôn lễ em không cần làm gì hết, chỉ chờ làm cô dâu thôi..."
Anh nói đến đây bỗng dừng lại.
Bàn tay đang xoa bóp chuyển sang nắm cổ tay cô: "Bảo Bảo, có phải em vẫn không muốn tổ chức hôn lễ?"
Nói cách khác, có phải cô vẫn không muốn gả cho anh? !
"Anh Tư Viễn"
Cô nhíu mày hô lên, anh quá khẩn trương đến mức chính mình dùng bao nhiêu sức lực cũng không biết.
Mục Tư Viễn vội vàng buông lỏng cánh tay cô ra.
"Ý em không phải vậy, em..." Đến đây cô cũng nghẹn lời.
Nếu ý cô không phải vậy thì là gì?
Làm sao bây giờ, chuyện tới nước này, cô chỉ có thể "ọe"
Cơn nghén đến thật đúng lúc, lại thêm một đợt phiên giang đảo hải, ngay cả dịch vị trong dạ dày cũng suýt bị cô nôn hết ra!
"Bảo Bảo" Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Mục Tư Viễn lòng như lửa đốt, "Anh lập tức đưa em đến bệnh viện!"
Cố Bảo Bảo thật sự không chịu nổi, gật đầu ôm lấy cổ anh.
Đến bệnh viện được bác sĩ tiêm xong, cô mới trở lại bình thường, tựa vào đầu giường nghe Mục Tư Viễn nói chuyện với bác sĩ.
"Khả năng là do sức khỏe thai phụ khá yếu..."
Bác sĩ tổng kết nguyên nhân: "Sau này chú ý không được ăn đồ ngọt, còn nữa, nhất định không được lo lắng, cũng không được để cô ấy mệt nhọc..."
Mục Tư Viễn như một học sinh tiểu học nghe lời, cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, đồng thời ghi tạc từng chuyện vào lòng.
Dáng vẻ đó khiến Cố Bảo Bảo vừa buồn cười vừa cảm động.
Xem ra, lần này không chỉ có một mình cô vất vả nữa rồi!
Đêm hôm đó cô nửa mê nửa tỉnh, nghe được anh nói chuyện với bố và chú Mục: "Chuyện hôn lễ để sau này nói đi ạ, bây giờ quan trọng nhất là để Bảo Bảo an tâm dưỡng thai!"
Cô thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ xoa lên bụng, rất cám ơn con, bé cưng!
***
Đến tháng thứ sáu, cô không còn nghén nhiều nữa nhưng chân lại bị phù.
Cũng may kỹ thuật xoa bóp của Mục Tư Viễn ngày càng thuần thục, anh mát xa cho cô cứ hai tiếng một ngày không ngừng gián đoạn, chung quy cô không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Đôi khi cô nghĩ, có phải cô đã được chiều chuộng quá mức?
Trước đây khi có Hoan Hoan Nhạc Nhạc chỉ có hai người giúp việc ở bên cạnh cô, một người phụ trách ăn uống, một người phụ trách làm việc nhà, hình như cô cũng không gặp khó khăn thế này!
"Bảo Bảo, em đừng nghĩ vậy!"
Mục Tư Viễn luôn nói: "Em là vợ anh, anh phục vụ em là đương nhiên."
Bốn tháng nữa thôi, nhìn thấy cô mỗi ngày đều vất vả, anh không kiềm hãm được nói ra những lời này.
Cố Bảo Bảo cảm động, cũng có chút buồn rầu.
Làm sao cô lại không muốn mau tổ chức hôn lễ, biến mình trở thành người vợ chân chính của anh?
Nhưng trong lòng cô vẫn không thuyết phục được bản thân!
Cô không biết mình bị làm sao, cứ có cảm giác lo được lo mất, ruột gan rối bời, lo lắng không yên.
Có phải do mang thai nên mới vậy?
Đúng mà lại như không đúng!
Quãng thời gian vừa hạnh phúc vừa đau khổ trôi qua rất nhanh, đến khi bé con bảy tháng, cô đã tăng hai mươi cân!
"Em không muốn ăn!" Cô quyết định kiểm soát việc ăn uống của bản thân.
Nhưng kể từ tháng thứ năm, không chỉ kỹ thuật xoa bóp của anh tiến bộ mà ngay cả tay nghề nấu nướng cũng tăng mạnh, còn tốt hơn cả người giúp việc!
Người giúp việc nếm đồ ăn anh làm còn khen anh chắc chắn có thiên phú về nấu nướng!
Hại cô mỗi lần đối mặt với đồ ăn ngon là không chịu được sức hấp dẫn của chúng.
"Ăn xong món này nhất định sẽ không ăn nữa!" Câu nói này đã trở thành câu nói đầu môi chót lưỡi của cô.
Nhưng chiếc đũa vẫn lưu luyến không rời cái mâm.
Mục Tư Viễn buồn cười nhìn cô: "Không sao đâu, kiên trì thêm hơn hai tháng nữa là có thể giảm cân rồi!"
Còn hơn hai tháng nữa!
Cô bĩu môi, bỗng nhiên thấy bụng có chuyển động.
"Ô kìa!" Cô kêu lên.
"Làm sao vậy?" Mục Tư Viễn như lâm đại địch, khẩn trương hỏi.
Trên mặt cô không có chút đau đớn nào mà là sự vui vẻ: "Anh Tư Viễn, anh Tư Viễn"
Cô chỉ vào cái bụng bầu của mình: "Bé con đạp em, con đạp em!"
Thật sao?
Hai mắt Mục Tư Viễn sáng ngời, ngồi xổm xuống, áp tai vào bụng cô.
"Kịch!" Có một chút.
"Anh nghe thấy chưa?" Cô vội vàng hỏi.
"Kịch!" Lại thêm cái nữa.
"Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!"
Mục Tư Viễn trả lời liên tục, cẩn thận đỡ lấy bụng cô.
"Kịch! Kịch! Kịch!"
Lần này là ba cú đá liên tục.
Cố Bảo Bảo nở nụ cười, "Chẳng biết có phải con trai không mà lại có sức như thế!"
Mục Tư Viễn không trả lời.
Cô thấy anh cúi thấp đầu, một tay dụi lên mắt.
Anh rơi nước mắt đó sao?
Cô cười, khó khăn cúi người hôn lên tóc anh.
"Anh Tư Viễn, con nhận ra anh là ba nên mới đá em đó!"
"Thật vậy chăng?" Anh ngẩng đầu, trong khóe mắt còn hơi ngấn lệ.
"Thực đấy!"
Cô gật đầu, cô cam đoan!
***
Đến tháng thứ tám, bụng Cố Bảo Bảo trông như một quả cầu lớn.
Đây là lúc thời tiết nóng nực nhất, mở máy điều hòa thì cô dễ cảm mạo, mở quạt thì gió quá lớn làm cô rất khó chịu!
Mục Tư Viễn chẳng biết mua được ở đâu một cái quạt lớn, đến tối lại cầm quạt quạt cho cô.
"Anh Tư Viễn, anh mệt không, đừng quạt nữa."
Cả người anh lúc này toàn là mồ hôi.
Anh lắc đầu, đổi sang tay kia: "Anh quạt cho em dễ ngủ."
Buổi trưa nhiệt độ rất cao, cô thấy điều hòa đã tắt, bây giờ trái lại không ngủ được.
"Anh Tư Viễn, anh đừng quạt nữa, chúng ta mở điều hòa đi."
"Bảo Bảo, nếu em còn thấy nóng thì anh cho người giúp việc đứng bên kia quạt cùng anh nhé được không?"
Cô lắc đầu.
Không phải cô sợ nóng mà cô sợ anh mệt.
"Anh không mệt gì cả" Anh hôn cô, nâng cánh tay lên: "Em xem này, quạt cho em một tháng mà cơ bắp của anh đã chắc khỏe hơn, đỡ phải đến phòng tập làm gì."
Trước đây cô đúng là đã không phát hiện ra anh cũng hài hước như thế!
Trước kia anh lúc nào cũng xụ mặt, cô cứ tưởng anh không biết cười, còn vì chuyện đó mà lo lắng rất lâu!
"Anh Tư Viễn" Cô cảm động nói: "Em muốn trong tên con có một chữ "Niệm"."
"Ừ?" Anh nghe.
"Nếu là con trai thì tên là Niệm Viễn."
"Nếu là con gái thì sao?" Anh hỏi: "Có phải tên là Niệm Bảo không?"
"Niệm Bảo?"
Cô nghĩ đến cái tên này, nhíu mày: "Tên này lạ quá, không nên."
"Không lạ, không lạ" Mục Tư Viễn nói nhanh: "Niệm Bảo Niệm Bảo, nhớ đến Bảo Bảo mà!"
"Nghe lạ lắm, không được, không được!"
Bà bầu lên cơn, chàng trai lập tức nhận tội: "Không được thì không được, em nói gì thì chính là cái đó..."
Những ngôi sao nhỏ bên ngoài trông thấy cũng không nhịn được cười, lặng lẽ chui vào tầng mây.