Sự kiên quyết của cô khiến Công Tôn Diệp và Giang Phán Phán cũng giật mình, bọn họ ai cũng không nghĩ ra, Cố Bảo Bảo vậy mà lại nói với Mục Tư Viễn như vậy.
"Cố Bảo Bảo, cô nghĩ kỹ chưa?" Ánh mắt lạnh lẽo của Mục Tư Viễn nhìn thẳng vào cô.
Cô cũng không dám nhìn vào mắt hắn, cúi xuống gật đầu.
Cô đang sợ, cô đang trốn tránh, cô chỉ ép mình làm như vậy! Công Tôn Diệp tiến lên nắm lấy tay cô, "Bảo Bảo, chúng ta đi thôi."
Cô gật đầu, chân bước theo hắn.
Cô phải đi, không muốn để Mục Tư Viễn thấy được nước mắt của cô.
"Cố Bảo Bảo!"
Hắn chợt lên tiếng, "Cô có thể đi! Thế nhưng cô nhớ kỹ, hôm nay nếu cô bước ra khỏi cánh cửa kia, sau này cô và Hoan Hoan, Nhạc Nhạc không còn bất cứ quan hệ gì nữa! Cô không được phép gặp chúng, cũng không được xuất hiện trong cuộc sống của chúng!"
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo run rẩy, cô lo sợ quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cô tưởng mình xuất hiện ảo giác, trong đôi mắt ấy lại thấy được sự bi thương. . . Không, không có khả năng, cô lập tức phủ định ý nghĩ của mình, cô tuyệt đối không có khả năng có thể thương tổn hắn, bởi vì ở trong lòng hắn căn bản không có vị trí của cô.
"Anh. . . Anh nhất định phải làm như vậy sao?"
"Đúng!" Hắn trả lời như đinh chém sắt, "Cố Bảo Bảo, đừng nói tôi chưa cho cô cơ hội."
Nói xong hắn đi thẳng vào biệt thự, ném sự lựa chọn khó khăn này lại cho cô.
"Bảo Bảo, chúng ta đi!"
Giang Phán Phán thực sự không đành lòng thấy sắc mặt tái nhợt của cô, ôm lấy vai cô vừa ra ngoài vừa an ủi : "Anh ta nói không gặp thì không gặp sao? Bảo Bảo cậu yên tâm, đứa bé là do cậu sinh ra, không ai có thể ngăn cản cậu quan tâm tới chúng!"
Lời vừa xong thì Cố Bảo Bảo lại đột nhiên dừng bước, tránh khỏi cái ôm của cô ấy, quay lại biệt thự.
"Bảo Bảo!"
Cô sốt ruột muốn kéo cô ấy lại, nhưng Công Tôn Diệp liền ngăn cản, hắn hạ giọng nói: "Để cô ấy lựa chọn, đừng miễn cưỡng cô ấy!"
Giang Phán Phán thản nhiên nhìn hắn một cái, như có điều suy nghĩ nhìn sang chỗ khác.
Cố Bảo Bảo quay về, đôi mắt vô hồn, trong đầu chỉ còn câu nói kia của hắn ------ Cô nhớ kỹ, hôm nay nếu cô bước ra khỏi cánh cửa kia, sau này cô và Hoan Hoan, Nhạc Nhạc không còn bất cứ quan hệ gì nữa! Cô không được phép gặp chúng, cũng không được xuất hiện trong cuộc sống của chúng -----
Cô làm sao có thể? Làm sao có thể làm được những điều này!
Mà hắn làm sao có thể, làm sao có thể khắt khe với cô đến vậy!
Cô mở to mắt không muốn để nước mắt lăn xuống, ánh mắt lại trốn rỗng, thậm chí còn không thấy được đường phía trước, bỗng cô trượt chân ngã xuống đất.
Mục Tư Viễn vẫn đứng sau cửa sổ quan sát tất cả, song kính được làm từ loại thủy tinh đặc thù, người bên ngoài không thể thấy được cảnh tượng bên trong.
Hắn thấy cô quay đi, không nhịn được thở dài, vừa rồi hắn đã muốn đáp ứng, cô bất cứ lúc nào cũng có thể gặp Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.
Nhưng khi thấy Công Tôn Diệp quan tâm cô, thấy bọn họ nắm tay trong, cơn tức giận tụ trong lòng làm hắn thay đổi chủ ý. . .
Bỗng cô ngã xuống!
Trái tim hắn như bị bóp chặt, đang muốn bước ra thì thấy Giang Phán Phán và Công Tôn Diệp đã tiến lên đỡ lấy cô.
"Bảo Bảo đứng lên." Giang Phán Phán đau lòng đến nỗi phải tức giận: "Theo tớ về nhà trước đã!"
Cô không nói thêm lời nào đỡ Cố Bảo Bảo dậy, Công Tôn Diệp khe khẽ thở dài, cúi người ôm lấy cô tới chiếc xe đỗ ngoài cửa.
Mục Tư Viễn hấp tấp chạy ra, bước chân như không được không chế chạy xuống, nhưng chiếc xe đã phóng đi mất hút.
Hắn đứng tại chỗ cô vừa ngã, nghe tiếng xe dần dần đi xa rồi biến mất. . .
Khuôn viên lớn trở nên yên tĩnh, phảng phất những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Con bảo mẹ phải nói gì mới tốt đây? Mẹ thế nào lại sinh ra một đứa con gái như con cơ chứ?"
Mới ba giờ chiều mà cửa hàng mỳ vằn thắn Cố gia đã đóng cửa, mẹ Cố hai mắt đỏ bừng ngồi trên ghế, thỉnh thoảng nghẹn ngào vài câu, tình hình như này đâu còn tâm trí mà buôn bán được nữa!
Cố Bảo Bảo cúi đầu không nói được một lời.
Cô không biết nên nói cái gì, cũng không dám nói gì.
Trên đường về nhà, Phán Phán đã nói cho cô biết, ba Cố với mẹ Cố xem ti vi cũng đã thấy Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.
Ban đầu họ cũng chỉ coi đó là chuyện mới mẻ nào đó, nhưng mẹ Cố càng xem lại càng thấy không đúng, bà không hiểu sao tuổi hai đứa bé lại trùng với thời gian khi mà Bảo Bảo ra nước ngoài a?
Hơn nữa ba hai đứa nhỏ lại là Mục Tư Viễn, mẹ Cố càng thấy không yên lòng.
Sáng sớm hôm sau bà đặc biệt đi mua báo đọc, muốn xem rõ bộ dạng hai đứa bé thế nào, vừa xem liền thấy không ổn, đôi mắt hai đứa bé giống hệt Bảo Bảo, kẻ khác có thể không biết nhưng bà mà lại không biết được sao?
Bà và ba Cố vội gọi điện cho con gái nhưng không được, mới tìm đến Giang Phán Phán.
Giang Phán Phán cũng không biết phải đi đâu tìm cô, không thể làm gì khác hơn là tìm Công Tôn Diệp, mới tìm được Cố Bảo Bảo.
"Con nói chuyện đi, " Mẹ Cố tức giận nhìn Cố Bảo Bảo: "Rốt cuộc chuyện này thế nào? Mấy năm nay con đã làm gì, con nói mau!"
Cố Bảo Bảo ngước lên nhìn bà, miệng giật giật, vẫn không có dũng khí để nói.
Ba Cố thở dài, "Bảo Bảo, con nói thật đi, hai đứa bé có phải do con sinh ra không?"
Ba Cố chưa từng dùng giọng nghiêm túc như vậy nói chuyện với cô, trong lòng cô đau xót, ứa lệ gật đầu.
Người ba Cố run rẩy bất ổn, hỏi lại: "Ba hai đứa nhỏ. . . Là con trai lão Mục tổng?"
Cố Bảo Bảo cắn chặt môi, gật đầu.
"Con a!" Mẹ Cố đau lòng hô lên, "Mẹ thật. . . Không biết nên. . ."
Lời còn chưa dứt thì người bà đã lung lay ngã xuống, tay ôm lấy ngực, nét mặt rất đau đớn.
Mẹ Cố mắc bệnh cao huyết áp! Ba Cố và Công Tôn Diệp, Giang Phán Phán vội tiến lên đỡ lấy bà, ba Cố vội vàng lấy thuốc đút vào cho bà uống.
"Mẹ, mẹ. . ." Cố Bảo Bảo lệ rơi đầy mặt, lòng đau như cắt, lại không thể làm gì -- nếu như cho tới bây giờ cô còn không nói thật, sau đó ba mẹ biết thì chỉ càng tức giận đau lòng hơn thôi.
"Con đừng có gọi mẹ là mẹ!"
Mẹ Cố rất đau lòng, bà vỗ ngực, tiếp tục nói: "Từ nhỏ đến lớn, mẹ đã khuyên con bao nhiêu lần, đừng có ảo tưởng hão huyền gì với Mục Tư Viễn, con có bao giờ nghe mẹ một lần chưa?"
"Đừng nói nữa." Ba Cố giúp bà thuận khí, khuyên lơn: "Chuyện đã đến mức này, bà tức giận cũng vô ích, đi lên lầu nghỉ ngơi trước đã."
Nói xong, ông ra hiệu với Giang Phán Phán, để cô đỡ mẹ Cố lên lầu trước.
Cố Bảo Bảo lo lắng nhìn mẹ, quay ra đau lòng nhìn ba Cố: "Ba, con xin lỗi, con xin lỗi. . ."
"Bảo Bảo a, " Ba Cố lắc đầu, "Con đừng gạt ba mẹ!"
Nói rồi mắt ông cũng đỏ lên, giơ tay lên lau một chút rồi đứng dậy đi lên lầu.
"Ba, mẹ, con xin lỗi!" Cô lấy tay che mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy xuống.
Ba Cố đi lên lầu liền thấy mẹ Cố nhất định không chịu nằm xuống nghỉ ngơi, thấy ông lên lại không nhịn được để nước mắt chảy xuống: "Ba nó a, Bảo Bảo sau này phải sống thế nào đây?"
Ba Cố đè nén sự lo âu trong lòng, an ủi bà, "Không như bây giờ sao? Bà đừng quá lo lắng."
"Tôi làm sao có thể không lo lắng?" Mẹ Cố lau nước mắt, "Nó còn chưa kết hôn thì đã sinh hai đứa con rồi, vậy sau này. . ."
Nói đến đây, bà dừng lại chợt hỏi: "Ba nó, hai đứa bé đâu? Đứa bé đâu?"
"A di!" Giang Phán Phán ở một bên nói: "Dì đừng có gấp, hai đứa bé bây giờ đang ở Mục gia."
"Ở Mục gia?" Mẹ Cố kinh ngạc nhìn cô một cái, "Ở Mục gia là có ý gì?"
Giang Phán Phán lúc này mới ý thức được hình như mình nói sai cái gì, ấp úng không nói nữa, mẹ Cố sốt ruột đi xuống lầu.
"Bảo Bảo, mẹ hỏi con, " Bà đi thẳng tới trước mặt Cố Bảo Bảo nói: "Đứa bé sao lại ở Mục gia? Vì sao không theo con?"
Cố Bảo Bảo nhìn mẹ, không dám nói.
Nhìn bộ dạng này của cô, mẹ Cố sao không đoán được chứ?
"Con nói, " Bà đau lòng nhìn con gái, "Đứa bé có phải ở Mục gia không? Có phải con chuyên môn sinh con cho Mục Tư Viễn đúng không hả! Con. . ."
Bà chỉ con gái, tức giận đến nói không ra lời.
"Dì Cố, dì bình tĩnh lại trước đã." Công Tôn Diệp đi lên trước đỡ bà ngồi xuống sô pha, "Mọi chuyện không phải như dì nghĩ đâu ạ."
Hắn nói mọi chuyện xảy ra gần nhất trong năm năm này cho ba Cố với mẹ Cố, mẹ Cố nghe được chân tướng liền bình tĩnh lại.
"Vậy bây giờ con định thế nào đây?" Mẹ Cố nhìn Cố Bảo Bảo, "Cứ để con ở Mục gia sao?"
Cố Bảo Bảo tâm loạn như ma, cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!
Nhìn mặt con gái tái nhợt, mẹ Cố cuối cùng vẫn mềm lòng thở dài, "Bảo Bảo, con sao ngốc vậy chứ? Con tưởng là sinh con thì có thể trói buộc được Mục Tư Viễn hay sao? Mẹ cho con biết, trong lòng nó mà đã có con, dù con không sinh được con cho nó thì nó vẫn thương yêu con!"
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, đều là. . . Đều là lỗi của con."
Mẹ Cố nhướng mày: "Vậy con dự định cứ tiếp tục sai vậy sao?"
Những người ở đây đều sửng sốt, lẽ nào mẹ Cố có ý kiến gì?
Cố Bảo Bảo ngước mắt nhìn bà, "Mẹ, ý mẹ là. . . ?"
"Mang con về, con cái nhà họ Cố này không cần người nhà họ Mục nuôi."
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo cúi đầu không nói gì, Giang Phán Phán hỏi: "Dì Cố, làm sao mang về? Mục Tư Viễn dễ dàng thả người vậy sao?"
"Cậu ta dựa vào cái gì không thả?" Mẹ Cố tức giận nói: "Bảo Bảo, con không đưa con mình về, lẽ nào sau này muốn chúng sống với mẹ kế? Tục ngữ nói, mười người mẹ kế thì có chín là hỏng, con có thể độc ác vậy ư?"
"Mẹ, đừng nói nữa." Cô lắc đầu, tâm tư xoay chuyển quay cuồng, cô sao có thể buông bỏ? Cô có thể làm gì? Nháo sự với hắn? Tranh cướp con với hắn? Làm trò trước mặt Hoan Hoan và Nhạc Nhạc? !
Cô không làm được.
"Bảo Bảo, em đi đâu vậy?" Thấy cô đứng dậy đi ra ngoài, Công Tôn Diệp lo lắng hỏi.
"Em không sao, em chỉ muốn yên tĩnh chút thôi." Nói xong, cô ra khỏi quán mỳ.
Cô đi ra ngoài, mẹ Cố vẫn không từ bỏ, tiếp tục nói: "Tôi phải đi tìm luật sư hỏi xem, xem thế nào mới có thể mang hai đứa bé về."
"Dì Cố, dì đừng có gấp, " Công Tôn Diệp vội vàng nói: "Nếu Bảo Bảo thật muốn tranh giành quyền nuôi con, việc này để cháu sắp xếp."
Ba Cố trầm mặc đã lâu bỗng ngẩng lên: "Mọi người không nên vội, tôi đi trước. . . Tìm lão Mục tổng thế nào."
Ông đã từng làm đầu bếp ở Mục gia hơn ba mươi năm, có tương giao sâu đậm với Mục Phong Minh, Cố Bảo Bảo cũng bởi vậy mới quen biết Mục Tư Viễn.
Ngại vì tình cảm cũng như thể diện, cũng không thể làm mọi chuyện tan tành được! Trong lòng ba Cố chính là hi vọng như thế.
Cố Bảo Bảo đi dạo trên đường hết vòng này tới vòng khác, cô đi không có mục đích, rồi lại không tự chủ tới trường học của Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.
Lúc cô đến thì đúng giờ tan học, nhìn bọn trẻ ra ngoài, ánh mắt cô lo lắng tìm kiếm hai bóng hình nho nhỏ quen thuộc.
Bỗng, một đám học sinh rộn ràng đi tới cửa trường, không biết chúng đang nói cái gì, lúc nào cũng vang lên tiếng cười non nớt, mà ở giữa vòng vây ấy là Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.
"Mục Hà Hoan, em trai cậu tên gì thế?"
"Em ấy là Nhạc Nhạc!" Hoan Hoan cười trả lời.
Lập tức lại có người hỏi: "Em trai cậu hình như xấu hổ thì phải, cũng không nói câu nào hết à?"
Hoan Hoan hai tay chống nạnh, nhếch cái miệng nhỏ lên: "Em trai tớ không muốn nói với các cậu, em ấy chỉ thích nói với tớ thôi!"
"Vậy các cậu sao không cùng mặc một bộ giống nhau?"
"Mục Hà Hoan, cậu sướng thật, lần sau nếu cậu không muốn học thể dục là có thể bảo em cậu đi thay rồi."
"Đúng vậy, Mục Hà Hoan, sao cậu lại có đứa em trai giống mình như đúc vậy? Nếu tớ được như cậu thì không còn phải đến trường mỗi ngày nữa rồi. . ."
Những câu hỏi của đám bạn vừa mới lạ vừa phong phú, Nhạc Nhạc có chút sợ hãi nắm lấy tay Hoan Hoan.
"Nhạc Nhạc đừng sợ!"
Hoan Hoan vỗ vỗ cánh tay nhỏ của em, bước nhanh hơn đi ra khỏi trường, những người bạn bên cạnh cũng dần tản đi.
Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!
Cố Bảo Bảo bước chân ra, muốn lập tức đi lên ôm hai đứa, trong mắt chợt hiện lên một bóng người, Mục Tư Viễn đi trước tới trước mặt Hoan Hoan và Nhạc Nhạc
"Ba!" Hoan Hoan cao hứng gọi một tiếng, hôm nay sao ba lại tự dưng tới a!
Mục Tư Viễn khom lưng ôm lấy bé, "Hôm nay ở trường có ngoan không?"
Hoan Hoan nhanh chóng gật đầu, "Nhạc Nhạc rất ngoan, cũng rất nghe lời."
Nhạc Nhạc nháy mắt to nhìn bé, trong ánh mắt trong suốt lộ ra một chút vui.
Mục Tư Viễn không nhịn được hôn nhẹ gò má bé, "Ba chỉ biết là Nhạc Nhạc của ba sẽ rất ngoan!"
Nói xong, hắn vừa cười hỏi, "Tối hôm nay các con muốn ăn cái gì? Ba sẽ đưa hai đứa đi ăn."
"Con muốn ăn con cua lớn!" Hoan Hoan nói, mắt lại nhìn xung quanh, cái miệng nhỏ nhắn dần xẹp xuống, "Ba, mẹ ở đâu ạ? Mẹ có đi với chúng ta không?"
Nói đến mẹ, Nhạc Nhạc cũng nóng nảy, uốn éo người, dùng ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.
Mục Tư Viễn xoay người, vừa đi tới xe vừa nghĩ xem nên nói với hai đứa bé thế nào, bỗng, dư quang khóe mắt bắt được bóng dáng quen thuộc.
Hắn lập tức quay đầu lại đúng lúc thấy được bóng lưng Cố Bảo Bảo.
Hắn thấy cô, thấy cô!
Cố Bảo Bảo hốt hoảng xoay người muốn chạy trốn, giọng nói thanh thúy phía sau đã vang lên: "Mẹ, mẹ!"
Cô ngẩn ra, ép mình phải tươi cười mới quay lại: "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"
Cô tiến lên ôm hôn Nhạc Nhạc, bé bị cô làm cho nhột, vô cùng thân thiết ở trong ngực cô cựa quậy. Cố Bảo Bảo nhìn thấy mà thương yêu.
Ngẩng đầu, Mục Tư Viễn chính mặt không thay đổi nhìn cô, cô tưởng là hắn sẽ dùng giọng nói băng lãnh mà đuổi cô đi.
Nhưng thật lâu, hắn chỉ nhìn cô một cái, chỉ nói: "Lên xe!"
Bốn người ngồi quanh bàn ăn, cặp song sinh đáng yêu hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ao ước của khách nhân, đại khái ai cũng tưởng bọn họ là một nhà bốn người hạnh phúc!
Cố Bảo Bảo có chút thất lạc, không kìm hãm được ngước lên nhìn hắn, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn cô, ánh mắt giao nhau, hai người đều lập tức tránh ra.
"Nhạc Nhạc, con cua phải ăn thế này!"
Hoan Hoan từ bàn mỹ vị ngẩng lên mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc đã bị chân con cua làm nhem nhuốc, nhưng ngay cả một chút thịt cua cũng chưa ăn được!
Bé nhanh chóng phát huy phong phạm anh trai, làm mẫu cho Nhạc Nhạc vài lần, Nhạc Nhạc học được rất nhanh, chỉ chốc lát sau cũng ăn được thịt cua ngon, còn giơ cái chân con cua lên đắc ý nhìn Hoan Hoan.
Cố Bảo Bảo vui mừng muốn khóc, kể từ khi quen biết với Hoan Hoan tới nay, biểu tình trên gương mặt của Nhạc Nhạc càng ngày càng phong phú.
Xem ra, có thể trị hết chứng tự bế của bé không phải bác sĩ mà là người anh trai có tâm linh tương thông này!
Cô thật không muốn vì sự ích kỷ của mình mà khiến chúng phải xa nhau!
"Nhạc Nhạc, nhìn mặt con này, " Mục Tư Viễn đứng dậy ôm lấy Nhạc Nhạc, "Ba đưa con đi rửa mặt nào."
Nhìn bóng dáng hai cha con biến mắt ở khúc quanh, cô đưa mắt nhìn Hoan Hoan, "Hoan Hoan, " Cô kìm nén nước mắt, "Mẹ có mấy lời muốn nói với con, có được hay không?"
"Mẹ, mẹ nói đi ạ!" Bé vội để đũa xuống.
Cố Bảo Bảo xoay ra đỡ lấy đầu vai bé nhỏ, "Hoan Hoan, hôm nay mẹ đã chuyển ra bên ngoài nhà ba rồi."
Hoan Hoan sửng sốt, "Vì sao ạ?"
Bé là một thiên tài nhỏ, từ lâu học được cách tỉnh táo đối mặt với mọi chuyện, cho nên không khóc cũng không ầm ĩ, đây cũng là nguyên nhân Cố Bảo Bảo chọn nói với bé những lời này.
"Con nghe mẹ nói, mặc dù mẹ sinh ra con và Nhạc Nhạc, nhưng ba mẹ lại không có kết hôn, cho nên. . . Không thể sống cùng nhau được."
Hoan Hoan nhăn mày, mặc dù Cố Bảo Bảo đã chọn những từ ngữ tương đối dễ hiểu, nhưng trong nhận thức của bé vẫn không cách nào lý giải được lời cô nói.