Ba Cố dừng việc lại kinh ngạc nhìn Cố Bảo Bảo: "Con đã đồng ý?"
Cố Bảo Bảo gật đầu.
- Ngày mai... Con sẽ đi làm.
- Ông kinh ngạc cái gì? - Mẹ Cố liếc ba Cố, ngồi xuống cạnh Cố Bảo Bảo. - Đây là ý của lão Mục tổng, hay là ý của Mục Tư Viễn?
Cố Bảo Bảo do dự.
- Là... Là ý của lão Mục tổng ạ... - Cô chỉ đành nói dối ba mẹ lần nữa, người ép cô đi thật ra là Mục Tư Viễn.
Mẹ Cố vỗ tay cô.
- Nếu là ý của lão Mục tổng, con cứ đi đi!
- Không được! - Ba Cố phản đối như đinh đóng cột. - Bảo Bảo, con không thể lại tới làm ở công ty nhà họ Mục.
Ông vẫn cứ cảm thấy, nếu sáu năm trước không để con gái làm trợ lý đặc biệt cho Mục Tư Viễn dẫn tới việc sớm chiều ở chung với nhau thì sẽ không xảy ra những việc như bây giờ.
- Ba à... - Cố Bảo Bảo khe khẽ cau mày. - Con... Con đã đáp ứng rồi!
Nếu đã nói với ba mẹ chuyện này, cô cũng không định nói kỳ thực cô cũng rất khó khăn.
Việc để cô tới công ty làm dù sao cũng là do lão Mục tổng đề ra. Nếu cô không đáp ứng, lão Mục tổng chẳng phải sẽ thành trò cười trước mặt Mục Tư Viễn?
Nếu cô không đáp ứng, anh nhất định sẽ còn dùng nhiều cách khác nữa ép cô phải đi.
Ba là một người rất thoải mái, sẽ dễ dàng biết rõ ngọn nguồn. Cô sao không biết sự lo âu của ba mẹ?
Nghe vậy, ba Cố im lặng một lát rồi mới nói:
- Bảo Bảo, con nghĩ kỹ chưa?
Cô cúi đầu cắn môi, gật đầu.
Ba Cố không nói gì nữa, tiếp tục làm nhân thịt.
Lúc này điện thoại reo lên, cô cầm lên nhìn rồi nhìn ba mẹ, sắc mặt có phần mất tự nhiên.
Mẹ Cố liền đoán được là ai, nhỏ giọng nói:
- Vào phòng nghe đi! - Đừng chọc ba con tức giận.
Cố Bảo Bảo gật đầu, cầm điện thoại đi vào trong phòng.
- Sao lâu vậy mới nghe điện thoại? - Giọng nói quen thuộc vang lên, ngực cô như tỏa nhiệt.
Đè tay lên ngực mới để giọng mình không lộ ra sự khác thường: "Có chuyện gì?"
- Mai em tới làm...
- Tôi đã đồng ý rồi, anh còn muốn thế nào? - Cô cắt ngang lời anh, vừa bực mình lại mang theo chút uất ức.
Chính bản thân có thể không phát hiện ra, Mục Tư Viễn ở bên kia nghe xong lại rất hiểu.
Anh sửng sốt, cười không ra tiếng.
- Lời tôi còn chưa nói xong mà, em gấp cái gì? Hay là em bất mãn vì tôi chỉ gọi điện mà không tới tìm em? Nhưng mà...
Anh kéo dài lời cuối ra, ngắt lấy bông hồng trong bình hoa bên cạnh, dịu dàng vuốt ve cánh hoa trong tay.
- Đã trễ thế này tôi mà đi tìm một cô gái... Bình thường đều sẽ mang lên... Giường!
Ngón tay đang vuốt ve cánh hoa liền ngưng lại, anh nghĩ tới đêm lễ tình nhân kia, đầu ngón tay anh lướt qua... Da thịt mềm mại...
- Nếu anh gọi tới chỉ vì nói những lời này, thứ cho tôi không tiếp. - Cố Bảo Bảo lớn tiếng, dùng phương thức giận giữ để che giấu khuôn mặt đã đỏ bừng.
Anh khẽ cười, mới nói ra mục đích gọi điện:
- Cố Bảo Bảo, mai em đi làm, không được mặc bộ quần áo cũ kỹ rộng thùng thình kia nữa, tóc cũng không thể tùy tiện cài vào như thế...
- Vô vị!
Còn chưa nói xong thì bên kia đã cúp máy.
Anh sửng sốt, gọi lại, vậy mà tắt máy!
- Cố Bảo Bảo, đây là lần thứ mấy rồi? - Anh ngắm nghía cái điện thoại, cặp mắt đen thâm thúy lóe lên tia sáng.
Bỗng, anh dừng lại, nhập một số khác.
- Chuẩn bị cho tôi một bộ đồ nữ. Phải là bộ đồ đẹp nhất!
- Kích cỡ? 34, 24, 36.
…ti3u+_+ha0…
Anh biết thế nào cô cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà, vẫn khoác cái bộ đồ cũ kỹ rộng thùng thình cùng mái tóc thì búi lên tùy ý kia mà đi làm.
- Mục tổng. - Chủ nhiệm thư ký hỏi. - Phòng làm việc của trợ lý Cố nên sắp xếp ở đâu đây ạ?
Nếu là trợ lý đặc biệt thì không thể ngồi ở cái bàn trong phòng thư ký được.
Mục Tư Viễn (QUÝ) ngẩng lên, tưởng như nhìn chủ nhiệm thư ký chứ thực ra là đang càn rỡ quét Cố Bảo Bảo một vòng, thấy cô đỏ mặt, hơi chút suy nghĩ.
- Đương nhiên là sắp xếp trong phòng làm việc của tôi.
- Dạ?
Chủ nhiệm thư ký ngạc nhiên, ánh mắt của tổng giám đốc thật quỷ dị, những lời nói ra càng quỷ dị hơn.
- Không được! - Cố Bảo Bảo khẩn trương ngẩng lên nói thì thấy chủ nhiệm thư ký quay đầu kỳ quái nhìn cô.
- Ý tôi là tôi... - Cô vội sửa chữa. - Ý tôi là tôi sao có thể làm việc cùng văn phòng với tổng giám đốc được...
- Tôi nói là có thể thì có thể! - Mục Tư Viễn chỉ bút vào chủ nhiệm thư ký: "Cô có thể đi làm việc được rồi."
- À, vâng! - chủ nhiệm thư ký đi nhanh ra ngoài, để lại một mình Cố Bảo Bảo đối diện Mục Tư Viễn.
- Anh đừng có lấy việc công để đùa bỡn tôi! - Cô mặt lạnh lại.
- Đùa bỡn em? - Mục Tư Viễn cười. - Cố Bảo Bảo, nếu nói tôi thật có lòng đùa bỡn em, vậy cuộc sống an nhàn của em vẫn còn ở phía sau đấy!
Nói rồi anh cầm bút, tiếp tục ký tên lên tài liệu.
Cái tay phải vừa mới được khâu tối qua bây giờ có chút bất tiện, anh dừng lại thử viết mà vẫn không bắt được trọng điểm.
Cố Bảo Bảo nhìn anh rồi ngẩn ra, vội ra ngoài.
- Đứng lại!
Vẫn chậm một bước, anh nhất định... Cũng nghĩ tới điều đó.
- Tôi đi phụ dời bàn tới đây! - Cô tìm đại lý do, vẫn đi ra ngoài.
- Tách... - Đây là tiếng cửa phòng được khóa lại, cô quay lại thì thấy anh đang đắc ý lắc lắc cái điều khiển trong tay.
- Tôi sao lại quên mất. - Anh nói. - Em có thể bắt chước được nét bút tôi nhỉ!
Cô bất an lắc đầu: "Tôi... Mấy năm nay tôi đã quên rồi."
Thật hoang đường!
Còn có một cô gái như cô, lưu luyến si mê một người đàn ông tới trình độ như thế?
-- Ngay cả nét chữ anh cũng tập bắt chước nhiều lần, không có bất kỳ mục đích gì, hoàn toàn xuất phát từ sự ái mộ với anh --
Cô không muốn nhắc tới cái này, cô không muốn nghĩ lại những quá khứ khiến người ta đau lòng kia nữa.
- Quên rồi? Hay là em căn bản không muốn giúp tôi làm việc? - Anh không tin hừ một tiếng. - Bây giờ em là trợ lý đặc biệt của tôi, tôi là cấp trên của em, em có thể phân rõ công và tư được không?
- Anh...! - Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ, tiến tới đứng trước bàn làm việc của anh.
- Tới chỗ này! - Anh chỉ vào vị trí bên cạnh. - Ở đó quá xa, tôi không thấy được em viết.
Cô chỉ có thể vòng qua bàn đứng ở chỗ anh chỉ định.
Anh để tài liệu với bút trước mặt cô, chỉ vào một chỗ trống: "Bây giờ tôi đọc, em viết."
Cô khom lưng cầm bút, nghe từng câu nói của anh, đang muốn viết thì anh bỗng lại gần nhắc nhở bên tai cô:
- Phải dùng kiểu chữ của tôi viết!
Khoảng cách gần như vậy khiến cô hít thở khó khăn, chật vật đọc rõ từng chữ:
- Tôi nói rồi... Tôi đã quên...
Ngòi bút đặt lên văn kiện, màu mực đen hiện lên, anh lại chậm chạp không lên tiếng nữa.
Cô đành phải quay đầu lại thì đối diện với cặp mắt sâu thẳm nhưng hiện lên ánh sáng nguy hiểm của anh.
Cô sửng sốt, khi muốn né tránh thì đã chậm.
Vòng eo mảnh khảnh được bàn tay anh ôm lấy, cánh tay hơi dùng lực cô liền rơi vào lồng ngực anh.
Anh lấy xuống cặp kính bà ngoại rồi vứt nó nát bấy trên đất.
- Anh...
Tay anh đè môi cô, ngăn lời kháng nghị của cô.
Sau đó, ánh mắt anh như những lưỡi dao chặn cô lại . Khi anh quan sát cô từ trên xuống dưới, cô cảm thấy bộ đồ của mình cũng bị ánh mắt anh xé toạc ra.
- Cố Bảo Bảo. - Anh chậc chậc lắc đầu. - Em cứ phải lấy hình tượng thế này mà ở cạnh tôi mỗi ngày sao?
Rồi bàn tay anh dời khỏi cặp môi đỏ mọng, đi xuống xé toạc cái áo của cô ra.
Cô sững sờ, lập tức nghe được tiếng nút áo tróc ra, tiếng vải rách toạc.
- Anh làm gì thế? - Cô trừng mắt đầy kinh phẫn (kinh hãi tức giận), giùng giằng thoát ra.
Nhưng không ngờ anh lại nắm được vạt áo cô, cô càng vội chạy thì áo cô càng rách ra nhanh hơn.
- Cốc cốc cốc... - Đúng lúc này cửa vang lên tiếng gõ.
Cố Bảo Bảo vòng tay ôm người chỉ lộ ra vai và phần eo, gấp muốn khóc, vội trốn sau rèm cửa sổ.
- Cố Bảo Bảo! - Anh thì đắc ý ngồi lên ghế, còn hài hước nhướng mày với cô. - Năm năm không gặp, vóc dáng em còn tốt hơn lúc trước, tuyệt không thua kém mấy cô nàng trong quán bar đâu nha!
- Anh câm miệng! Chơi thế rất vui sao?
Cô nổi giận nhìn anh chằm chằm, lấy rèm che kín người mình hơn.
- Anh còn không để chủ nhiệm thư ký vào đi?
Chậm một chút nữa, chủ nhiệm thư ký nhất định sẽ hoài nghi quan hệ của bọn họ.
Cô kéo lấy rèm, may là cái rèm đủ lớn, có thể giấu được cô.
Nghe vậy, Mục Tư Viễn đứng dậy, nhưng anh không có cầm điều khiển từ xa mà tới gần cô.
- Anh... Anh muốn làm gì?
Tuy cách rèm cửa sổ, ánh mắt anh lại khiến cô có cảm giác mình như không được cái gì che đậy.
Môi anh nhếch lên nụ cười:
- Tối qua tôi chợt nhớ lại cái đêm lễ tình nhân, lúc ở quán bar...
Đầu cô nổ bùm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như cà chua chín muồi.
Anh nói những cái này làm gì, anh... Anh dần dần tới gần hơn, hơi thở như có như không phải lên mặt cô (LÊ), cô muốn chạy nhưng không còn đường lui.
- Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa lại vang lên, dồn dập mà lại không kiên nhẫn.
- Anh? Anh? - Cùng với đó là giọng của Mục Sơ Hàn.
Bầu không khí mới rồi giữa hai người liền biến mất. Mục Tư Viễn nhíu mày, tay đang để sau lưng ném ra một bộ quần áo cho cô:
- Tới phòng nghỉ thay đi!
Cố Bảo Bảo ngơ ngác nhận lấy, lại bị anh trừng mắt giục một cái, vội chạy vào phòng nghỉ bên cạnh.
Đóng cửa lại, đèn phòng nghỉ theo đó sáng lên, đây là ý tưởng của cô.
Nếu phòng ngủ mà mở đèn thì anh sẽ ngủ không ngon giấc. Nhưng nếu anh dùng phòng nghỉ thì nhất định do công việc bề bộn, mệt đến mức không về đươc nhà.
Nhiều lần anh đều quên tắt đèn ngủ, nhưng vì ánh đèn chói mắt mà trằn trọc trong mộng, cho nên anh đã đổi đèn trong này thành đèn cảm ứng tiếng động.
Đi sâu vào thì sẽ thấy một chiếc giường lớn phủ trên đó là ra giường bằng tơ lụa màu xanh, giống như có sức hấp dấn nào đó, cô chậm rãi ngồi xuống.
Bàn tay trắng ngần mảnh mai khẽ lướt qua đệm, khăn trải giường bằng tơ lụa dưới nhiệt độ ở tay cô nóng lên, càng trở nên mềm mại.
Giống như... Nước da màu đồng của anh, những cảm xúc khi chúng áp sát vào cô...
Sáu năm trước, chính ở chỗ này cô đã dâng mình làm quà tặng anh, mặc dù... Đây là món quà anh không hề muốn.
- Anh, nghe nói Cố Bảo Bảo lại tới công ty hả!
Âm thanh sắc bén của Mục Sơ Hàn vang lên, cô lấy lại tinh thần, xóa đi giọt nước mắt dưới mi.
- Cái này thì có quan hệ gì tới em? - Mục Tư Viễn liếc sang cô em một cái.
- Đương nhiên là có liên quan tới em rồi! - Mục Sơ Hàn hất cằm, cất cao giọng: "Bởi vì bây giờ em cũng là một thành viên của công ty, là cộng sự với anh, em đương nhiên có quyền biết!"
- Em? - Mục Tư Viễn quay lại nhìn cô em. - Em vừa hồ đồ cái gì thế hả? Lần này lại muốn mua cái gì? Anh sẽ viết chi phiếu cho em!
Nói rồi anh quả quyết lấy tập chi phiếu ra, lấy bút ra viết.
- Từ từ đã! - Mục Sơ Hàn đoạt lấy bút trong tay anh. - Anh! Từ hôm nay em sẽ tự kiếm tiền cho mình, không lấy tiền của anh và ba mẹ nữa!
- Em rốt cuộc định giở trò quỷ gì thế hả?
Mục Tư Viễn không kiên nhẫn nữa: "Em về nhà đi, công ty không phải chỗ cho em chơi."
- Ai nói là em tới để chơi! - Mục Sơ Hàn lớn tiếng kháng nghị. - Cố Bảo Bảo có thể tới công ty, còn làm trợ lý đặc biệt của anh, em vì sao không thể làm thư ký của anh? Hơn nữa...
Cô giả vờ nháy mắt thần bí: "Lẽ nào anh không biết lần này Cổ Tín Dương dẫn theo một trợ lý rất lợi hại sao? Không có em hỗ trợ, anh cẩn thận bị anh ta đánh bại đấy!"
Mục Tư Viễn cảm giác kiên nhẫn của mình đã tới cực hạn. Nếu đối phương không phải em gái anh, anh khó mà đảm bảo mình sẽ không đánh cho cô một cái...
- Cố Bảo Bảo, em thay xong quần áo chưa, còn lề mề cái gì thế!" - Chợt anh nghĩ tới, anh nên nhờ vào vị trợ lý đặc biệt để giải quyết chuyện này.
Cố Bảo Bảo sửng sốt. Kỳ thật cô đã thay xong rồi, thế nhưng bộ đồ này phần cổ chữ V lại hở ra rất lớn.
Hơn nữa bộ đồ này ăn khớp với vóc người của cô, bộ đồ thùng thình cũng không che đậy được, cho nên cô mới chậm trễ không ra ngoài.
- Anh nói cái gì? - Ngay lúc đang do dự thì Mục Sơ Hàn lại nói: "Anh, anh thật đúng là bụng đói ăn quàng. Hôm nay mới là ngày đầu tiên tới làm trợ lý, anh, anh đã kéo cô ta lên giường rồi?"
Nói cái gì vậy?
Cố Bảo Bảo bực mình, mở cửa đi ra ngoài.
- Sơ Hàn. - Dẫu gì cũng lớn lên với nhau, cô không nói nên lời những câu độc địa. - Mọi việc không giống như em nghĩ.
Mục Sơ Hàn khinh thường liếc cô.
- Cô ăn mặc vậy đi làm mà còn muốn tôi nghĩ tốt cho cô?
Cố Bảo Bảo khó chịu cúi xuống, bộ đồ này quả thật có chút...
- Cố Bảo Bảo. - Mục Sơ Hàn lại nói. - Bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi, tôi cảm thấy dù là chỉ cần nghĩ tới Hoan Hoan với Nhạc Nhạc thì cô sẽ không ăn mặc bộ đồ như thế tới cái công ty nam nhiều mà nữ ít này đâu!
Nghe vậy, sắc mặt của Cố Bảo Bảo trắng nhợt. Cô ngẩng lên nhìn Mục Tư Viễn, hi vọng anh có thể nói câu gì, dù chỉ một câu thôi.
- Nói bộ đồ này là anh bắt cô mặc -
Bọn nhỏ hàng ngày đều gặp mặt Mục Sơ Hàn, cô không muốn Hoan Hoan Nhạc Nhạc nghe được những lời này.
Thế nhưng, ánh mắt anh chỉ lướt qua cô, sau đó lên tiếng:
- Còn ngây ra đó làm gì? Nửa tiếng sau là có cuộc họp ban giám đốc rồi, còn không đi chuẩn bị!
Người cô tức khắc chao đảo, nhưng cô cắn răng kiên trì.
- Vâng! Mục tổng! - Bước chân cô đi như bay ra khỏi văn phòng.
Tưởng rằng sẽ không tổn thương nữa, nhưng trái tim vẫn mơ hồ đau đớn.
- Bộ đồ kia có gì không ổn sao?
Đợi tới khi cô ra ngoài, Mục Tư Viễn hỏi Mục Sơ Hàn.
Mục Sơ Hàn nhún nhún vai.
- Không có gì không ổn cả.
- Vậy sao em nói những lời đó?
- Em không thích cô ta, thấy cô ta không vừa mắt, được không?
- Rầm!
Âm thanh điếc tai khiến cô giật nảy, lúc này tay Mục Tư Viễn nện mạnh lên bàn, ánh mắt tức giận âm trầm nhìn cô:
- Trước đây thế nào anh mặc kệ, bây giờ cô ấy là mẹ của con anh, anh hi vọng em khiêm tốn một chút.
Mục Sơ Hàn ngẩn ngơ, cặp mắt lạnh lùng như dao kia khiến cô sợ hãi, nhưng cô không phục, mắng lại "Bệnh thần kinh" rồi mới đi ra ngoài.
Đi tới cửa rồi, vẫn còn không sợ chết quay đầu lại.
- Mục Tư Viễn! Trái tim anh thật rộng lớn nhỉ? Đừng có nói với em là anh chuẩn bị đồng thời yêu một lúc hai cô gái đấy!
Nói xong mới sợ chết khiếp chạy trốn!
Yêu? ! Anh mà sẽ có tình yêu với Cố Bảo Bảo?
Không thể nào, nhiều năm trôi qua, nếu anh có thể thích cô, không phải đã sớm yêu rồi sao?
Nhưng nếu không yêu, thấy người đàn ông khác thân thiết với cô, nghĩ tới cô có thể trở thành vợ của người khác, sao sự tức giận trong lòng lại không kiềm chế được?
…ti3u+_+ha0…
Cố Bảo Bảo tới văn phòng thư ký.
- Xin hỏi, ai chịu trách nhiệm cuộc họp ban giám đốc nửa tiếng sau vậy?
Phiên dịch viên Linda ngẩng lên nhìn cô mãi mới trợn to mắt kinh ngạc:
- Cố Bảo Bảo, thật sự là cô!
Cô ấy tiến tới, nhìn bộ đồ trên người cô:
- Bộ đồ này của cô thật đẹp đấy, rất là hợp với cô. Sau này cô đừng mặc mấy bộ quần áo tối màu kia nữa.
Cố Bảo Bảo cười gượng, ngay cả Linda cũng muốn nói móc cô ư?
Khi ngẩng lên thì thấy chủ nhiệm thư ký đang ra ngoài, trên môi nở nụ cười đầy hàm xúc.
- Cuộc họp ban giám đốc do tôi phụ trách. - Cô ấy tới bên cạnh Cố Bảo Bảo. - Phó chủ tịch mới chắc cũng tới rồi, chúng ta thay mặt tổng giám đốc xuống dưới đón anh ta.
Cố Bảo Bảo gật đầu, theo cô ấy vào thang máy.
Xuống tầng một thì đã thấy một chiếc xe đã tới cửa công ty. Mấy người bảo an đi ra mở cửa xe. Một người đàn ông cao lớn với khi chất lạnh lùng bước xuống.
Chủ nhiệm thư ký chưa từng gặp Cổ Tín Dương, không nhịn được hỏi:
- Phó tổng mới thật đẹp trai, có thể so được với tổng giám đốc của chúng ta đó!
Cố Bảo Bảo cười cười vô vị, rồi chợt ngơ ngẩn, không ngờ thấy được một người quen cùng bước xuống theo Cổ Tín Dương.
- Văn Hạo? ! - Cô kinh ngạc kêu thành tiếng.