Cố Bảo Bảo này!
Sau khi thở phì phò ra khỏi công ty, một mình anh ở văn phòng bận rộn sứt đầu mẻ trán, ấy thế mà cô lại không gọi điện cho anh!
Cô ấy thực sự thay đổi rồi. Trước đây chỉ cần khi nào không ở bên cạnh anh, nhất định cứ nửa tiếng gọi một cuộc điện thoại, thật khiến anh phiền không chịu nổi.
Trong đầu nảy ra ý niệm đó, trong lòng anh xẹt qua sự sợ hãi. Cô ấy thay đổi, có phải đã không còn yêu anh nữa. . .
Tay di động theo lòng mình, anh vội vàng ấn số máy kia.
Cơ hồ là cùng lúc, một cuộc gọi khác gọi đến, cái tên hiện lên màn hình khiến anh sửng sốt.
-- Du Nhi --
Đã lâu không nhận được điện thoại của cô ấy, bỗng nhiên cô ấy lại gọi, anh chần chờ một lúc rồi mới nhận, bên kia lại vang lên giọng nói của ba Trịnh Tâm Du.
"Alo, có phải Tư Viễn đó không?" Trong giọng ông hiện ra sự lo lắng.
Mục Tư Viễn nhanh chóng trả lời: "Chú Trịnh, cháu đây." Trễ rồi mà ông ấy còn gọi điện liệu có phải Tâm Du xảy ra chuyện gì?
Ba Trịnh ở đầu bên kia thở dài, "Tư Viễn, trễ như thế tìm cháu, chú cũng là bất đắc dĩ, cháu đừng trách."
"Chú Trịnh, có chuyện gì sao chú?"
"Bây giờ cháu có rảnh không? Không thì tới nhà một chuyến, có một số việc, chú thấy là nói thẳng trước mặt thì hơn."
"Vậy được rồi." Anh cúp máy, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu hai, rồi cúi người ngồi vào trong xe.
Bước lên cầu thang, đã có người giúp việc chờ anh. Khi thấy anh thì lập tức mở cửa.
Anh có chút giật mình, trong lòng đã dự cảm được cái gì.
"Tư Viễn, cháu đến rồi." Ba Trịnh đứng lên bắt chuyện, anh gật đầu, lại thấy mẹ Trịnh cùng Tâm Du đang ngồi trên sô-pha.
"Tư Viễn, cháu ngồi đi." Mẹ Trịnh cười với anh.
Anh nhìn qua chỗ trống bên cạnh Tâm Du, ngồi xuống bên cạnh ba Trịnh.
"Tâm Du, em có khỏe không?" Vị trí này đối diện với cô, sắc mặt tái nhợt của cô anh thu hết vào mắt.
Trịnh Tâm Du cười nhạt, "Em rất khỏe. Trễ như này rồi còn gọi anh tới đây, thật xấu hổ quá."
Nói xong, cô rũ mắt xuống, dường như không có hứng thú với mọi chuyện.
Mục Tư Viễn nhìn là hiểu. Đêm nay anh tới cũng chỉ là vì ba Trịnh với mẹ Trịnh, không có quan hệ gì với cô cả.
"Chú Trịnh, có chuyện gì thế ạ?" Anh không nhìn cô nữa, xoay sang hỏi ba Trịnh.
Ba Trịnh lắc đầu: "Trong công ty xảy ra chút việc. Ban ngày có người ở ngân hàng tới quan sát, chú không dám tìm cháu, đành để đến tối mới gọi cho cháu."…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜
Anh sửng sốt, khó trách chú ấy lại dùng điện thoại của Tâm Du gọi tới, lẽ nào điện thoại của chú Trịnh cũng bị người ta theo dõi?
"Chú Trịnh, chú đừng có gấp, từ từ rồi nói." Với một công ty, chuyện lớn hơn nữa cũng chỉ là việc tiền nong, so với sự lo lắng của ba Trịnh, anh có vẻ trấn định hơn.
Ba Trịnh gật đầu: "Giám đốc tài vụ của công ty vẫn do anh trai dì Trịnh cháu làm, không biết là ông ta gạt chú dì đi vay nặng lãi lúc nào, bây giờ lại dùng tiền công ty để trả nợ. Thế nhưng còn có lợi tức từ vay nặng lãi, vốn lưu động của công ty đều bị ông ta cầm đi, nhưng vẫn không đủ nên đã bỏ trốn."
Nói đến đây, ba Trịnh đau lòng vỗ ngực, "Ông ta không nên chạy a, chú dì cũng sẽ không báo cảnh sát! Ông ta đi rồi, lòng người trong công ty lập tức bàng hoàng, tin đồn bay khắp nơi, người bên ngân hàng vậy mà lại biết tin, đưa ra yêu cầu kiểm toán. Chú lo nếu bọn họ thấy khoản ghi trống không kia, sẽ giục thu lại khoản vay, lúc ấy công ty khó mà chống đỡ được!"
Mục Tư Viễn hỏi: "Trước đó khoản ghi kia có bao nhiêu?"
Ba Trịnh sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Tư Viễn, chú không có hỏi vay tiền cháu. Cháu giao thiệp rộng, chú chỉ hy vọng cháu giúp chú chào hỏi người bên ngân hàng, để bọn họ không cho người tới gây sự là được rồi. Công ty chú không lớn, nhờ vào số tiền hàng thu vào, vẫn có thể duy trì việc kinh doanh như thường."
Nghe vậy, anh lắc đầu: "Chú Trịnh, chú bảo cháu bắt chuyện với bên ngân hàng, vậy chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận tài vụ công ty chú xảy ra vấn đề? Chỉ có cách thiếu hụt thì bù vào, mới có thể nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã)."
"Cái này. . ." Ba Trịnh vẫn chưa có chủ kiến, nhìn sang mẹ Trịnh.
Mẹ Trịnh thở dài, "Tư Viễn, lời cháu đúng là có lý, nhưng khoản thiếu hụt của công ty tới ba mươi triệu, không phải chúng ta muốn bù là có thể bù vào."
Ba mươi triệu còn thêm vay nặng lãi? ! Vậy thật đúng là con số không nhỏ.
Trong lòng anh âm thầm tự định giá, ngân hàng nếu đã biết, nhất định thúc giục thu lại khoản vay. Đến lúc đó tiền trong tài khoản không vào, tiền vay không có, công ty sẽ không chống đỡ nổi nữa.
Nếu công ty lụi bại. . .
Ánh mắt anh dừng trên người Trịnh Tâm Du. Cô vẫn cúi đầu như trước, từ đầu tới giờ chưa từng nhìn qua anh, dường như cô chỉ là một người ngoài cuộc.
Đúng vậy, cô không hiểu những việc này, cô yêu thích nhất là những đứa trẻ hoạt bát đáng yêu!
Nếu để Trịnh gia lưng gánh nợ, sự nghiệp của cô nhất định sẽ bị chấn động.
"Chú Trịnh, dì Trịnh." Anh mỉm cười, "Ba mươi triệu này cháu cho chú dì vay trước, chờ khi qua được cửa ải khó khăn này thì hai người trả lại cháu."
"Tư Viễn, cháu. . ." Ba Trịnh với mẹ Trịnh đầu tiên là cả kinh, tiếp đó là không nhịn được hiện lên sự vui mừng trên mặt, "Tư Viễn, cháu nói thật chứ? Cháu thật sự có thể cho bọn ta mượn tiền?"
Ba Trịnh có chút kích động vỗ đầu vai anh, trong lòng vẫn có hơi lo lắng: "Tư Viễn, khoản tiền lớn như vậy, cháu. . ."
"Chú Trịnh yên tâm, Mục Thị hiện do cháu làm chủ. Mai chú bảo thư ký tới công ty cháu lấy chi phiếu chuyển khoản."
Lúc này ba Trịnh với mẹ Trịnh mới thả lỏng, mẹ Trịnh cao hứng nói: "Tư Viễn, trễ vậy rồi, hôm nay cháu ngủ ở phòng khách đi."
Anh còn chưa kịp trả lời, Trịnh Tâm Du chợt đứng dậy, lành lạnh mở miệng: "Được rồi, ba mẹ, không cần vậy đâu."
Ba Trịnh sửng sốt, "Con gái, sao nói vậy được?"
Trịnh Tâm Du khoanh hai tay lại: "Con nói không đúng sao? Công ty sắp phá sản nên phải cầu xin người khác giúp đỡ? Ba muốn cầu xin thì ba cứ làm, sao lại dùng điện thoại của con? Ba sợ anh ấy không tới sao?"…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜
"Con. . . !" Tính toán nhỏ nhặt trong lòng bị con gái vạch trần trước mặt Mục Tư Viễn, sắc mặt ba Trịnh liền phình ra như gan heo.
"Tâm du, con im miệng!" Mẹ Trịnh mụ hét lên, vội đỡ lấy ba Trịnh, tim ông vốn không được tốt.
Thấy thế, Trịnh Tâm Du không nói gì nữa, xoay người đi lên lầu.
"Du Nhi!" Mục Tư Viễn đứng dậy gọi cô, thấy cô xoay người dừng lại, anh mỉm cười: "Em đừng nói vậy. Anh với chú Trịnh quen biết đã lâu, chút việc ấy không tính là gì."
Ngụ ý, cho dù ba Trịnh gọi cho anh thì anh cũng tới.
Trịnh Tâm Du không nói gì cả.
Anh cười cười, "Cháu về trước đây, mọi người nghỉ ngơi sớm." Nói xong, anh liền đi ngoài.
Mẹ Trịnh mau nói với Trịnh Tâm Du: "Còn không ra tiễn Tư Viễn, mau lên!"
Trịnh Tâm Du không tình nguyện nhíu mày đi xuống.
"Tâm Du, em vào đi." Anh xoay người lại, "Anh lái xe tới, không cần tiễn."
Biết cô không tình nguyện, anh cũng không muốn miễn cưỡng.
Trịnh Tâm Du yên lặng tiến lên, đứng trên anh một bậc thang thì dừng lại, "Anh có thể không cần giúp ba em."
Cô nói, "Anh có giúp, em cũng sẽ không cảm thấy thiếu nợ gì anh."
Anh mím môi, chỉ chốc lát mới nói: "Ba mẹ em có ý này?"
"Có ý gì?" Cô lập tức hỏi ngược lại, trong giọng nói mang theo chút tức giận, ngẩng đầu, lại đối diện với đôi mắt anh.
Đúng vậy, anh biết, cái gì anh cũng đã nhìn ra!
Cô oán giận, "Đúng vậy, ba mẹ em mong mỏi em có thể lấy anh, có chỗ dựa vững chắc là anh, công ty bọn họ vĩnh viễn không phải đóng cửa!"
Khi nói nước mắt cô đã trào ra, đó là những giọt nước mắt vô lực nhưng lại không có trợ giúp.
Anh cảm giác mình hẳn nên đau lòng, nhưng đôi chân anh không kiềm hãm được bước xuống một bậc nữa, kéo dãn cự ly với cô.
"Du Nhi." Anh vẫn mỉm cười, "Lấy anh là cơn ác mộng với em ư?"
Cô sửng sốt, không ngờ anh lại hỏi như vậy.
Có phải ác mộng? Cô nhớ lại những lúc anh dịu dàng, đối xử tốt với cô, đó có phải ác mộng?
Thế nhưng, xuyên qua đôi mắt mông lung cô nhìn anh: "Anh biết mà, cô gái nào cũng đều muốn. . . lấy được người đàn ông mình thích."
"Đúng sao?" Anh biết cô đang nhắc lại, cô không thích anh.
Kỳ quái, lần thứ hai nghe được lời này, trong lòng anh không còn tràn ngập tâm tình phức tạp nữa, ngược lại anh còn thấy vui vẻ.
Bởi vì trong đầu anh, hiện lên hình bóng Cố Bảo Bảo.
Nếu mỗi cô gái đều muốn lấy người đàn ông mình thích, vậy anh chính là lựa chọn duy nhất của cô ấy phải không?
"Du Nhi."
Cô nghe thấy anh gọi tên mình, tưởng là anh không ủng hộ lời cô, tưởng là anh chí ít cũng nói gì đó phản bác cô, nhưng anh chỉ nói ra những lời thật đơn giản: "Em nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau đó, anh xoay người đi, chỉ chớp mắt nhưng cô cũng thấy được nụ cười thoáng qua trên môi anh.
Cô sửng sốt, ngơ ngác nhìn chiếc xe của anh lái ra khỏi hoa viên, biến mất trong bóng tối.
Đứng một lúc, cô muốn quay vào nhà, mới phát hiện chân mình không có chút sức lực.
Sao lại như vậy? Cô vịn tay vào lan can lạnh như băng, nghĩ tới nụ cười cưng chiều trên môi anh, nghĩ tới Cố Bảo Bảo, nghĩ tới hôm nay khi dừng trước đèn đỏ, cô thấy Tư Viễn cõng Cố Bảo Bảo, bước đi trên đường cái người đến người đi.
Cô thế nào cũng không tin, cô tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng bây giờ cô biết, cô không có nhìn lầm!
Tâm trạng phức tạp như dây leo lan tràn từng chút, từng chút ôm lấy trái tim cô.
***
Mục Tư Viễn mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ xe đã là hừng đông.
Nhìn đồng hồ, cũng sáu rưỡi sáng rồi, có một vài hàng xóm đang đi vào ngõ, chắc là tới mua bữa sáng ở tiệm mỳ vằn thắn Cố gia.
Anh mỉm cười, ngồi dậy hoạt động vai cùng cổ đau nhức, rồi khởi động xe.
Hôm qua lúc ra khỏi nhà Tâm Du thì đã quá muộn, anh không gọi điện thoại đánh thức cô, nhưng cũng không muốn đi, mệt mỏi thiếp đi trên xe.
Tới công ty, trong cao ốc còn rất yên tĩnh, anh vừa gọi bữa sáng vừa vào thang máy, đi lên văn phòng. Bất ngờ, anh phát hiện cửa văn phòng lại không khóa!
Có phải cô tới không? Anh nghĩ, lại cảm giác mình thật buồn cười. Hôm nay anh đã cho cô nghỉ, hơn nữa vừa rồi anh mới từ tiệm Cố gia về đây, cô khẳng định là vẫn còn chưa rời giường.
Vậy có thể là chủ nhiệm thư ký, có đôi khi cô ấy tới sớm giúp anh thu dọn văn phòng.
Suy nghĩ một lúc lại cảm thấy không có khả năng, nhà chủ nhiệm thư ký khá xa, sẽ không tới văn phòng sớm như này.
Tâm tư xoay chuyển, động tác của anh nhỏ nhất có thể, chậm rãi bước vào văn phòng.
Quả nhiên, bóng một cô gái ngồi xổm sau bàn làm việc, anh có thể thấy rõ sợi tóc đang đung đưa.
Là phụ nữ? ! Anh âm thầm kinh ngạc, càng khẽ khàng tới trước.
"A. . . !" Nhưng mà, chưa kịp bắt lấy cô ta, cô ta chợt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Mục Tư Viễn từ trên trời rơi xuống, kinh hãi kêu ra tiếng.
Mục Tư Viễn đứng lại, xanh cả mặt: "Em ở đây làm gì?"
Không ngờ người này lại là Mục Sơ Hàn!
"Em tới đưa tài liệu." Mục Sơ Hàn đã nghĩ ra đối sách từ lâu, vội giơ tài liệu lên, "Vừa bị rơi xuống, em ngồi xuống nhặt."
Ánh mắt Mục Tư Viễn đảo qua ngăn kéo vừa bị mở ra, lạnh giọng hỏi: "Giờ này em còn đưa tài liệu gì? Em vào bằng cách nào?"…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜
Chìa khóa văn phòng này chỉ có ba người có, sao cô vào được?
"Cửa mở từ trước mà!" Cô nói mau, "Em nghĩ là anh ở trong, mới vào đưa tài liệu." Nói xong vội vàng đặt tài liệu lên bàn, "Em ra ngoài đây."
"Đứng lại!" Anh quay đầu quát cô, "Sơ Hàn, em đang làm cái gì hả?"
Mục Sơ Hàn, kỳ quái với câu hỏi của anh, "Em. . . đã nói là tới đưa tài liệu, anh, anh có ý gì?"
Anh cười nhạt, "Anh không truy cứu, không có nghĩa là anh không biết. Tuy anh không rõ sao em lại làm việc này, nhưng anh khuyên em, đừng để thông minh quá sẽ bị thông minh hại."
Từng lời anh như kim đâm, đâm vào nơi sâu nhất trong lòng cô, cô không nhịn được run rẩy, nói không ra lời.
Anh ngồi xuống ghế, liếc qua cô, "Anh nhắc lại lần nữa, Cố Bảo Bảo là người của anh. Nếu em làm gì quá phận, đừng trách anh không để ý tới tình cảm anh em."
"Anh. . . !" Mục Sơ Hàn siết chặt nắm tay, "Lẽ nào trong lòng anh, em còn kém hơn cả Cố Bảo Bảo?"
Mục Tư Viễn cười khẽ: "Em lấy cái gì so sánh với cô ấy?"
Một câu nói đánh nát tất cả kiêu ngạo trong lòng Mục Sơ Hàn. Cô không thể tin được, trong lòng anh trai, cô lại kém hơn Cố Bảo Bảo da mặt dày kia!
"Mục Tư Viễn!" Cô gọi thẳng tên anh, "Chào anh!" Nói xong, cô giận dữ bỏ đi!
Cố Bảo Bảo, tôi hận cô tôi hận cô tôi hận cô!
Cô lao vào văn phòng, dùng mũi nhọn giày đá liên tục vào bàn!
Những bé gái thường hay lấy hình tượng anh trai coi là đại anh hùng. Huống hồ anh lại lớn hơn cô sáu tuổi, tướng mạo anh tuấn, thành tích học tập thường hay xếp hạng nhất toàn trường!
Cô đương nhiên là không ngoại lệ, vừa sùng bái vừa thích anh trai!
Cô thích ở chung với anh, muốn anh cưng chiều, mua cho nhiều đồ chơi, đưa cô đi khắp nơi, thuận tiện giúp cô bắt nạt những người cô không vừa mắt. Ngày ngày cô đều trông mong như vậy.
Thế nhưng đột nhiên có một ngày lại nhảy ra một bé gái tên là Cố Bảo Bảo, ngày nào cũng quấn quít lấy anh trai thuộc về cô!
Càng đáng ghét hơn là, Cố Bảo Bảo lại có nhiều cách quấn lấy anh trai hơn cô, hại cô luôn bị các bạn trong lớp chế nhạo!
Có một lần, cô đại diện các bạn trong lớp tới khiêu vũ ở dạ tiệc trong trường, anh đã đáp ứng là sẽ tới xem, những nữ sinh ái mộ anh cũng vì vậy mà chờ đợi sự xuất hiện của anh.
Nhưng cô nhảy xong, bữa tiệc cũng kết thúc, cô lại không đợi được anh trai, ngược lại bị đông đảo nữ sinh cười nhạo!
Về đến nhà rồi, cô tiếp tục chờ. Chờ được lại là anh đang ở cùng Cố Bảo Bảo, anh đi xe máy chở Cố Bảo Bảo cùng về!
Cô từng xin xỏ anh rất nhiều lần, nhưng anh vẫn không chịu lái xe máy đưa cô ra ngoài chơi!
Từ đó, sự chán ghét đối với Cố Bảo Bảo dần biến thành hận!
Tuổi tác tăng lên, sự dây dưa của Cố Bảo Bảo với anh chưa từng ngừng lại, hận ý với Cố Bảo Bảo càng ngày càng sâu hơn!
Cố Bảo Bảo, cô chờ đó!
Cô đập mạnh lên bàn, nghĩ tới bản hợp đồng thu nhận nhân viên trong ngăn kéo Mục Tư Viễn.
Đó là hợp đồng Cố Bảo Bảo ký, vừa rồi cô vội vã lật vài trang, bên trong có ghi chú rõ Cố Bảo Bảo phải làm ở Mục Thị năm năm. Năm năm sau nếu từ chức, còn cần tổng giám đốc đồng ý mới có thể đi!
Không có nhân viên nào ở Mục Thị có hợp đồng như vậy, anh chẳng qua là muốn giữ Cố Bảo Bảo bên cạnh mà thôi!
Cô cười nhạt, điều này là không được!
***
Hôm qua anh vẫn không gọi điện! Cố Bảo Bảo chốn trong chăn nhìn cuộc gọi nhỡ, rốt cục xác định.
Cho dù chỉ coi cô là cấp dưới, anh cũng có thể lấy danh nghĩa cấp trên mà gọi tới hỏi thăm xem mặt cô thế nào mà!
Cô cuộn mình ngồi dậy, có một chút, chút chút đau lòng.
"Bảo Bảo!" Ba Cố ở dưới gọi vọng lên, "Đã dậy chưa con? Mau dậy bôi thuốc đi."
Cô đáp ứng, đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi mặc quần áo tử tế đi xuống dưới.
Ba Cố đã chuẩn bị bữa ăn sáng nhẹ đặt trên bàn cho cô: "Hôm nay con không phải đi làm, lát nữa nên chuẩn bị đồ cho ngày mai."
Mẹ Cố ở bên cạnh cũng mặt mày rạng rỡ nói: "Bảo Bảo, nhất định phải mang theo áo tắm hai mảnh đấy!"
Cô liền bị sặc nước, "Mẹ, mang cái đó làm gì chứ?"
Mẹ Cố giả vờ trấn định thở dài, "Mẹ không có cơ hội mặc nên muốn xem con mặt thế nào, nhìn con mặc cũng như thấy mẹ mặc vậy!"
Mẹ còn có cả tiếc nuối này sao? Sao trước đây cô lại không phát hiện ra.
"Vậy được rồi!" Cô đành phải gật đầu.
Ba Cố xoa đầu cô, "Thu dọn xong đồ đạc, con tới trường đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc về đây."
Tim cô nhảy thình thịch, muốn đi đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc thì phải báo với anh một tiếng, chẳng phải là sẽ phải gọi điện cho anh?
Đột nhiên, lời ba Cố cắt đứt suy nghĩ của cô: "Ba đã nói với Mục lão gia rồi, con cứ trực tiếp tới trường đón! Ăn tối xong thì đưa chúng về."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô túng quẫn đỏ lên, vội gật đầu đáp ứng.
Cô đang. . . tự tác đa tình cái gì vậy!