"Ba, mẹ." Cô nôn nóng hoảng sợ gọi mấy tiếng, Công Tôn Diệp mỉm cười: "Không có chuyện gì đâu, đảo này không lớn, tự do hoạt động không có gì nguy hiểm cả."
Cô lúng túng gật đầu, "A diệp, ngại quá, ba mẹ em. . ." Cô thật không biết nên nói như thế nào. Trước đó mặc dù cô đã ý thức được, nhưng không ngờ ba mẹ sẽ nghiêm túc như vậy.
Công Tôn Diệp vỗ vai của cô, "Đừng suy nghĩ nhiều, đã tới thì cứ chơi thật vui đi."
Nếu quả thật chỉ vô tình gặp Công Tôn Diệp, cô còn có thể thả lỏng tâm tình vui chơi. Thế nhưng bị ba mẹ giao phó lại mang ý nghĩa đặc biệt như thế, một chút tâm tư vui chơi cô cũng không có.
Buổi chiều ba mẹ bảo cô đi ngâm nước nóng, cô liền viện cớ bị bệnh, nhất định không chịu đi.
"Bảo Bảo, con làm sao vậy?" Mẹ Cố ý thức được cái gì, thừa dịp hai người bọn họ ở trong phòng, liền hỏi: "Có phải con tức giận với sắp xếp của ba mẹ?"
Cố Bảo Bảo lắc đầu, cô biết ý tốt của ba mẹ, làm sao lại tức giận cơ chứ? Nhưng như vậy thực làm cô rất xấu hổ, không biết làm thế nào.
"Bảo Bảo." Mẹ Cố cầm tay con gái, "Con phải nói thật với mẹ, có phải con vẫn còn nhớ thiếu gia Tư Viễn?"
Cô cúi mắt xuống, cô không nhớ, mà cũng không tới phiên cô nhớ.
"Bảo Bảo à." Mẹ Cố thở dài, "Nếu con và thiếu gia Tư Viễn không có duyên phận, con sao không buông mình ra? A Diệp đã nói với ba mẹ, chuyện trước kia cậu ấy sẽ không tính toán, chỉ cần con bằng lòng theo cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt. Mẹ và ba con mới yên tâm, sao con không thử một lần xem?"
"Mẹ..."
Thấy cô vội vã muốn cự tuyệt, mẹ Cố vỗ tay cô, "Chiều con hãy nghỉ ngơi thật tốt, cũng suy nghĩ một chút đi, được không?"
Nói xong, mẹ Cố liền ra ngoài.
Cố Bảo Bảo nằm trên giường, muốn ngủ một giấc trốn tránh tâm tư hỗn loạn nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
***
Buổi tối lúc ăn cơm với ba mẹ còn có cả Công Tôn Diệp, cô nhìn càng có vẻ tiều tụy hơn.
"Bảo Bảo, em không sao chứ?" Công Tôn Diệp gắp mấy món thanh đạm cho cô, lại hỏi: "Có phải là trúng gió biến nên cảm lạnh không?" Anh giống như trước đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán cô.
Cô cúi đầu tránh đi, nặn ra nụ cười: "Em không sao."…
Mẹ Cố bỗng nhiên nói chuyện: "Bảo Bảo, hôm nay mẹ có quen mấy dì trong đoàn, đã hẹn là sẽ cùng ăn cơm rồi chơi mạt chược, mẹ và ba con đi trước."
Cô thấy buồn cười, nào có ai đến đây lại chơi mạt chược?
Cô biết ba mẹ muốn cô ở một mình với Công Tôn Diệp. Ngay trước mặt Công Tôn Diệp, cô cũng không tiện nói cái gì: "Vậy ba mẹ về sớm một chút."
Mẹ Cố gật đầu, "Lát nữa con trai ông chủ khách sạn sẽ tổ chức hôn lễ ở trong rừng cây, con với A Diệp cũng tham gia góp vui đi."
Cô cười miễn cưỡng: "Vâng." Ở nơi có nhiều người, có lẽ sẽ không còn xấu hổ như thế này nữa.
Ba Cố mẹ cố sau khi đi rồi, người phục vụ bưng thức ăn lên. Công Tôn Diệp bóc cái bọc đũa rồi mới đưa cho cô: "Nào, ăn một chút đi."
Cô ngại ngùng không nhận, gắp một quả anh đào cho vào miệng.
Công Tôn Diệp nhìn cô ăn, mỉm cười: "Nếu khó chịu, sáng sớm ngày mai anh sẽ đưa em về."
Cô cũng muốn trở về, nhưng ba mẹ chắc không muốn về sớm như thế, liền lắc đầu: "Không sao cả, ba mẹ vất vả mới bớt chút thời gian tới đây, em không muốn làm mất hào hứng của hai người." Dừng một lúc, cô nói tiếp: "A Diệp, em hy vọng... anh không để chuyện này trong lòng."
Anh mở miệng, muốn nói gì đó, bên ngoài khách sạn bỗng có tiếng "bùm", cả hai cùng nhìn ra ngoài. Hóa ra là có người đốt pháo hoa.
"Hôn lễ chắc là sắp bắt đầu!" Anh hỏi, "Em có muốn đi xem không?"
Cô gật đầu đứng dậy, vội vã đi ra ngoài, ý muốn có thể trốn tránh những lời anh chưa nói ra.
Bên ngoài khách sạn đã có thật nhiều khách cùng đi tới rừng cây. Bên trong rừng cây cũng đã giăng đèn kết hoa, niềm vui tràn trề.
Cô và Công Tôn Diệp đến gần, một mỹ nữ mặc váy phù dâu ngăn cản, cười hỏi: "Hai người là người yêu sao? Thực sự rất xứng đôi."
Cô kinh ngạc, Công Tôn Diệp đã hỏi mỹ nữ kia: "Chúng tôi có thể giúp gì cho cô sao?"
Hiển nhiên, anh thấy được thứ gì màu sắc rực rỡ cô gái đang cầm trên tay.
"Đương nhiên!" Mỹ nữ cao hứng nói, "Hai người nếu có thể đưa giúp tôi thì tốt quá." Cô gái giơ thứ trong tay lên. Hóa ra đó là hai vòng hoa tình nhân, một cái tết như mũi tên, cái kia tết thành trái tim.
"Làm phiền hai người đeo cái này nhé." Mỹ nữ coi nụ cười của Công Tôn Diệp và sự trầm mặc của Cố Bảo Bảo thành đồng ý, cầm vòng hoa đeo vào cổ cho bọn họ rồi nói: "Đeo cái này tượng trưng cho thần Cupid bắn mũi tên tình yêu. Đêm nay chúng tôi muốn mời hai mươi cặp tình nhân tạo thành hai mươi mũi tên của thần ái tình Cupid để chúc phúc cho cô dâu chú rể. Bây giờ vừa lúc còn kém một cặp nữa, thực sự là cảm ơn hai người."
"Cái này..."
Cố Bảo Bảo kỳ thực cũng tin vào truyền thuyết này, thế nhưng cô với Công Tôn Diệp lại bị hiểu lầm, liệu có chân chính chúc phúc cho cô dâu chú rể?
Công Tôn Diệp nắm tay cô, bóp mấy cái, khẽ nói: "Không sao đâu, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi!" Rồi anh kéo tay cô theo phù dâu tới cánh cửa hoa, đứng cùng với mười chín cặp tình nhân khác cũng mang vòng hoa.
Một lúc sau âm nhạc vang lên, các tân khách dự lễ đều đứng dậy nhìn theo hướng cô dâu đi ra.
Cố Bảo Bảo nhìn theo, một cô dâu mặc áo cưới trắng tinh đi cùng với một người đàn ông trung niên chậm rãi tới cánh cửa hoa.
Ngay cánh cửa hoa là chú rể mặc áo bành tô đang đợi.
Con đường này không phải rất dài, lại sẽ thay đổi số mệnh hai người, nhưng bước chân của cô dâu không chần chờ chút nào.
Khi cô tới bên cạnh chú rể, tay cô được người đàn ông trung nhiên đặt vào tay chú rể, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Tiếng vỗ tay của tân khách vang lên, từng cánh hoa phù dâu rắc ra như bầu trời sao chiếu ánh sáng vào mộng ảo, Cố Bảo Bảo nhìn đến ngây người.
Dần dần, mắt cô bắt đầu ướt, cô thấy chú rể là anh, coi cô dâu là bản thân. Cô thấy bọn họ đứng trước mặt cha xứ, ưng thuận hứ hẹn kiếp này, trao cho nhau lời thề trung trinh. . .
"Bảo Bảo, Bảo Bảo?"
Bỗng nhiên, cô nghe có người gọi mình, cảnh trong mơ chợt biến mất.
Cô sững sờ tỉnh lại thì thấy Công Tôn Diệp mỉm cười: "Em làm sao vậy? Cô dâu chú rể đã hành lễ xong rồi, em có muốn đi uống cốc-tai không?"
Cô gật đầu, lại lắc đầu, nhìn vòng hoa trên cổ, "Cái này có thể lấy xuống được chưa?"
Anh lắc đầu: "Bọn họ có nói, vòng hoa này đeo càng lâu thì chúc phúc cho cô dâu chú rể càng nhiều."
"À." Cô ngơ ngác gật đầu, "Khi ngủ em sẽ tháo nó ra."
Nhìn bộ dạng mất hồn kia, anh đoán là cô lại nhớ tới Mục Tư Viễn, muốn cô thoát khỏi tâm tình sa sút liền nói: "Chúng ta đi cướp bánh ga-tô đi, nghe nói nếu có thể cướp được miếng bánh đầu tiên sẽ có vận khí tốt đấy."
Cô không muốn anh mất hứng, nhưng thực sự không muốn đi, "A Diệp, em. . . em muốn đi dạo một mình."…
Công Tôn Diệp vẫn cười: "Cũng được, em đi đi, nhưng không nên về phòng muộn quá."
Cô cảm kích nhìn anh một cái, đi ra bãi biển.
Nhìn bóng lưng cô, nụ cười của Công Tôn Diệp thu lại, trong lòng đầy sự thất lạc, ánh mắt phủ ưu thương. Nhưng những cái đấy anh sẽ không để cô thấy.
Dần dần, thấy cô đi xa, anh mới chậm rãi đuổi theo, vừa lo lắng cho sự an toàn của cô lại không đành lòng quấy rầy cô, anh chỉ có thể đi từ xa, yên lặng theo cô như thế.
Gió thổi trên biển có hơi lạnh, cô nắm chặt cổ áo khoác ngoài, nhớ tới nhiệt độ trên người anh. Cô lưu luyến mọi thứ trên người anh, hết lần này tới lần khác lại không cách nào có, lẽ nào thích anh là sai lầm?
Cô cúi đầu, nhìn từng con sóng nhỏ vỗ vào giày mang đi bùn cát.
Nếu tình yêu cũng có thể bị mang đi dễ dàng như vậy thì tốt biết bao.
Nếu ký ức về anh, có thể được gột sạch thì tốt biết bao? !
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, tay ngâm vào nước biển lạnh lẽo, ngón tay dù đau buốt nhưng bị thương lại là trái tim.
"Em đang làm gì vậy?" Một giọng nói quen thuộc, nhớ nhung xuyên vào tai. Cô cười bản thân, không ngờ lại gặp huyễn thính.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, từng cơn gió lạnh ùa tới khiến người ta run rẩy.
Có lẽ một tối như thế không thích hợp để tản bộ, vẫn nên trở về phòng thôi.
Cô đứng dậy bước đi, còn chưa được hai bước, cái trán đã đụng mạnh vào cái gì đó, đau làm cô kỳ quái ngẩng lên rồi bỗng chốc ngơ ngẩn.
Dưới ánh sao, trong ngọn đèn dầu, đập vào mi mắt là khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi của một người không thể tưởng tượng nổi.
Cô nháy mắt mấy cái, tưởng là mình không chỉ xuất hiện huyễn thính còn xuất hiện ảo giác!
Mãi cho đến khi anh nhíu mày, bất mãn hỏi: "Em còn đứng đó làm gì?"
"Anh. . ." Thật là anh sao? Thật là anh! "Anh sao lại. . . sao lại tới đây?" Cô vẫn còn chưa tin lui về sau mấy bước.
Anh tiến lên vươn tay ôm lấy cô, khuôn mặt tuấn tú tới gần khuôn mặt cô, "Anh biết có người nhớ anh, cho nên anh mới tới!"
Tâm tư bị khám phá, cô không nhịn được đỏ mặt, "Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều phụ nữ nhớ anh, anh làm gì mà lại tới nơi này!"
Anh đến gần hơn, đôi môi mỏng nhếch lên, nụ cười hoàn toàn mê hoặc cô, sau đó cô nghe được anh nói: "Bởi vì, anh chỉ nhớ một mình em."
Cô còn không kịp ý thức được anh nói gì, môi anh gần bên, hơi thở nặng nề quanh quẩn bên tai.
Anh lúc thì nhẹ nhàng lúc lại gặm cắn, thoắt cái cạy răng cô ra, cướp lấy hương vị ngọt ngào của cô.
Bỗng nhiên lại chỉ hôn bên ngoài môi, làm cho cô thấy trống rỗng khi bỗng anh rút lui.
"Anh..." Bản năng để đôi môi đỏ mọng khẽ mở, dường như muốn nhiều hơn.
Anh đạt được mục đích liền cười khẽ, "Gọi anh Tư Viễn."
Đang nỉ non, anh đưa tay ra giữ ót cô, kéo mặt cô lại gần, nụ hôn nóng bỏng rơi trên mắt cô, lại nghe anh nói: "Mắt em... đẹp quá..."
Lý trí nháy mắt tan vỡ, cô dựa vào anh, ký sinh lên anh, tiếng gọi dịu dàng chỉ dành riêng cho anh thốt ra: "Anh... Tư Viễn..."
Anh ứng tiếng đáp lại, nụ hôn nóng bỏng đặt lên hàng lông mày, xuống đến chiếc mũi cao, qua gò má trắng mịn, rồi chợt ngưng lại trên cánh môi.
Đôi mắt mông lung mở ra, ánh xạ ánh sao rực rỡ, đôi môi mỏng vì cái ngừng lại của anh mà run rẩy khát khao.
Hơi thở anh thật nặng nề nhưng vẫn dừng lại, dịu dàng nói: "Gọi anh..."
"Anh... Tư Viễn..."
Môi anh gần hơn, lưỡi liếm khóe môi cô, trong cổ họng vang lên một tiếng "Ừm?"
"Em..."
"Làm sao?"…
Cô không chịu nổi dày vò như vậy, người khẽ run, không tự chủ thốt lên: "Muốn..."
Nụ hôn anh rốt cuộc hạ xuống, hoàn toàn khóa kín môi cô. Hơi thở nóng cháy, bá đạo hầu như bao phủ lấy cô, cô thừa nhận sự mãnh liệt ấy, hai chân cũng như nhũn ra.
Anh không cho cô lùi bước, tay lần xuống giữ lấy mông cô. Cánh tay thêm chút lực, hai chân cô liền bị nhấc lên, vòng qua eo anh.
Bàn tay nhỏ bé vốn khoác lên vai, dần dần, vòng qua cổ. Tư thế ở trên cao này để cô rất dễ dàng né tránh nụ hôn của anh. Nhưng cô đã quên hết tất cả, mặc anh ta cần ta cứ lấy.
Rốt cục, như đã qua cả một thế kỷ, trong phổi không còn dưỡng khí cung cấp, anh mới thả môi cô ra. Cả hai dựa vào tảng đá ngầm lớn thở hổn hển.
"Vật nhỏ." Anh cười cô, "Có phải là em muốn nuốt anh vào trong bụng không hả?"
Cô vừa thẹn vừa giận, mặt vùi vào cổ anh.
Anh nhìn vòng hoa đeo trên cổ cô hỏi: "Em đeo gì vậy? Sắp rơi rồi kìa."
Cô lắc đầu, "Hôm nay có người kết hôn, đeo nó thì có thể chúc phúc cho cặp đôi mới cưới kia!"
Anh khó chịu bĩu môi, "Lẽ nào lát nữa anh muốn em, em cũng phải đeo nó sao?"
Anh đang nói cái gì thế? Nắm tay nện lên người anh, "Chớ nói lung tung, em ngủ cùng phòng với mẹ."
"Hưm?" Anh nhướng mày, "Chẳng lẽ anh chạy tới tận đây, em chỉ cho anh hôn một chút rồi đuổi anh đi hả?"
Cái gì gọi là hôn một chút? Vừa rồi chí ít anh cũng hôn mấy trăm giây rồi.
"Anh. . ." Cô thẳng người lên nhìn anh: "Anh tới đây lẽ nào là vì cái kia thôi?"
Anh không cho là đúng, "Đàn ông tìm phụ nữ, đương nhiên. . ."
Còn chưa nói xong thì đã thấy cô giãy dụa oán giận, "Vậy anh cứ tùy tiện tìm người nào đó đi. Bằng sức quyến rũ của anh, chỉ cần có ý đó, nhất định có rất nhiều mỹ nữ đi theo."
Anh nhíu mày, dường như cảm thấy lời cô rất có lý, "Cũng đúng nhỉ! Anh mới tới đây nên cũng không quen thuộc lắm. Nếu biện pháp là do em nghĩ ra thì em giúp anh đi tìm một người đi."
"Anh!" Cô giận dữ, thoát ra khỏi anh, quay đầu chạy về phía trước.
Mục Tư Viễn đuổi theo, kéo cô lại rồi hôn.
Cô không nghe theo, uốn éo người tránh thoát, thoát được rồi lại tiếp tục chạy.
Anh liền tiếp tục đuổi theo. Lần này bắt được cô, anh không hôn nữa mà cù, trong gió đêm liền vang lên tiếng cười thanh thúy.
Trong lòng anh rung động, hận không thể lập tức đặt cô bên dưới, hung hăng "muốn". Nhưng cô cứ giãy dụa, trơn như cá, thật đúng là không dễ bắt!
Rồi cô lại thoát và tiếp tục chạy.
"Bảo Bảo, em đứng lại đó cho anh!" Anh giả bộ tức giận kêu to.
Cố Bảo Bảo không thèm nghe. Quay lại nhìn anh nên quên nhìn đường, lập tức đập vào người một người khác.
"Xin lỗi!"
Cô nói nhanh, người kia lại đỡ lấy cô. Cô ngẩng lên thì ngạc nhiên thấy đó là Công Tôn Diệp, không ngờ anh cũng ở bãi biển!
Công Tôn Diệp không nhìn cô, mà ngẩng đầu nhìn người đàn ông chạy tới. Khi thấy rõ thì anh sửng sốt!
Mục Tư Viễn cũng thấy anh, rồi đột nhiên giận dữ, "Sao anh cũng ở đây?"
Ánh mắt Công Tôn Diệp lướt qua đôi môi sưng đỏ của hai người liền hiểu được.
Đè nén sự đau khổ xuống, anh cười nhạt: "Mục tổng, những lời này của anh thật buồn cười. Đây không phải là bãi biển riêng của anh, lẽ nào tôi không thể tới sao?"
Mục Tư Viễn đến gần vài bước, lập tức thấy rõ, không ngờ trên cổ anh ta cũng có một cái vòng hoa! Nhưng của anh ta là mũi tên, còn Cố Bảo Bảo là trái tim!
Ai cũng có thể nhìn ra, đây là một đôi vòng hoa tình nhân!
Mục Tư Viễn xanh cả mặt, kéo lấy Cố Bảo Bảo bên cạnh anh ta, hét lên: "Đây là như thế nào?" Tay anh liền thô bạo giựt lấy vòng hoa trên cổ cô, muốn lập tức xé tan nó.
Vòng hoa vọt từ sợi bông, vốn là chỉ cần tìm thấy cuộn dây là có thể tháo ra, nhưng vì anh thô bạo không có tìm kết cấu của nó, sợi bông lập tức đè lên cổ cô tạo thành vệt hồng.
"Đau, đau..." Cô không nhịn được đẩy tay anh, khẽ kêu.
Nhưng anh không để ý chút nào, tiếp tục kéo.
"Anh dừng tay!" Công Tôn Diệp muốn ngăn cản, bị Mục Tư Viễn đẩy mạnh ra, "Cút ngay, cô ấy là người phụ nữ của tôi, không có quan hệ gì với anh!"
"Anh làm cô ấy bị thương thì sẽ có quan hệ với tôi!" Công Tôn Diệp nói, vòng qua sau lưng cô tìm sợi dây xé ra. Dây đứt thì vòng hoa dĩ nhiên là rơi xuống đất.
Mục Tư Viễn kéo cô lại trước mặt, gầm lên: "Em gạt anh?"
Cô hoảng sợ lắc đầu, "Không có, em. . ."
"Vậy anh ta là thế nào? Vòng hoa này là thế nào?" Cô gạt anh đi du lịch với Công Tôn Diệp, lại còn đeo vòng hoa tình nhân, chẳng lẽ không phải là gạt anh?
"Không phải, không phải." Cô sốt ruột giải thích, "Bọn em tình cờ, em. . ."
"Tình cờ? Cố Bảo Bảo, lý do này em không cảm thấy nó thối lắm sao?"
Nghe vậy, Công Tôn Diệp ở một bên cười nhạt, "Mục tổng, nếu anh đã không tin cô ấy, hà tất gì còn hỏi cô ấy nữa?"
"Không cần anh quan tâm, anh bớt lời đi!" Anh hận không thể bầm thây vạn đoạn anh ta!
"Đi theo anh!" Bỗng, anh lôi cô đi thẳng.
Cô sửng sốt, "Đi đâu?"
Anh quay lại trừng mắt, "Đương nhiên là quay về rồi. Lẽ nào em còn muốn tiếp tục nghỉ mát ở đây với anh ta?"
Quay về? Cô vội lắc đầu: "Không được, không được, ba mẹ em còn trên đảo, em không thể về một mình trước được."
Nghe vậy, mặt anh trở nên lạnh lùng, ánh mắt hung ác đến đáng sợ, "Cố Bảo Bảo, em có ý gì? Vừa rồi còn hôn anh khó chia lìa, bây giờ em lại nói, cả nhà em đi nghỉ ở đây với người đàn ông khác? !"
"Không phải như anh nghĩ. . . !"
Anh căn bản không nghe lời giải thích của cô: "Bây giờ em có đi theo anh hay không?"