"Thực sự muốn biết?"
Anh hỏi rất nghiêm túc, cô ngơ ngác, xem ra thật sự là vì vụ vặn kiện kia.
Nhưng cô vẫn gật đầu, cho dù nguyên nhân là gì thì cô cũng muốn biết.
Anh mỉm cười, đầu ngón tay lướt trên gò má cô. "Anh muốn dùng nhẫn giữ em bên cạnh, em không chịu. Anh muốn nhốt em lại, em cũng không chịu, bây giờ anh chỉ còn cách là cưới em, với thân phận bà Mục, anh không sợ em chuồn nữa, cũng không sợ em bị người khác cướp đi."
Thực sự là như thế đúng không? Cô ngơ ngác nhìn anh. "Vì sao... muốn em ở bên cạnh anh?"
Không phải vì một từ kia chứ?
Mắt cô nhìn vào đôi môi mỏng của anh, trong lòng khó tin nhưng lại mong đợi, mong anh có thể nói ra từ đó.
Song anh lại nói: "Bảo Bảo, đến lượt anh, em có muốn lấy anh không?"
Cô sao lại không muốn?
Từ nhỏ đến lớn, cô đều hi vọng có một ngày đó.
Hy vọng xa vời đến mức cũng không dám nghĩ nữa, giờ lại nghe chính anh nói ra khiến cô sao có thể tin?
"Em muốn, có đúng vậy không?"
Anh nói tiếp: "Em muốn lấy anh, anh cũng muốn em ở lại bên cạnh anh, chúng ta kết hôn đi. Anh biết, trước đây anh làm rất nhiều chuyện khiến em tổn thương, nhưng về sau anh sẽ không như thế nữa, em có bằng lòng tin tưởng anh không?"
Bây giờ mới có chút ý nghĩa của cầu hôn.
Cố Bảo Bảo vẫn không thể tin vào tai mình, nhưng nhiệt độ từ người anh lại rất chân thực.
Cô hiểu chứ, người đàn ông như anh, từ nhỏ đã được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay có thể nói ra những lời như thế đã cực kỳ không dễ dàng.
Cô không thể yêu cầu quá đáng cái gì hơn. Nhưng, "Anh Tư Viễn, em không thể đáp lại anh." Cô nói.
Anh ngẩn ra, không nghĩ tới cô lại cho anh một đáp án như thế. "Vì sao?" Anh lại sắp tức giận.
Nhưng cô vẫn phải nói. "Trước đó em đã đáp ứng A Diệp, em không thể cứ vậy..."
"Gì mà không thể?" Lại nói đến Công Tôn Diệp trước mặt anh. "Điều kiện của tên đó anh làm được rồi, anh ta còn lý do gì không đồng ý?"
"Cái gì?" Cô kinh ngạc. "Anh... đã đăng báo xin lỗi?"
Với lý do mà A Diệp đã nói?
Thừa nhận việc này rất mất thể diện, nhưng thấy ánh mắt thiết tha của cô, anh gật đầu: "Đã đăng."
Nhìn bộ dạng gật đầu không tình nguyện của anh, cô bật cười. "Anh Tư Viễn, anh làm vậy người khác sẽ cười anh đấy."
Dưới ánh nến, nụ cười của cô thật lung linh dễ dàng chạm vào tiếng lòng của anh.
Lòng bàn tay anh áp sát khuôn mặt tươi cười của cô, dịu dàng nói: "Em cũng cười! Chỉ cần em có thể cười, anh không ngại người khác nhìn anh thế nào!"
Đôi mắt đen của anh mang theo sức hấp dẫn kì lạ thu hút lấy cô.
Mỗi nhi nhìn vào mắt anh, trong thế giới của cô chỉ còn lại có một mình anh.
Cô không kiềm hãm được ngẩng lên hôn vào môi anh.
Anh sững sờ, tiếp theo chuyển thành chủ động tuyệt đối, cắn liếm mút, tần suất lưỡi chạm nhau nhiều hơn, hô hấp của họ dần hòa vào nhau, khó thể phân biệt.
Rốt cục anh buông cô ra, cằm tựa lên trán cô thở dốc. "Bé con, không được, em không phải thực sự muốn anh ở đây..."
Cô lùi lại, đỏ mặt cắt ngang lời anh: "Em phải suy nghĩ."
Suy nghĩ? Anh nhíu mày, cô muốn suy nghĩ đến lời cầu hôn của anh?
Phụ nữ thích trò này sao hả!
Nhưng cũng chẳng sao, chuyện mà cô gái khác có thể làm, anh đương nhiên cũng để cô làm.
"Cần suy nghĩ bao lâu?"
Cô cười không trả lời, ngồi xuống cầm cái đĩa hình trái tim lên: "Bò bít tết thơm thật, để em ăn trước rồi nói sau được không?"
"Được rồi."
Anh biết cô đói rồi nên ngồi xuống cạnh cô, cầm phần khác nói: "Anh đã bảo bọn họ cắt rồi, chỉ cần ăn thôi."
Cô hơi sững sờ.
Anh còn nhớ à?
Lần đầu tiên cô ra ngoài ăn cơm Tây với anh bộ dạng rất vụng về, còn oán trách nói vì sao đầu bếp không cắt từ trước!
Cô cúi đầu lén cười.
Coi như anh còn nhớ.
Hai người kề vai cùng ăn bò bít tết.
"Anh Tư Viễn." Ăn được một nửa, cô không nhịn được hỏi: "Đây là đâu vậy? Đồ ăn rất ngon."
"Đây là một nhà hàng do một người Pháp mở, mặc dù nhỏ nhưng buôn bán rất tốt."
"Thật không?" Cô kinh hô. "Vậy anh bao nó chẳng phải tốn rất nhiều tiền sao?"
Anh nhướng mày: "Không hề. Ông chủ này anh quen biết, anh ta biết anh đi cầu hôn cho nên đã giảm nửa giá cho anh."
Kỳ thực ông chủ này là bạn học của Tâm Du, cho nên bọn họ mới quen biết nhau.
Nhưng anh không muốn nói, không vì sao cả, trực giác nhắc anh không nên ở trước mặt cô, tại thời điểm này đề cập đến Tâm Du.
Nghe vậy, cô cảm thấy buồn cười: "Anh Tư Viễn, anh ta biết anh đi cầu hôn liệu có cười anh không?"
"Tại sao phải cười anh? Lẽ nào cả đời anh làm hòa thượng không kết hôn hả?"
Tuy nói vậy nhưng cặp lông mày của anh vẫn nhíu lại. "Ăn thì ăn đi, nói gì nhiều thế."
Còn hỏi nữa thì anh thật sự sợ mình nhắc đến cái tên Tâm Du.
Tuy anh và Tâm Du không cùng ăn cơm ở đây nhưng ông chủ quen biết bọn họ, hôm nay ông chủ kia còn tưởng anh cầu hôn với Tâm Du mà.
Cố Bảo Bảo bĩu môi, cúi đầu ăn, không nói thêm gì nữa.
Tức giận? ☞Dđ♥lⓔqu๖ۣۜY_d☺n☀c☺m☜ Biến đau thương thành sự thèm ăn?
Nhìn cô nhất cổ tác khí [2] như muốn nuốt luôn cả cái đĩa làm anh thấy buồn cười.
[2] nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
"Em đói lắm à?"
Anh trêu cô, đẩy cái đĩa của mình sang phía cô. "Hay em ăn luôn phần của anh đi!"
Cô đứng lên lớn tiếng: "Không muốn, không muốn!"
Mục Tư Viễn sợ hết hồn, cái đĩa rơi bịch xuống đất, đồ ăn và mảnh vỡ tung tóe.
"Ôi cha!"
Cố Bảo Bảo luống cuống, kinh hô.
Chắc là nghe thấy tiếng vỡ, đèn trong phòng sáng lên, một người đàn ông ngoại quốc và một phục vụ chạy ra.
"Tư Viễn, không có sao chứ?" Người đàn ông ngoại quốc nói tiếng Trung rất lưu loát.
"Không sao." Mục Tư Viễn nói rồi kéo Cố Bảo Bảo. "Chúng tôi đi trước."
Người đàn ông ngoại quốc mỉm cười gật đầu, mắt nhìn sang cô gái bên cạnh anh.
Chữ "Tâm" xém nữa nói ra đã bị chặn ngang lại. "Đây là ai?" Anh ta vô cùng kinh ngạc.
Mục Tư Viễn biết anh ta ngạc nhiên vì điều gì, cười khẽ: "Vợ tôi, Cố Bảo Bảo!"
Nói xong anh kéo Cố Bảo Bảo cũng đang kinh ngạc ra khỏi nhà hàng.
Anh tưởng cô sẽ trách anh giới thiệu với người khác về mình như thế nhưng từ lúc lên xe cô chỉ im lặng cúi đầu không nói câu gì.
"Bảo Bảo, em sao vậy?"
Cố Bảo Bảo ngẩng đầu, tự trách: "Em thật ngốc, vừa rồi đã làm vỡ cái đĩa của anh."
"Ừ, rồi sao?" Không phải cô ấy vì việc này mà buồn bã đấy chứ?!
Cô lắc đầu, nói tiếp: "Đó là do anh chuẩn bị để cầu hôn em mà lại bị em phá hư cả." Vành mắt cô bắt đầu đỏ lên.
"Chỉ vì chuyện nhỏ như thế?" Anh không biết nói gì, cố ý lườm cô: "Em dám khóc thử xem?"
Cô bĩu môi. "Mẹ em nói vào ngày lành không thể làm vỡ bát đĩa, gắp gì vào bát cũng phải ăn cho hết, như thế mới may mắn."
Cô rất tin lời mẹ, nhất là vào cái ngày hôm nay.
Mục Tư Viễn dở khóc dở cười. "Được rồi, chỉ cần em không khóc, anh có cách giải quyết."
Cô nghi hoặc nhìn anh, cách gì có thể lấy lại nguyên trạng cái đĩa đã vỡ?
Anh tiến tới nói gì đó với lái xe, lái xe liền rẽ sang trái, không bao lâu liền đến cái quán ăn đêm cô nhìn thấy lúc trước.
Xe dừng lại, anh lôi kéo cô xuống. "Ban nãy chúng ta ăn cũng coi như không, bây giờ mới chính thức này."
Hóa ra đây là cách mà anh nói đó hả!
Anh kéo cô đi trong lúc cô còn hoảng hốt. "Ngây ra đó làm gì? Không phải vừa rồi nhìn chỗ này chảy cả nước miếng đó sao?"
Cô nào có chảy nước miếng? Lúc đó bụng cô đúng lúc kêu thôi mà, không ngờ lại bị anh nghe thấy.
Nhưng cô nhìn bộ vét hàng hiệu trên người anh, ánh mắt mang theo ý hỏi, anh thực sự muốn cùng cô ăn ở đây?
Hai tay anh chống nạnh. "Cố Bảo Bảo, em còn ngây ra đó nữa là anh lên xe."
Khẳng định anh thật sự muốn vậy rồi! Cô cười, đi tới bên cạnh anh.
Anh cong cánh tay lên, ý bảo cô khoác lấy.
Động tác chưa từng làm trước đây, cô bừng tỉnh khoác tay lên, đưa mắt nhìn anh.
"Anh Tư Viễn, anh ăn món này nhé?" Cô chỉ vào món thịt viên.
"Được!"
Thế là cô hăng hái mua hai xâu, một xâu mình ăn, xâu kia đưa cho anh.
Anh không nhận, nói: "Anh không muốn cầm đâu, bẩn tay."
"Không cầm thì sao mà ăn?"
"Đương nhiên là ăn được, em cắn rồi đút cho anh."
Mặt cô tức tốc đỏ lừ, chỗ này đông người mà!
Thấy cô do dự, anh hầm hừ. "Không thì thôi anh không ăn."
Lại cái trò trẻ con! Cố Bảo Bảo không biết làm sao."Được rồi."
Cô đành cắn một viên rồi đưa lại gần miệng anh.
Anh rất xấu, ăn thịt viên rồi thôi, lại còn bất chợt đưa đầu lưỡi vào miệng cô, thuận tiện hôn trộm nữa chứ.
"Đừng như vậy." Cô kháng nghị. "Nơi này đông người lắm!"
Hình như có mấy đứa trẻ vị thành niên nhìn bọn họ bật cười nữa.
Còn lại hai viên thịt cô nhét luôn vào miệng, lE+quYd0n.c0m vậy anh không chiếm được tiện nghi rồi.
"Lau tay đi."
Thấy cô vứt cái que đi, anh lấy khăn tay đưa cho cô.
Anh có thói quen mang theo khăn tay, mặc dù rất ít dùng.
Khăn tay của anh do người giúp việc nhà họ Mục giặt bằng lá bạc hà, bên trên còn thêu một chữ "Viễn".
Cô không nỡ dùng, bỏ nó vào túi. "Không cần, em còn muốn ăn thứ khác nữa!"
Thích anh đến nỗi cả khăn tay của anh cũng thích?
Anh tức cười, một tia đau lòng xẹt qua tim.
Hai người đi một vòng chợ, món gì Cố Bảo Bảo cũng nếm một lần, không phải cô tham ăn, cô chỉ quá lưu luyến thời gian này thôi.
Tới cuối đường mới phát hiện được một khu chợ đêm rất lớn, tuy đã khuya nhưng vẫn có rất nhiều người đang đi dạo ở đó.
Ánh mắt cô dừng lại trên cái máy có dán mấy cái ảnh bên ngoài, nắm lấy bàn tay anh: "Anh Tư Viễn, chúng ta tới đó được không?"
Chỗ nào?
Anh đi theo cô mới phát hiện một cái máy chụp hình sticker.
Cô móc mấy đồng xu trong túi nhét vào khe, sau đó kéo anh vào trong đứng trước màn ảnh.
Mục Tư Viễn không thích chụp hình lắm, đứng bất động: "Anh không chụp."
"Đến đây đi!" Cô khẩn cầu anh. "Em đã nhét tiền xu vào rồi."
Anh thật muốn nói anh sẽ trả lại gấp mười cho em, nghĩ một lúc anh vẫn không nói ra mà đứng bên cạnh cô.
Trên màn ảnh lập tức xuất hiện hai khuôn mặt, cô cười còn anh cau mày.
"Cười một cái thôi." Cô quay lại nhìn anh, một tay giữ tay nắm chụp. "Anh Tư Viễn, anh đẹp trai thế này thì phải chụp nhiều ảnh vào!"
Cô nói gì anh không để ý, từ lúc cô quay lại anh chỉ để ý đến cặp môi đỏ tươi của cô.
Bất thình lình anh cúi xuống hôn cô một cái, một tay cầm cái tay nắm chụp bấm.
"Tách", màn hình chụp lại nụ hôn của bọn họ.
Tiếp đó những âm thanh "tê tê" vang lên, tấm hình đã được in ra.
"Trời ạ!" Cô cầm lên xem, lại là cả sáu tấm, cô ảo não la: "Anh Tư Viễn, anh nhấn gì thế hả? Em nhét có mấy xu mà toàn bộ đều thành thế này!"
Hử, chắc là anh tiện tay nhấn số luôn rồi.
"Chụp rồi thì thôi!" Anh không cho là đúng. "Mấu chốt là ống kính đẹp, số lượng không phải vấn đề."
"Anh!" Không ngờ anh còn biết nói mát.
Cô xé tấm hình đưa cho anh: "Đây là cảnh anh lấy, anh tự giữ đi."
Anh không nhận. "Anh không cầm, không có chỗ để."
Cái gì? Cô chán nản. "Bỏ vào ví."
"Không muốn!" Ai ngờ anh cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.
"Vì sao?"
"Bởi vì trong ví có tấm khác rồi."
Cô sửng sốt, biết mình không nên hỏi nhưng vẫn không nhịn được: "Là của ai thế?"
Anh nhìn cô không trả lời.
Cô cúi xuống nhìn môi hai người dính vào nhau trên bức hình, có hơi muốn khóc.
Dĩ nhiên không phải của cô, cô còn hỏi làm gì.
Cuộn mấy cái sticker lại, cô bỏ vào túi quần jean, nặn ra nụ cười: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Bất kể như thế nào, cô không muốn d5endan3eq4yd6n tâm tình của mình phá hư một tối đẹp đẽ thế này.
Nhưng mới đi được hai bước, cánh tay cô đã bị anh kéo lại, cơ thể nhỏ nhắn lập tức rơi vào lồng ngực anh.
Tay khác anh móc ví trong túi giơ ra trước mặt cô.
Xen lẫn với xấp tiền của anh có một tấm hình, là anh với Hoan Hoan Nhạc Nhạc và cả cô.
Đây là ảnh lần trước bọn họ chụp ở khu vui chơi.
Cô sửng sốt, không biết nên nói cái gì.
Anh mỉm cười: "Bây giờ biết rồi chứ? Đây là tấm hình anh thích nhất. Còn tấm vừa rồi..."
Anh lấy mấy cái ảnh sticker trong túi quần jean cô ra, xé một cái cho vào một góc khác của cái ví. "Để nó nhắc nhở anh, mình là người có vợ, sau này phải thu liễm sức quyến rũ của mình trước mặt cô gái khác!"
Anh nói gì vậy? Cố Bảo Bảo vừa xúc động vừa buồn cười. "Mặc kệ anh!"
Tay cô nắm lại đánh một cái lên đầu vai anh, xong rồi chạy đi thật nhanh.
"Bảo Bảo, em đứng lại đó!"
Anh đuổi theo, cuối cùng ở góc đường ôm lấy cô. "Bảo Bảo." Anh hôn lên má cô, hỏi: "Rốt cuộc em nghĩ thế nào rồi? Anh muốn đáp án từ em."
Cô cố tình le lưỡi. "Thời gian ngắn vậy? Người ta nói mua hàng còn phải xem ba gian, anh phải để em nghĩ kỹ chứ."
"Vậy em còn cần bao lâu?"
Anh ôm chặt cô. "Anh có thể cho em thời gian, nhưng không cho phép em đi mua hàng so sánh ba gian. Anh là tốt nhất, có nghe không?"
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo không nhịn được cười khúc khích. "Anh Tư Viễn, chưa thấy ai có da mặt dày như anh."
"Nói anh da mặt dày hả?"
Anh xoay vai cô lại, môi tìm được môi, không chút do dự, không chút lưu tình tàn sát bừa bãi.
Nụ hôn sâu đi đến tận sâu trong tim.
"Bảo Bảo." Giọng anh khàn khàn, từ môi lướt xuống cổ. "Cùng anh về biệt thự đi."
Đôi mắt mờ sương mở ra, cô chợt cười đẩy anh: "Anh Tư Viễn, em không về biệt thự."
Cái ôm thoáng cái rơi vào khoảng không, trái tim như bị anh xé nát, anh nhíu mày. "Mau tới đây."
Cô không tới, vẫn lui về sau, nói: "Anh Tư Viễn, anh thực sự muốn lấy em à?"
"Nói nhảm!"
"Vậy anh phải nói với ba mẹ em, bọn họ đồng ý, em mới có thể đáp ứng anh."
Đây là câu nói nghiêm túc, Mục Tư Viễn không tiến lên nữa, đứng tại chỗ hỏi: "Bọn họ đồng ý, em nhất định đáp ứng đúng không?"
Cô không trả lời, chỉ nói: "Vậy anh đi hỏi ba mẹ em trước đi."
Ba mẹ quan tâm nhất là việc chung thân đại sự cùa cô, cô thực sự không thể tự làm chủ đáp ứng anh.
Hơn nữa, dựa theo phong tục, anh cũng phải đi gặp ba mẹ cô mà?
Nếu anh không muốn, cô gả cho anh thì có ý nghĩa gì?
Mục Tư Viễn cười. "Được, bây giờ anh đưa em về. Ngày mai anh với ông già cùng đến nhà em."
Cô sửng sốt. Anh mới nói gì? Anh thật sự đáp ứng sao?
Cô ngơ ngác nhìn anh, có lẽ đến tận giờ phút này cô mới tin, anh thật sự muốn lấy cô!
"Bảo Bảo, em làm gì mà cứ ngẩn người ra thế?" Anh đi lên trước vuốt má cô. "Lẽ nào tối hôm nay anh nói rất nhiều lời khiến em khiếp sợ à?"
Khiếp sợ? "Không phải, anh Tư Viễn." Nụ cười của cô mang theo sự khổ tâm khó hiểu. "Anh biết không, một người trước giờ chỉ ăn cháo, nếu đột nhiên nói cho anh ta, về sau ngày nào cũng được ăn Mãn Hán toàn tịch, phản ứng của anh ta nhất định cũng như em."
Thấy được chua sót trong mắt cô, tim anh thực đau đớn.
"Bảo Bảo." Anh ôm chặt cô. "Về sau ngày nào anh cũng cho em ăn Mãn Hán toàn tịch."
Thật vậy chăng? Vậy cô có thể biến thành mập mạp không vậy?
Cô cười, nước mắt lén chảy ra.
Anh Tư Viễn, em không cần Mãn Hán toàn tịch gì cả.
Kỳ thực mỗi ngày có thể thấy anh, nụ cười của anh, em đã cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.