“Em… em… như thế là em… đồng ý rồi phải không?”
Hứa Đào Nhi trừng mắt liếc anh:
“Về lo mà giải trình với em những chuyện trước kia của anh.”
Hàn Thần liên tục gật đầu, anh một lần nữa hôn lên mu bàn tay cô:
“Được, anh nhất định… nhất định sẽ không giấu diếm em bất kỳ chuyện gì nữa…”
Được sự đồng ý của cô, cả Hàn Thần và Hàn Thần Minh đều vui như tết. Chủ tịch thành phố H đã ra lệnh cho cấp dưới của mình ưu tiên xử lý thủ tục kết hôn của Phó Chủ tịch Hàn Thị và Phó Giám đốc Sở Nội vụ…
Bọn họ quả thực không ngờ… ngày hôm nay mình có thể chứng kiến một chuyện ‘giật gân’ đến như thế. Nhưng tuyệt nhiên, không ai dám để lộ tin tức này ra ngoài cho đến khi chính chủ lên tiếng công khai.
Hàn Thần đặt bút ký nhanh còn hơn cả ký hợp đồng lợi nhuận hàng nghìn tỷ. Nét chữ ký rồng bay phượng múa in đậm cả hai tờ giấy đăng ký kết hôn của cô và anh. Sau đó, đôi mắt anh long lanh nhìn chăm chú Hứa Đào Nhi tay run rẩy cầm bút chuẩn bị ký.
Cô mãi cũng không thể nào xuống tên được.
‘Bút sa gà chết…’ nếu như lần kết hôn này cũng tệ như lần kết hôn trước, cô chắc chắn rất khó để thoát ra… bởi có quá nhiều thứ ràng buộc. Và Hàn gia không phải là gia đình mà cô có thể hống hách tung hoành như Tần gia…
Liệu rằng sau này, cuộc đời của cô sẽ tươi sáng hơn hay lại một lần nữa rơi vào hố đen thăm thẳm…?
Hứa Đào Nhi thở hắt ra, cô đặt lại bút lên bàn. Nhỏ giọng đàm phán với anh:
“Hay là tạm thời không ký có được không? Để em về suy nghĩ thêm một chút…”
“Không được.”
Hàn Thần chặn ngay ý nghĩ muốn thay đổi quyết định của cô.
Hứa Đào Nhi trước mặt là cán bộ của Ủy ban thành phố, bên phải là Hàn Thần đôi mắt mong chờ, bên trái là Hàn Thần Minh đang ngồi đợi cô và anh…
Hàn Thần Minh… Đúng rồi, con trai cô sẽ mang họ của anh, con là con ruột của anh. Suy nghĩ đắn đo vô cùng khó khăn.
Cuối cùng, biết không thể trốn tránh, cô vẫn đưa ra quyết định của mình:
“Hàn Thần, nếu sau này anh hết tình cảm với em… đừng ngại nói ra câu chia tay. Em sẵn sàng ký đơn ly hôn một lần nữa, sẽ không làm phiền vào cuộc sống của anh. Em và con chắc chắn trong vòng một nốt nhạc biến mất khỏi cuộc đời của anh… Em đảm bảo đấy!”
Hàn Thần vì để cô an tâm mà liên tục gật đầu đảm bảo.
Hứa Đào Nhi cảm xúc phức tạp đặt bút ký xuống tờ giấy đăng ký kết hôn dưới sự mong chờ của tất cả mọi người, chính thức đăng ký kết hôn với người mà mình yêu lâu nay. Nhưng, cô không vui như mình từng nghĩ.
Hàn Thần hiểu tâm trạng vừa ly hôn xong lại phải đăng ký ngay một đơn kết hôn khác… của cô. Anh trao đổi để cán bộ Ủy ban làm nốt các thủ tục, sau đó ôm lấy cô, vuốt ve lưng cô an ủi:
“Anh hiểu mà. Cố gắng lên nhé, rồi em sẽ quen với việc bên cạnh em là anh… chỉ có anh thôi. Anh là chồng của em, chúng ta là vợ chồng của nhau.”
Hứa Đào Nhi khẽ đẩy anh ra.
Trái ngược với ánh mắt buồn thiu đầy lo lắng cho tương lai mình của cô, thì Hàn Thần lại vô cùng hạnh phúc. Ánh mắt anh hiện rõ hỷ sự, đôi môi giấu không được nụ cười ấm áp đầy tình yêu thương.
“Cười lên nào… đừng buồn như vậy chứ…”
Hàn Thần nựng nựng má cô. Ngón tay trỏ khẽ kéo nhẹ cánh môi cô lên, tạo nên một nụ cười gượng gạo.
Hàn Thần Minh thương mẹ lắm, cậu bé nắm lấy bàn tay của mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn nữa… Ba sẽ đối xử tốt với chúng ta mà.”
Hứa Đào Nhi giận dỗi nói:
“Bây giờ thì thế, biết đâu sau này sẽ thay đổi?”
Hàn Thần nói với cô:
“Đào Nhi… em có thể vì con của mình mà làm mọi chuyện, thì anh cũng vậy. Em vì con kết hôn với anh, anh vì con vì em mà nguyện cả đời này thủy chung với em, cả đời này đối với mẹ con em thật tốt.”
Tình cảm của cô dành cho con trai bao nhiêu, tình cảm của anh dành cho con cũng bấy nhiêu… Anh biết, bởi vì năm năm đó anh không ở cạnh con, khiến cho cô nghi ngờ về tình cảm của anh.
Vậy thì anh sẽ dùng cả kiếp này để chứng minh cho cô thấy, tình cảm của anh là thật lòng, không bao giờ thay đổi.
Cô một lần nữa thở dài:
“Bây giờ em cũng chỉ có thể chấp nhận chứ đâu làm gì khác được nữa.”
Nặng lòng ghê.
Thủ tục kết hôn rất thuận lợi thông qua. Cán bộ dẫn theo thợ ảnh mời hai người cùng chụp một bức ảnh kỷ niệm. Hàn Thần bế ôm Hàn Thần Minh, bên cạnh chính là Hứa Đào Nhi.
Anh ôm eo cô, cô khẽ ngả vào vòng tay của anh, cùng anh cầm lấy giấy đăng ký kết hôn để lại một kiểu ảnh. Bức ảnh kết hôn thật đặc biệt khi có sự xuất hiện của con trai hai người. Thợ ảnh suýt xoa không ngừng vì thật hiếm khi gặp được một cặp đôi trai tài gái sắc lại có một bảo bối nhỏ dễ thương như thế.
Xong xuôi Hứa Đào Nhi bỏ ra xe trước, phía sau Hàn Thần đang bế con trai cùng thợ ảnh rửa ảnh. Sau khi nhận được ảnh cứng và file mềm từ đối phương, hai cha con suýt xoa không ngừng.
“Mẹ của con thật xinh đẹp.”
Hàn Thần cảm thán với con trai.
Cho dù trong bức ảnh, cô chỉ cười nhạt, nhưng anh vẫn cảm thấy đặc biệt vui mừng. Từ giờ cô đã là vợ của anh, sẽ là người cùng anh trải qua một đời gian nan… cùng anh đầu bạc răng long đến khi hơi thở không còn đập nữa.
Hàn Thần Minh vui vẻ reo lên theo anh:
“Mẹ là xinh đẹp nhất trên đời…”
“Con trai… con thật hạnh phúc khi được ngắm nhìn sự xinh đẹp của vợ ba nhiều năm như thế.”
Con trai chỉ cười khúc khích mà không hiểu được nỗi lòng ‘ghen tị’ của ba nhóc.
Lúc chuẩn bị ra về, Hàn Thần dặn con trai cảm ơn thợ ảnh, anh và người đàn ông đó lại thỏa thuận thêm một vài thông tin, tránh để chuyện này lộ ra ngoài trong thời điểm không thích hợp. Thợ ảnh là người một lòng vì nghệ thuật, chắc chắn giữ uy tín.
Ly hôn xong rồi, kết hôn cũng xong rồi.
Buổi tối hôm đó, một nhà ba người cùng ra ngoài ăn một bữa cơm chúc mừng, tuy không lớn nhưng lại rất ý nghĩa.
Dưới ánh nến lung linh, bàn ăn và không gian lộng lẫy xa hoa. Hàn Thần nhập vai vào thợ chụp ảnh, giúp con trai có những bức ảnh đẹp mê người. Sau khi chụp xong cho con, anh hỏi Hứa Đào Nhi:
“Vợ có muốn chụp ảnh không? Để anh chụp cho vợ nhé!”
Hứa Đào Nhi chớp chớp mắt, cô bị ngạc nhiên bởi cách xưng hô của anh.
“Ừm, cũng được.”
Dù cô không có hứng, tuy nhiên nhìn thấy anh nhiệt tình, thấy con trai vui vẻ như thế… cô không thể làm hai người họ mất hứng. Anh giúp cô chụp vài kiểu thôi, mà kiểu nào cũng đều xuất sắc.
Cô chỉ đơn giản là đưa nhẹ ánh mắt, chuyển động nhẹ của tay cũng có thể để lại bức ảnh để đời. Ai bảo cô từng là người mẫu chuyên nghiệp, kỹ năng lookbook thượng thừa cơ chứ.
Chụp xong cho hai mẹ con, cô ngỏ ý hỏi anh có cần cô chụp cho anh không?
Hàn Thần lắc đầu. Anh không thích chụp riêng lắm.
Nói rồi, anh đã gọi quản lý vẫn luôn đứng bên ngoài chờ phục vụ mấy người đi vào. Nói với cậu ta:
“Cậu chụp cho vợ chồng tôi vài kiểu.”
Dưới câu nói đầy hàm ý khoe khoang của Hàn Thần, quản lý lập tức đáp ‘dạ’ sau đó vội vàng giúp mấy người chụp ảnh. Hết ảnh đôi cho cặp vợ chồng son lại đến ảnh cả gia đình. Cảm giác cũng gọi là ấm cúng.
Ổn ổn hết rồi, cả gia đình nọ mới vào chuyên mục ăn uống.
Hàn Thần nhìn cô và con trai tập trung ăn uống, anh âm thầm gửi đi một tin nhắn cho ông nội Hứa.
[Ông nội… ông thua rồi…]
Ông nội Hứa đang ăn cơm với con trai và con dâu, người giúp việc mang tới điện thoại cho ông:
“Ông ơi, cậu Thần gửi tin nhắn tới.”
Ông nội Hứa nhìn qua, thấy cách xưng hô khác thường của Hàn Thần thì hơi cau mày. Bình thường thằng nhóc này không bao giờ gọi ông là ông nội. Sao hôm nay thật lạ?
Vừa nghĩ như thế, tin nhắn khác của Hàn Thần đã được gửi tới. Là bức ảnh ba người chụp cùng nhau ở Ủy ban Nhân dân và bức ảnh mấy người đang đi ăn với nhau, ở cuối cùng còn kèm theo ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn của hai người do anh chụp lại.
[Giới thiệu với ông, đây là vợ và con trai của cháu.]
“Mẹ cái thằng nhóc này…”
Ông nội Hứa vừa xem xong cảm giác đã bị chọc tức.
Hứa Bạch và vợ thấy ba đột nhiên nổi cáu thì sán lại hỏi han, thế rồi đã được ông nội Hứa cho xem tin nhắn ‘khiêu khích’ của Hàn Thần.
Cả gia đình họ đều ngỡ ngàng khi tốc độ của con gái quá nhanh, sao đã vội vã kết hôn như thế.
Ngay sau đó, ông nội trực tiếp gọi điện mắng Hàn Thần một trận.
Ở bên này, Hứa Đào Nhi nghe thấy tiếng điện thoại của Hàn Thần reo lên, cô nhìn anh, thấy anh nhìn qua cô rồi lảng tránh. Cô híp mắt nghi ngờ khi thấy anh đứng lên đi tới trước cửa kính sát sàn quay lưng về phía cô nghe điện thoại.
Cô nói thầm với con:
“Con ăn đi, để mẹ đi xem ba con có chuyện gì.”
Dứt lời, cô nhẹ chân đi tới sau lưng anh. Nhưng bước chân chợt sững lại khi nghe thấy âm thanh gắt gỏng trong điện thoại còn truyền tận ra ngoài có chút quen quen.
Hàn Thần cảm giác được nên quay lại, anh chợt nở nụ cười khi thấy thái độ tò mò đó của vợ. Nhỏ giọng hỏi cô:
“Ông nội đang mắng đấy, vợ có muốn nghe không?”
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu.
Anh từ bỏ ý định bật loa ngoài cho cô nghe.
Dù như thế, đứng cách một khoảng, Hứa Đào Nhi vẫn nghe rõ giọng ông đang quát nạt anh. Cô khó hiểu hỏi nhỏ:
“Sao ông lại mắng anh vậy?”
Hàn Thần hôn nhẹ lên má cô, thì thầm bên tai:
“Vì em đó.”