Hứa Đào Nhi đành thu lại ý nghĩ của mình, cô tiến về phía con, ôm hôn một hồi. Thi thoảng ánh mắt cô vẫn âm thầm nhìn về phía bên ngoài. Khoảng cách xa xa, tuy không còn nhìn thấy rõ anh, nhưng cô vẫn cảm nhận được anh còn chưa rời đi. Thấp thoáng nghe tiếng nói chuyện điện thoại ở phía đó.
“Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ đi làm về muộn thế ạ?”
Hứa Đào Nhi nhìn con trai mỉm cười:
“Mẹ có hẹn ăn tối với đối tác.”
“Dạ…”
Tần Minh nghe thấy mẹ bảo đi ăn tối mà không được đi cùng nên gương mặt có chút tủi thân.
“Mẹ ơi, ngoài trời rất lạnh, mẹ đừng đứng bên ngoài nữa ạ!”
Cô đành phải dẹp tâm tư của mình sang một bên, dẫn con trai đi vào bên trong nhà. Vừa đi vừa hỏi han con:
“Sao con lại chạy ra ngoài này một mình vậy, cụ cố với ông bà ngoại đâu rồi?”
Sân vườn lối đi của Hứa gia không nhỏ, địa phận Hứa gia rất an toàn nhưng có thể do bản năng làm mẹ vẫn khiến cô không yên tâm. Thằng bé từ trong nhà chạy ra tận ngoài này, chỉ sợ con không cẩn thận mà vấp ngã.
“Cụ cố và ông bà mới ăn cơm xong, đang ngồi uống trà ạ.”
Cô dặn dò con trai:
“Lần sau không có người lớn, con hạn chế chạy nhảy linh tinh nhá. Sợ con bị ngã mẹ rất đau lòng.”
“Dạ, con nghe rồi ạ.”
Tần Minh ngoan ngoãn vâng lời, cậu nhóc nói:
“Nhưng mà mẹ ơi, cụ cố bảo con chạy ra gọi mẹ vào đấy ạ!”
“Cụ biết mẹ về lúc nào à?”
Tần Minh rất thông minh, cậu nhóc nhìn vào Apple Watch cho bé đang đeo trên tay, chỉ chỉ:
“Lúc nãy, đến số hai, số không, số một, số bốn cụ đã nói là mẹ về rồi. Con đợi mãi, đợi mãi cũng không thấy mẹ vào… Cụ bảo với con sợ mẹ đứng ngoài lạnh nên bảo con ra gọi mẹ vào ạ.”
Ý của thằng bé là lúc tám giờ mười bốn phút thì cô đã về rồi sao? Cô nhìn thời gian hiện tại trên Apple Watch của con trai, mấy phút nữa là đồng hồ chuyển sang chín giờ tối rồi. Chẳng lẽ…
Cô thoáng dừng bước, quay lại nhìn về phía cánh cổng lớn của Hứa gia, nhưng từ vị trí này, khoảng cách đã trở nên quá xa khiến cô không thể nhìn rõ được. Anh đã đi chưa? Rốt cuộc là đang có chuyện gì?
Mang theo sự tiếc nuối cùng lòng tò mò trở vào trong nhà. Bên trong một nhà ba vị trưởng bối đã ngồi đợi cô thật lâu. Khi nghe động tĩnh của cô, cả ba người đều đưa mắt nhìn.
Hứa Đào Nhi chột dạ cứ như là bị phụ huynh bắt quả tang khi đi chơi về muộn. Cô cười ngại ngùng, chào từ ông nội đến cha mẹ. Sau đấy, dựa vào sắc thái âm trầm của ông nội ngồi ở vị trí chủ nhân, cô đành để con trai cho bà ngoại nó ôm, còn mình thì chạy tới ngồi xuống bên cạnh ghế ông đang ngồi. Khoác lấy cánh tay dù đã có tuổi nhưng vẫn săn chắc điển hình của người từng ở trong quân ngũ hơn nửa đời người như ông.
“Ông nội, ông chưa đi đọc kinh Phật sao?”
“Hừ!”
Ông nội hừ một tiếng, không hài lòng. Năm nay ông đã hơn bảy mươi tuổi, gương mặt chuyển hẳn sang ‘xế chiều’ tuy nhiên tông giọng vẫn rất nghiêm nghị:
“Có một ngày nghỉ về nhà cũng không chịu về sớm, còn phải để ta cho cháu ra gọi con nữa hả?”
Hứa Đào Nhi nũng nịu nói:
“Con đi làm nhân tiện đi ăn với đối tác nên vừa mới về thôi mà…”
Ông nội bên ngoài nghiêm khắc, bên trong chẳng ai thương Hứa Đào Nhi bằng ông. Có gì cũng đều chiều theo cô tất, cô muốn gì ông cũng đồng ý.
“Đối tác? Con gạt con trai con thì được, giờ còn định gạt cả ông nội sao?”
“Con đâu có! Ông chẳng tin con, chẳng thương con gì cả!”
Hứa Đào Nhi cười rồi ngả vào lòng ông, nũng nịu hơn cả với cha với mẹ. Hứa lão gia cùng Hứa phu nhân nhìn thôi cũng thấy ghen tị.
“Con gái con lứa, lớn rồi mà vẫn như một đứa trẻ vậy.”
Hứa Đào Nhi trả lời cha mình:
“Con mãi là đứa trẻ ngoan của ông nội, có phải không ông?”
Ông nội bật cười ha hả, gật đầu nói “phải”.
Hứa lão gia liền nói:
“Đến cháu trai của ba cũng không nhõng nhẽo như con.”
Hứa Bạch vẫy vẫy Tần Minh về phía mình:
“Bảo bối đến đây với ông, con mau thơm má ông cho ông bớt chạnh lòng xem nào!”
Cả một nhà vui vẻ cười với nhau, nói đi nói lại vẫn là Hứa lão gia Hứa Bạch ghen tị với cha ruột của mình. Hứa Đào Nhi nhìn một vòng những người thân yêu của cô, chỉ có giây phút như vậy, cô mới thực sự cảm thấy hạnh phúc. Và chỉ có ở Hứa gia cô mới cảm nhận được sự yêu thương vô bờ bến của mọi người dành cho cô và con trai.
Buổi tối, khi dỗ dành Tần Minh ngủ rồi, cô ra khỏi phòng, đi sang thư phòng gặp ông nội. Lúc gần đến nơi, trong thư phòng truyền tới giọng nói của Hứa lão gia Hứa Bạch cha cô.
“Hôm nay ngoài Triệu gia, còn có thêm mấy người của Trần gia, Vương gia, Mạc Thị… đến đàm phán. Lần này ‘Tứ trụ’ cố ý tuồn tin ra ngoài về mảnh đất phía Tây của nhà chúng ta là muốn để cho một đám bọn họ lao vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán, nhưng con không tài nào hiểu được, mục đích thực sự là gì? Rốt cuộc, nếu bọn họ cùng bị ngã xuống, chẳng phải kinh tế quốc gia sẽ suy giảm sao?”
Không phải ‘người’ của mình, mình không hiểu rõ thì ai cũng có thể trở thành ‘đối thủ’. Nhất là có những việc, những hành động của ‘bên trên’ mà người làm chính trị lâu năm như Hứa Bạch cũng thật sự không hiểu nổi.
Ông nội Hứa thần sắc thâm trầm.
“Con có còn nhớ rất nhiều năm trước khi ‘Tứ trụ’ chưa lên ngôi, lúc đó từng có sáu con át chủ bài đứng đầu là Hàn Thị và Bắc Thị thả lưới tóm gọn bọn ‘tôm tép’ lộng hành chứ?”
“Con nhớ! Nhưng tại sao cha lại nhắc đến chuyện này?”
Hứa Bạch nghi vấn:
“Sau khi ‘Tứ trụ’ lên ngôi, người đời vẫn luôn đồn đoán rằng trước kia sáu con át chủ bài này là quân của ‘Tứ trụ’ nhằm diệt trừ bè cánh của đối thủ. Nhưng con vẫn luôn cảm thấy có gì đó lấn cấn… nếu nói ngược lại thì hợp lý hơn.”
“Nếu đúng như mọi người đồn đoán thì liệu một con rồng hung mãnh như Hàn Thị, nhất là từ đời của Hàn Thiên Dương, ông ta lẽ nào lại chấp nhận mình bị người khác thao túng? Nhiều năm về trước đã từng chứng kiến sự tàn nhẫn, thâm hiểm trên cả thương trường lẫn thế giới ngầm của ông ta… Con nghĩ, thật khó xảy ra… tất cả vẫn luôn là một ẩn số lớn.”
Ông nội Hứa gật đầu đồng tình với ý phân tích của con trai.
Giới thương trường phức tạp bao nhiêu thì giới chính trị càng phức tạp bấy nhiêu. Thậm chí giới chính trị còn phức tạp gấp trăm nghìn lần so với bề nổi. Bởi nó không chỉ tác động đến quyền lực, mà còn ảnh hưởng nặng nề đến dân số và kinh tế, quốc gia. Ông nội Hứa vẫn luôn nghi ngờ mối quan hệ giữa ‘Tứ trụ’ và sáu con át chủ bài kia, nhưng không có gì là chắc chắn cả, lại càng không dám lơ là.
Thật thật giả giả. Tốt nhất đối với ‘thật’ cũng như ‘giả’, đối với ‘giả’ càng nên như ‘thật’ mới là phương thức ứng biến tốt nhất.
“Chuyện này, chắc chắn là có âm mưu phía sau.”
Hứa lão gia dựa theo sắc mặt của cha mình mà phân tích.
Sau một hồi căng thẳng, ông nội Hứa đã nói:
“Dù là âm mưu gì, miễn không ảnh hưởng đến Hứa gia, không ảnh hưởng cháu gái, cháu chắt của ta, ta mặc kệ bọn họ. Vòng xoáy này, Hứa gia từ chối tham gia.”
“Ý của cha là… Chúng ta không giữ mảnh đất phía Tây nữa sao?”
Hứa Bạch rõ ràng còn tiếc. Nếu như Hứa gia đảm nhận dự án này, chắc chắn sẽ vô cùng có lợi.
Ông nội Hứa lắc đầu, ngữ khí chắc nịch:
“Đừng vì cái lợi trước mắt mà làm hỏng hết các bước về sau.”
“Con hiểu rồi.”
‘…’