Liễu Linh Lan cười gian, ý cười có chút xinh đẹp:
“Trước nay tôi chưa từng tấn công ai nhiệt tình thế này đâu đấy!”
Hàn Trạch có chút ngại, anh đứng phắt dậy trước thái độ ngạc nhiên của Liễu Linh Lan, xua tay nói:
“Không hổ danh là nhà điều trị tâm lý tài ba, với cương vị là người đàn ông bị chị ngắm trúng, tôi cũng không biết phải phát biểu thế nào… Aizzz… Thôi quên đi.”
Sau đó, Hàn Trạch vội vội vàng vàng bỏ đi.
Ở phía sau, Liễu Linh Lan nở nụ cười thích thú.
Hứa Đào Nhi từ trên phòng đi xuống, nhìn thấy Liễu Linh Lan ở phòng khách một mình thì hỏi:
“Chú Trạch đâu rồi chị?”
“Cậu ấy về rồi.”
Hứa Đào Nhi khó hiểu:
“Không phải nói rằng sẽ ở lại cùng ăn cơm trưa với vợ chồng em sao?”
Cô hơi nhíu mày hỏi chị ấy:
“Hay là chị đã nói gì khiến chú ấy xấu hổ bỏ về rồi?”
Liễu Linh Lan chỉ cười đi tới khoác tay cô, cùng cô đi vào phòng ăn.
Hứa Đào Nhi chẹp chẹp miệng:
“Nhìn chú ấy như thế thôi chứ tâm lý không mạnh như chị nghĩ đâu, cho nên chị có làm gì cũng xin hãy nhẹ tay.”
Liễu Linh Lan thành thật nói:
“Chị đã lỡ vi phạm đạo đức nghề nghiệp rồi, em bảo chị từ bỏ làm sao được đây? Lần này, chị nhất định phải có được cậu ấy.”
“Đàn ông đẹp trai khí chất ngoài kia có thiếu gì?”
Liễu Linh Lan lắc đầu phủ nhận ngay:
“Đàn ông như vậy không thiếu, nhưng quan trọng là cậu ấy có Nhiên Nhiên.”
Liễu Linh Lan bị vô sinh, đã từng nhiều lần chia tay chỉ vì chị ấy không thể có con. Căn bản cũng chẳng ai hiểu được rằng, bị vô sinh là bất hạnh trong mắt người ta, nhưng nó lại là một điều ‘tốt’ trong suy nghĩ của chị ấy. Bởi chị ấy thực sự không muốn sinh con.
So với khái niệm miệng nói ‘không’ nhưng ‘sao cũng được’ của Hứa Đào Nhi thì Liễu Linh Lan càng cương quyết với suy nghĩ của mình. Và chị ấy dùng quãng thời gian độc thân hạnh phúc của mình để chứng minh với những người từng làm chị ấy tổn thương vì chị ấy không thể có con.
Hai người ngồi vào bàn ăn, Hứa Đào Nhi đắn đo một lúc mới hỏi:
“Chị thực sự có thể thương Nhiên Nhiên như con gái ruột sao?”
“Chị không biết cảm giác thương như con gái ruột là thế nào, bởi chị chưa từng có con ruột, làm sao chị biết? Nhưng chị đảm bảo với em, tất cả tình thương mà chị có, chị sẽ dành cho bé con đanh đá đó… để Nhiên Nhiên có thể phát triển một cách toàn diện nhất! Vậy nên, em à…”
Liễu Linh Lan nắm lấy tay cô, dùng đôi mắt chân thành để cầu xin:
“Em giúp chị được không? Chứ cậu Trạch này cứng quá… chị sợ… sợ cả đời cũng không kéo cậu ấy về phía mình được.”
Hứa Đào Nhi thở dài bất lực, ngẫm nghĩ một lúc mới vỗ vỗ tay chị ấy an ủi:
“Em sẽ cố gắng.”
…
Hàn Trạch sau khi bị Liễu Linh Lan tấn công dồn dập đã thực sự đắn đo về việc con gái cần có một người mẹ. Vậy nên, đêm tối khi ôm con gái ngủ, anh đã hỏi:
“Cục mỡ thân thương của ba. Con nghĩ ba có nên lấy vợ, cho con có thêm một người mẹ khác không?”
Nhiên Nhiên nằm trong vòng tay anh, có lẽ đã hiểu ra được phần nào. Cô bé hỏi rằng:
“Ba đang muốn lấy vợ sao? Có phải ba muốn lấy bác Linh Lan đúng không ạ?”
Hàn Trạch không trả lời, nghe con gái bắt đầu nói về cảm nhận của mình về bác gái Liễu Linh Lan:
“Con rất thích bác ấy, có chuyện gì cũng muốn kể cho bác ấy nghe, bác ấy sẽ tâm sự với con giống như anh Thần Minh… Bác ấy rất rất tốt, con muốn gì bác ấy cũng đều cho con. Nhưng ba ơi…”
“Hửm?”
Nhiên Nhiên giọng chợt buồn hẳn đi:
“Nếu mẹ ở trên trời, thấy con và ba đã có người thân khác… liệu rằng mẹ có buồn, có khóc nhiều không hả ba?”
Trái tim Hàn Trạch chỉ vì câu nói của con mà thắt lại.
Dù Nhiên Nhiên chưa từng một ngày ở bên cạnh mẹ, nhưng anh vẫn luôn thành thật với con về chuyện mẹ của con đã mất, mỗi lần con muốn biết về mẹ con, anh đều không giấu diếm bất cứ điều gì.
Tháng tám năm vừa qua, anh dẫn con tới thăm mộ mẹ.
Cảnh tượng con gái thẫn thờ nhìn lên bia mộ của mẹ làm cho anh đau đớn dằn vặt không nguôi. Tất cả là lỗi do anh, hà cớ gì anh có quyền có được hạnh phúc?
Nghĩ như vậy, trong lòng anh thực sự đã có quyết định. Nhưng…
Anh lại nghe Nhiên Nhiên bị lây tính cách ‘đa sầu đa cảm’ từ anh họ con bé nói:
“Nhưng bác Linh Lan rất thích ba, ba không đáp lại bác ấy, bác ấy sẽ bị tổn thương thì sao?”
Hàn Trạch hỏi:
“Con có hiểu ‘tổn thương’ là gì không?”
Nhiên Nhiên thành thật đáp:
“Anh Thần Minh đã kể cho con nghe, lúc bác gái xinh đẹp bị chồng cũ của bác ấy ghẻ lạnh, bác ấy đã buồn bã cỡ nào… Con nghĩ đó là tổn thương, có đúng không ba?”
Thấy anh không đáp, Nhiên Nhiên nói thêm:
“Anh Thần Minh bảo đến khi bác Thần xuất hiện, bác gái xinh đẹp mới cười nhiều hơn. Anh ấy bảo trong ký ức của anh, chưa lúc nào thấy mẹ vui vẻ như thế… Nên anh ấy không muốn ba và mẹ anh ấy ly hôn đâu. Lần sau ba đừng nói chuyện ba sẽ cướp vợ từ tay bác Thần nữa nha, anh Thần Minh nghe thấy sẽ buồn đó!”
Hàn Trạch thở dài, tay xoa xoa lưng con:
“Ba sắp không quan trọng bằng anh Thần Minh của con rồi chứ gì?”
“Cả ba và anh đều quan trọng.”
Mặc dù sau đấy Nhiên Nhiên đã quên mất ý chính con bé muốn nói, nhưng Hàn Trạch đã hiểu được rằng con đang nhắc nhở anh về việc phũ bỏ tình cảm với người khác là điều không nên.
Với lại, chuyện tồi tệ này ngoại trừ với mẹ ruột của con, chẳng lẽ anh định lặp lại nó thêm một lần nữa hay sao? Lòng anh không cách nào thôi đi những vướng bận.
Đó là một đêm anh thức trắng.
…
Hứa Đào Nhi không rõ về tình hình của Triệu Ngọc Nghiên như thế nào. Kể từ ngày đó, cô không còn nghe được bất kỳ thông tin gì về cô ta. Cho tới một ngày, trên tivi đưa tin cô ta đã chết trong bệnh viện tâm thần, phía cảnh sát không tiết lộ lý do vì sao.
Cô hỏi Hàn Thần:
“Chuyện này là thế nào vậy anh?”
Hàn Thần nửa thật, nửa giả trả lời cô:
“Thì đúng như tin tức nói đó, cô ta chết rồi.”
Hứa Đào Nhi nhìn vào vẻ mặt thản nhiên của anh, rõ ràng đã có gì giấu diếm mà cô không biết. Nhưng cô hỏi thế nào anh cũng không nói, chỉ chăm chú gắp đồ ăn qua cho cô.
Bữa cơm này chỉ có hai vợ chồng, con trai đã về dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh. Ở đó có cô chú, Nhiên Nhiên và bà nội thi thoảng đến chơi.
Dù sao hiện tại Hứa Đào Nhi có cảm giác mọi chuyện tương đối ổn rồi, không có Triệu Ngọc Nghiên, cảm giác yên tâm hẳn ra.
Hàn Thần đã lảng sang chuyện khác:
“Vợ vẫn chưa muốn về dinh thự sao? Vì sao thế?”
Hứa Đào Nhi ăn một miếng tôm sốt chua ngọt, vị ngon thấm đượm vào tận trái tim. Cô nhất thời không để ý đến anh mà cảm thán:
“Tiếc thật, con trai không được thưởng thức món ngon này…”
Hàn Thần nghĩ cô phớt lờ là do cô đang trốn tránh chủ đề này, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng.
“Sắp đến Tết rồi, vợ thật sự không muốn về dinh thự sao? Không muốn cũng được, nhưng có thể nói cho anh biết lý do không?”
Hứa Đào Nhi nhai xong miếng tôm mới thành thật trả lời:
“Em cảm giác về đó rồi chúng ta sẽ không có nhiều thời gian dành cho nhau nữa…”
Chẳng lẽ cô nỡ để chồng mình ngày nào cũng phải nấu ăn cho một đại gia đình? Nếu không nấu mà phụ thuộc vào đầu bếp thì cô đúng là khó có cơ hội được thưởng thức đồ anh làm.
Lại thêm việc ở chung với chú Trạch và cô Tư Tư thì khả năng cô có không gian riêng tư là rất khó. Bình thường ở với hai ba con Hàn Thần Minh, cô là người lắm mồm nhất đã rất ồn ào rồi. Ở dinh thự, hai em trai em gái của anh gộp vào nữa, khéo thành cái chợ.
Sự tự do thoải mái cũng bị đe dọa.
Hàn Thần cuối cùng cũng hiểu ý cô, anh an ủi:
“Không như vợ nghĩ đâu mà… Ở đó, gia đình chúng ta sẽ có một không gian riêng, vợ thích ăn chung uống chung hay riêng biệt đều được. Chỉ là anh muốn chúng ta cùng về dinh thự… có người thân đi qua đi lại không phải sẽ tốt hơn sao?”
Dường như anh có mặc cảm về vấn đề này. Hứa Đào Nhi để ý anh rất lo lắng việc Hàn Thần Minh không có anh chị em ruột, hóa ra ngay đến chính bản thân anh, anh cũng lo lắng và muốn ở gần bên cạnh hai em trai em gái của mình.
Không rõ có phải vì họ là cùng một bào thai sinh ba nên suy nghĩ cũng có chút khác thường như thế hay không?
Đã vô số lần anh đáp ứng với cô, cho nên lần này, cô cố gắng thay đổi theo anh vậy.
“Để em suy nghĩ thêm nha.”
Hàn Thần gật đầu, anh nghĩ, chỉ cần cô nói cô ‘suy nghĩ thêm’ thì chắc chắn là cô đã đồng ý, tuy nhiên còn cần thời gian để chuẩn bị tâm lý.
“Tháng ba sẽ diễn ra hôn lễ của chúng ta, vợ muốn về dinh thự trước hay là sau thời gian này?”
Hứa Đào Nhi đang định trả lời ‘sau’ thì điện thoại rung lên tin nhắn của Liễu Linh Lan, vì đã lỡ nhận lời sẽ giúp chị ấy cho nên cô đành trả lời:
“Về trước Tết đi.”
Y như rằng, Hàn Thần vui mừng như trúng giải độc đắc, anh cười hớn hở nói với cô:
“Sắp đến Tết rồi, để anh cho người dọn đồ dần nha.”
Cô gật đầu, lại thử dò hỏi ý anh:
“Chú Trạch nhà mình không định kết hôn hả anh?”
Anh thoáng dừng lại hành động đưa đồ ăn sang bát của cô, trước tiên là quắc mắt liếc cô, song xác định không phải do tâm tư sai trái của vợ thì anh mới nói:
“Chẳng qua chú ấy chưa quên được mẹ của Nhiên Nhiên thôi.”