Tất nhiên chấn thương mạnh như vậy, người nhà bác Dao chắc chắn không để yên mà ngay tức khắc đâm đơn kiện hắn ra Tòa. Báo đài, truyền hình quốc hội… toàn những trang tin quyền lực của chính phủ đưa tin ầm ĩ về việc Tần Dịch Phong đánh cổ đông công ty chấn thương trầm trọng. Tội càng thêm tội.
Khủng hoảng nổ ra liên tiếp khi bên công an, thanh tra Sở kết hợp điều tra và nhận tố cáo từ bên thứ ba đã tra ra được những năm trước Tần Thị làm ăn bất chính, thu về lợi nhuận khủng. Có nguồn tin chưa được xác thực rằng Tần Thị chính là nơi rửa tiền cho một tổ chức đen.
Dù tin tức này không phải tin chính thống nhưng cũng khiến Tần Thị điêu đứng. Tất cả đã dự báo trước cái kết gần… ngày mà Tần Dịch Phong và Tần Thị nhà hắn ngã khỏi đài.
…
Buổi chiều tà hôm ấy, Tần Dịch Phong bỏ qua lệnh triệu tập của đồn cảnh sát, hắn tìm đến Hàn Thị muốn làm loạn nhưng không được bảo vệ Hàn Thị cho vào. Lúc hắn đang chuẩn bị ẩu đả với bảo vệ thì xe Veneno do Hứa Đào Nhi cầm lái từ xa đi tới.
Từ trong xe nhìn ra, thấy là hắn thì Hứa Đào Nhi không có ý định dừng lại.
Hàn Thần Minh ngồi ở ghế lái phụ cũng nhìn thấy, cậu bé quay sang nói với cô:
“Mẹ ơi, ba…”
Nói được như vậy thì ngừng bởi cậu bé rất phân vân không biết gọi Tần Dịch Phong như thế nào. Trước đó, Hàn Thần từng dặn cậu bé rằng cậu chỉ được gọi anh ấy là ba, còn Tần Dịch Phong thì gọi chú là được rồi. Thế nhưng, gọi ba nhiều năm như thế, giờ chuyển sang chú khiến cậu bé cảm thấy không quen.
Nhưng cậu bé biết là nếu nói ra trước mặt ba Thần thì ba sẽ không vui nên chỉ dám lén lút nói với mẹ.
Hứa Đào Nhi vừa đánh tay lái, trực tiếp lái qua Tần Dịch Phong, chiếc xe đi thẳng vào đại sảnh tập đoàn Hàn Thị. Cô vừa nhắc với con trai ngay:
“Con trai nghe mẹ nói này, từ giờ, con chỉ có một người ba thôi. Người đó không ai khác chính là ba ba Hàn Thần của con. Ba Thần mới chính là ba ruột của con. Những người khác, đặc biệt là người kia…”
Cô chỉ vào Tần Dịch Phong bên ngoài:
“Những người như thế đã không có bất kỳ quan hệ gì với mẹ con mình và họ luôn muốn hại hai mẹ con ta, cho nên con tránh càng xa càng tốt con nhé!”
Có mẹ nhấn mạnh như thế, cậu bé lập tức nghe lời:
“Ba bảo con gọi chú ấy là chú, có đúng không ạ?”
Cô suy nghĩ một chút, lần đầu tiên đem chuyện không hay của người lớn vào việc dạy con cái:
“Con gọi là chú cũng được, hoặc riêng với anh ta… không cần phải chào. Giờ mẹ con mình với người ta chính là người xa lạ.”
Những gì hắn đã làm với mẹ con cô… hắn càng không có tư cách để đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cô và con trai cả.
Hàn Thần Minh ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng ạ.”
Lúc này, ở bên ngoài chiếc xe, nhân lúc những người bảo vệ đưa mắt tập trung hướng về phía xe cô, Tần Dịch Phong đã vùng thoát ra được. Hắn ta chạy đuổi theo phía sau. Chiếc xe dừng lại tại đại sảnh, nhìn thấy cô vừa giao chìa khóa xe cho vệ sĩ lái đi cất thì hắn ta lớn tiếng gọi:
“Hứa Đào Nhi, cô đứng lại đó.”
Hứa Đào Nhi không nghe, cô dẫn con trai bước đi nhanh chóng vào bên trong.
Thấy không đuổi kịp cô, hắn liên tục hét lên:
“Cô đứng lại đó cho tôi, tôi nói cô bị điếc à?”
Tần Dịch Phong thoát được một vòng bảo vệ bên ngoài, nhưng không thoát được vệ sĩ bên trong. Hắn ta càn quấy làm loạn bị hai tên vệ sĩ tây cao to đen hôi nhấc bổng lên rồi ném thẳng ra đường.
Trong đám người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, có người nhịn không được đã giơ điện thoại lên phát trực tiếp.
Tần Dịch Phong khi ấy mới biết nhục mà lái xe rời khỏi đây trong sự tức giận. Hắn tới biệt thự của Triệu Ngọc Nghiên. Nhưng cô ta không ở đó, hắn gọi điện, cô ta tắt máy. Hắn gửi bao nhiêu tin nhắn cô ta cũng không trả lời.
“Chết tiệt!”
Hắn chửi thề, bụng nghĩ từ lúc nào Triệu Ngọc Nghiên đã có phong cách câm lặng như thế?
Tiền hắn đi đút lót người này người kia bấy giờ đã dần cạn kiệt, tại sao ngay lúc này Triệu Ngọc Nghiên lại dở chứng cơ chứ?
…
Lúc bấy giờ, Triệu Ngọc Nghiên đã trở về Triệu gia để lấy một số tài liệu quan trọng, tiền mặt và vàng quý đem đi nhằm giúp Tần Dịch Phong. Ngoài ra còn xử lý công việc riêng liên quan đến việc sản xuất vũ khí cho ông chủ Cao. Cô ta lo lắng nếu chuyển khoản số tiền lớn vào tài khoản Tần Dịch Phong ngay lúc này sẽ bị điều tra ra cho nên chỉ có thể dùng cách thủ công nhất.
Đang vội vã chạy tới chạy lui gom tiền, vàng vào vali thì nhận được điện thoại của trợ lý thân cận bên phía ông Cao.
Anh ta hỏi qua loa về việc tiến hành sản xuất vũ khí đến đâu rồi. Triệu Ngọc Nghiên trả lời đã tiến hành được ba mươi phần trăm nhưng vẻ như anh ta không mấy quan tâm đến chuyện đó, giọng điệu sau đó trở nên nghiêm túc mà cảnh báo cô:
“Ông Cao đã nghe được tin tức ồn ào của Tần Thị, cũng biết cô Triệu đang chạy vạy giúp bên đó, nhưng cô Triệu à… ông Cao nhờ tôi chuyển lời với cô, chuyện của Tần Thị cô đừng can thiệp vào làm gì, lần này không phải chuyện nhỏ đâu.”
Triệu Ngọc Nghiên sững lại hành động của mình, cô ta ngừng một chút suy nghĩ sau đấy nói:
“Nhờ anh chuyển lời đến ông Cao, tôi cảm ơn ông ấy đã quan tâm nhưng chuyện của tôi cứ để tôi quyết định.”
Cô ta đặt tay lên bụng mình, kiên quyết nói:
“Cho dù bằng giá nào tôi cũng phải giúp anh ấy!”
Trợ lý của ông Cao đương nhiên không hài lòng, anh ta thẳng thừng nói với cô:
“Ông Cao tất nhiên không can thiệp vào chuyện của cô và Tần Dịch Phong, nhưng cô hiện tại là đối tác quan trọng của ông Cao, nên ông ấy hy vọng cô có thể đảm bảo chuyện hợp tác lần này chỉ có thành công, không có thất bại. Nếu không… giữa chúng ta thực sự rất khó nhìn mặt nhau.”
Bên ông Cao kia rõ ràng là cố ý gây sức ép cho Triệu Ngọc Nghiên. Triệu Ngọc Nghiên khó chịu trong lòng, đã vậy trước khi tắt máy trợ lý của ông Cao còn bồi thêm:
“Tin tức Tần Thị là chỗ rửa tiền mới chỉ thấp thoáng như vậy đã kinh động đến rất nhiều bên rồi, việc Tần Thị chết là điều hiển nhiên. Cô Triệu đừng cố làm chuyện vô ích. Ngoài kia còn có rất nhiều người đàn ông khác xứng đáng hơn. Nghe lời tôi, đừng dính đến chuyện của Tần Thị nữa.”
Mối quan hệ của Triệu Ngọc Nghiên với bên phả.n đ.ộng thực sự có liên kết chặt chẽ. Những người đó là đồng minh trên một con thuyền, trên con thuyền này nếu ai bị ngã xuống cũng sẽ ảnh hưởng lớn tới những người còn lại. Vì lợi ích của chính bọn họ, cho nên bọn họ nhất định muốn ngăn cản cô ta tiếp tục dính vào chuyện này.
Tắt máy, Triệu Ngọc Nghiên nôn nóng thất thường, cô ta tức điên cả người, miệng chửi thề ‘khốn nạn’ tay đã lỡ đập nát chiếc điện thoại, cũng bởi thế mà bỏ qua rất nhiều cuộc điện thoại từ Tần Dịch Phong.
Lúc Triệu Ngọc Nghiên vác bộ mặt khó coi đi xuống dưới nhà, nhân tiện nói chuyện mấy câu với ông Triệu ở phòng khách. Ông ta nhìn thấy vali tiền, biết cô lại chuẩn bị đi giúp đỡ Tần Dịch Phong thì ngăn cản. Triệu Ngọc Nghiên vừa bực tức vụ ông Cao tác động cho nên nhất thời không nhẫn nhịn được đã căng thẳng cùng cha cô ta lời qua tiếng lại với nhau.
Ông Triệu lên cơn tam bành đã giáng cho cô ta một cái tát bạt tai:
“Thứ mất dạy, mày lại định đem tiền đi cho thằng ăn hại đó nữa hay sao? Mày có biết chú ba của mày vừa nhận được tin tức Tứ trụ bên trên đã bắt đầu để ý đến vụ của Tần Thị rồi hay không?”
Triệu Ngọc Nghiên không cam tâm, mấy hôm nay cô ta liên tục chạy chữa khắp nơi, dùng quyền lực và mối quan hệ của mình nhờ vả hết người này người kia cho Tần Dịch Phong. Nhưng khi họ nghe nhắc đến Tần Thị thì đều đồng loạt lắc đầu, ngay cả những lão đại trong thế giới ngầm cũng bó tay, không ai chịu giúp vì sợ đắc tội Hàn Thị.
Tần Dịch Phong bị tấn công dồn dập như thế khiến cô ta và hắn trở tay không kịp. Triệu Ngọc Nghiên thật bất lực, lúc này với các mối quan hệ của cô ta, cô ta muốn giúp cũng không giúp được. Cách duy nhất chỉ có dốc sức mang tiền cho Tần Dịch Phong nhưng lại bị Triệu gia phản đối:
“Nhưng con yêu anh ấy… Với lại, con đã mang thai con của anh ấy rồi! Ba nói con phải chống mắt lên nhìn cha của con con phải ngồi tù ư?”
Ông Triệu nhìn xuống chiếc bụng bằng phẳng của Triệu Ngọc Nghiên, cũng không dám chắc là cô ta có mang thai thật hay không.
“Mày mang thai với thằng đàn ông hèn hạ đó thì có tác dụng gì? Nếu mày thích có con như thế, tại sao bao nhiêu năm nay mày không có con với Hàn Thần đi mà lại để cho Hàn Thần nó đi theo người đàn bà khác hả?”
"..."