Hứa Đào Nhi nói đùa như thế.
Hàn Thần chợt đưa mắt đối diện cô:
“Cỡ như anh ấy hả… chục cô là ít. Vợ có tin anh bế con trai ra ngoài, vẫn có phụ nữ tới làm quen không?”
Cô đang bình thường, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén mà liếc anh. Hàn Thần bật cười ha hả khi thấy bộ dạng ghen tức của cô, anh thơm lên má cô rồi nói:
“Vợ đã hiểu cảm giác của anh chưa… Thế cho nên, đừng nghĩ chỉ mình vợ mới biết chọc tức người khác. Vả lại, nói cho em biết sự thật như thế để em biết đường tôn trọng anh, lúc nào cũng phải giữ anh trong vòng tay nếu không sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất đấy…”
Hóa ra là anh trả đũa cô những lần cô nói với anh cô và Tần Dịch Phong là ‘vợ chồng’.
Hứa Đào Nhi biết anh không có ý gì cả, thế nhưng lòng cô bực bội không vui. Cô đẩy anh tránh xa, sắc mặt hằm hằm đứng lên bỏ ra khỏi phòng dưới sự ngơ ngác của cả hai cha con.
Anh khó hiểu hỏi con trai:
“Mẹ con giận thật đấy ư?”
Anh đang đùa mà, sao cô giận thật rồi.
Hàn Thần Minh chán chẳng buồn nói, nhóc con như ông cụ non mà phán:
“Ai bảo ba chọc giận mẹ cơ…”
Anh nhìn thằng bé, giây sau thằng bé chợt nghiêm túc nói với anh:
“Ba, lúc ba đi tán gái đừng bế theo con. Con không muốn mẹ giận lây sang con đâu.”
Hàn Thần khẽ nạt con trai:
“Ba đùa đấy, đến con cũng tin là thật à?”
Hàn Thần Minh muốn chơi mô hình, nhưng lo cho mẹ nên nhóc con đã thu dọn đồ, bận cất gọn mà cố ý phớt lờ đi câu hỏi của ba nhóc.
Hàn Thần bị con trai lơ đẹp thì hậm hực, nhìn thấy con với với cất đồ lên kệ, anh đã tét nhẹ mông nhóc rồi lấy đi thứ đồ trong tay con, ngữ khí anh có chút buồn bực:
“Đúng là đẻ ra quả trứng ăn còn ngon hơn.”
Ai lại đẻ ra đứa con báo cả cha nó thế này.
Hàn Thần Minh bị tét mông thì nhăn nhó mặt mày, nhưng thấy ba cất đồ hộ mình thì cũng vui. Sau cậu nhóc mới thật lòng cho anh lời ‘khuyên’:
“Mẹ hay giận lắm đấy, ba đừng chọc mẹ. Con thích ba nhưng nếu mẹ giận ba con cũng sẽ không chơi với ba nữa…”
Là lời ‘khuyên’ chứ không phải lời ‘cảnh cáo’!
Nói rồi cậu bé lập tức chạy đi ra ngoài theo chân mẹ, bỏ lại Hàn Thần đang ngẩn cả người vì câu nói của con trai. Bấy giờ, anh mới thực sự hiểu được… sau khi trải qua năm năm đó cho dù anh đã được cô tha thứ, cô và con về bên anh… thì cũng không bao giờ xóa bỏ được ký ức về chuỗi ngày đau khổ ấy trong trí nhớ của hai người họ.
Hàn Thần Minh… con trai vui vẻ với anh không có nghĩa thực sự xem anh là cả nguồn sống, chỉ đơn giản thằng bé thấy anh đối tốt với mẹ nó hơn bất cứ người đàn ông nào khác nên mới cho anh đặc quyền hơn chút mà thôi.
Sắc mặt anh buồn bã hẳn đi.
Bao giờ con mới có thể đối với anh bằng cả sinh mạng như đối với mẹ của con đây…?
Tối nay, vợ chồng anh ở lại dinh thự Hàn gia. Lúc Hàn Thần về lại phòng ngủ của mình thì Hứa Đào Nhi đã ở trên giường từ lâu. Cô đang ngồi dựa lưng vào thành giường lướt điện thoại, thần sắc không được vui. Nhìn thấy anh về thì khẽ trở người nằm xuống, quay lưng về phía anh.
Hàn Thần đi tới, ngồi lên giường rồi mò mẫm về phía cô. Anh nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm cô, lặng lẽ không nói lời nào. Hứa Đào Nhi không đẩy anh ra, chỉ là cảm giác hờn giận xa cách càng khiến anh thấy nhói trong tim.
Dù ở bên nhau, nhưng anh luôn cảm giác sẽ chẳng bao giờ có được cô toàn diện.
Cô đưa tay với lấy điều khiển từ xa, tắt đèn, đến cả đèn ngủ cũng chẳng buồn bật. Căn phòng rơi vào màn đêm đen thăm thẳm.
Hàn Thần hôn nhẹ lên cổ cô, lập tức nghe thấy cô dùng ngữ khí lạnh nhạt nói:
“Em không có hứng đâu.”
Hàn Thần quả thực không có nghĩ đến chuyện ấy. Anh chỉ đơn giản là muốn hôn cô chúc ngủ ngon thôi…
“Anh xin lỗi… sau này anh sẽ không đùa kiểu ấy khiến em buồn nữa.”
Anh nhẹ giọng nói bên tai cô.
Hứa Đào Nhi không đáp. Đôi mắt nhắm nghiền cản lại làn nước mỏng mờ tủi thân đang ngưng tụ thành giọt nước mắt, hơi thở từ nặng nề cố gắng trở nên đều đặn.
Qua một lúc thật lâu, Hàn Thần không biết cô có ngủ thật không. Anh ôm cô thật chặt, trong không gian tĩnh lặng bỗng vang lên câu nói thầm thì như thể đã đè nén từ rất lâu:
“Đào Nhi… anh yêu em, anh rất yêu em… Em đừng rời xa anh… ngay cả trong suy nghĩ cũng đừng xa anh… có được không?”
Hứa Đào Nhi vẫn như thế, không hề lên tiếng.
Hàn Thần không nghe thấy cô nói, anh thở dài thật nặng nề.
Ngay khi anh toàn tập thất vọng, cô đột nhiên trở người không quay lưng về phía anh nữa. Bàn tay mịn màng chậm rãi vòng ôm lấy anh, khuôn mặt bé nhỏ dụi dụi vào bờ ngực cứng cáp của anh.
“Đừng đối xử như thế với em.”
Cô nói:
“Một lần ‘năm năm’ đã quá đủ với em rồi, em không muốn mình lãng phí thêm giây phút nào nữa… Nếu anh yêu em, xin anh đừng làm thế… đừng phản bội lòng tin của em…”
Hàn Thần xoa lưng cô chấn an cảm xúc hỗn loạn của cô, anh nghe ra chất giọng bất an đó.
“Đào Nhi… anh chưa từng có người phụ nữ nào khác ngoài em… Em là duy nhất trong anh.”
Anh chưa từng dây dưa thể xác, hay thậm chí cũng chưa từng yêu đương chơi bời với bất kỳ người phụ nữ nào.
Đối với Triệu Ngọc Nghiên, anh trao đổi với cô ta chỉ vì phục vụ cho một kế hoạch phía sau nhằm mục đích trả thù, bởi cô ta đã làm tổn thương đến cô, cô ta chính là người hãm hại cô năm đó…
Anh thổ lộ:
“Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã ấn định cả đời này sẽ chỉ dành tình cảm cho em mà thôi… Anh dùng cả lý trí và trái tim để yêu em, nên hãy tin anh… Cho dù tất cả đàn ông trên thế giới này đều xấu xa, bao gồm cả anh… nhưng việc duy nhất anh có thể đảm bảo chính là đối tối với em… cũng tức là đối tốt với ‘trái tim’ của anh.”
Cô cảm động nói:
“Một lần nữa thôi… em đặt hết hy vọng trên người anh.”
Hàn Thần gật đầu.
“Anh cảm ơn vợ rất nhiều.”
Anh hôn cô, lần này cô không phản kháng, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh. Dây dưa nụ hôn với nhau một lúc, anh tự nhiên hỏi:
“Sao vợ không hỏi anh lần đầu tiên anh gặp vợ thế nào?”
Cô hỏi:
“Thế nào?”
‘…’
Thật cụt ngủn như thể cho có để đáp ứng anh. Nhưng thế cũng đủ để Hàn Thần có hứng kể mà như phơi bày sự thật đã khiến anh bị hàm oan bao năm qua.
“Vợ có nhớ, khi xưa vợ có một bé mèo trắng không?”
Hứa Đào Nhi thoáng nghĩ ngợi rồi gật đầu:
“Có chứ, mèo của em tên Mộng Mộng. Chữ Mộng trong Mộng Đào cũng là nó đó.”
Nhưng Mộng Mộng của cô đã chết thảm rồi. Cô chỉ nhớ mang máng từng có người con trai đã hãm hại Mộng Mộng đang mang thai của cô. Cô ỉu xìu nói:
“Mộng Mộng của em bị người ta hại chết rồi!”
“Anh biết.”
Anh không những biết mà còn biết và hiểu rất rõ.
Cô tò mò:
“Sao anh biết?”
Dưới bóng tối, Hàn Thần cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh trả lời:
“Anh nhìn thấy người đánh chết Mộng Mộng…”
Hứa Đào Nhi mở to đôi mắt, giây sau chợt ngồi bật dậy, nghĩ ngợi một chút thì đã lớn giọng mắng mỏ:
“Không biết tên sát nhân đó còn sống không, nếu năm đó em học Taekwondo sớm hơn, em đã đánh cho hắn nhừ tử rồi! Cũng chính vì hắn mà em đã xin ông nội cho em đi học võ đấy… Rốt cuộc anh đã biết chuyện gì, hãy mau kể cho em nghe?”
Hàn Thần thần sắc tối sầm, anh ngồi dậy theo cô. Hứa Đào Nhi cảm giác lạnh gáy thì quay sang anh, trong bóng tối cô thấy ánh mắt đen sâu thăm thẳm chứa tia lạnh của anh đang chằm chằm vào mình.
Cô thoáng giật mình thì đã nghe ngữ điệu mỉa mai của chồng thân yêu khiến cô sởn gai ốc:
“Biết! Tôi biết chứ! Tên sát nhân đó bây giờ sống rất tốt, còn vinh dự được làm chồng của em. Em vừa lòng chưa?”
Hứa Đào Nghi ngỡ ngàng, cô vội vàng lấy điều khiển từ xa bật đèn trong phòng. Ánh đèn sáng bất chợt khiến cả hai người cùng nheo mắt lại, sau khi ổn định, cô mới xác nhận đúng là sắc mặt anh không có chút gì gọi là đùa giỡn.
Từ ngỡ ngàng, cô chuyển sang trợn trừng hai mắt. Nhưng chưa kịp há miệng nói bất cứ lời nào, đã nghe Hàn Thần giọng bất mãn lên tiếng:
“Bao nhiêu năm qua, tôi chỉ muốn giải thích với vợ… tôi không phải là ‘tên sát nhân’ hại chết Mộng Mộng như em nghĩ… Tôi bị oan, vợ có hiểu không?”
Hứa Đào Nhi vẫn còn nghi ngờ, cô ra lệnh:
“Cho anh hai phút để giải thích.”
Hàn Thần thấy cô xắn ống tay áo ngủ, chẳng biết ‘để làm gì’. Gương mặt anh tái cả đi, vội vội vàng vàng giải thích, cũng là kể cho cô nghe chuyện năm đó anh chứng kiến.
Hứa Đào Nhi thoáng vỡ lẽ:
“Vậy là… chính Triệu Ngọc Nghiên đã đánh chết Mộng Mộng của em ư?”
Cô bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ nhân sinh:
“Rốt cuộc em đã làm gì khiến cô ta hận em đến mức như thế?”