‘Cộc cộc.’
Thiển Tây mở cửa đi vào, trên tay ôm theo tập tài liệu. Vừa vào cô ấy đã quan sát nét mặt Hứa Đào Nhi, thấy cô tâm trạng bình thường mới đi tới trước bàn làm việc của cô.
Đặt tài liệu xuống rồi báo cáo:
“Anh Cao nói gần đây đang bận, mấy dự án không cần tới chức vị Giám đốc Sở Nội vụ thì chị duyệt thay anh ấy.”
Hứa Đào Nhi liếc mắt qua, thoáng qua ý lạnh:
“Bận quá không làm được Giám đốc Sở thì để người khác làm thay.”
Thiển Tây cười khẽ:
“Thật đúng ý của ông nội và ba chị, em nghĩ chị lên thay anh ta càng sớm càng tốt chứ việc gì cũng đổ hết cho chị đứng mũi chịu sào, tức ghê.”
So với ý ông nội hay cha cô thì cô cảm thấy đúng ý Hàn Thần nhất thì chuẩn hơn. Bởi anh năm lần bảy lượt hàm ý nhắc tới chuyện muốn cô lên chức Giám đốc Sở Nội vụ. Cô hỏi anh tại sao thì anh nói anh không thích Cao Tân Trì vì trông anh ta giống như một tên quan tham ô, không có điểm gì tốt.
Cô bảo anh:
“Nhìn mặt không thể bắt hình dong.”
Nói thì nói như thế nhưng từ vụ giấy tờ của Hàn Thị cô đã dấy lên nghi ngờ với Cao Tân Trì rồi, lại nghe chồng cô nói không thích anh ta, cô cũng đâm ra không thích theo.
Vụ giấy tờ của Triệu Thị, trước đó cô đã cố ý đình trệ giấy tờ của bọn họ, nhưng Cao Tân Trì bỏ ngoài tai lời cô mà nhân lúc cô không ở Sở đã cho người lấy đi giấy tờ của bọn họ để giúp phê duyệt cho Triệu Thị.
Vốn dĩ đã có xích mích ngầm cho nên cô đã không nhẫn nhịn mà nói thẳng với anh ta, anh ta bắt đầu giở giọng ngay:
“Là một cán bộ cấp cao, em nên biết chừng mực và nên công tư phân minh.”
Hứa Đào Nhi cười khẩy:
“Anh Cao, anh đừng quên rằng không ít lần anh nhờ em giúp người này người kia lách luật. Vậy là đã đủ công tư phân minh hay chưa? Chưa kể, em nói em tạm giữ giấy tờ để xem xét kỹ chứ không phải đóng băng nó đâu!”
Đừng tưởng cô không biết Cao Tân Trì cố ý giúp Triệu Thị như thế là ăn không biết bao nhiêu tiền từ bọn họ.
Cao Tân Trì sắc mặt tối sầm:
“Từ ngày em kết hôn với người nhà họ Hàn, tính cách em thay đổi hẳn đi, không còn nhẫn nhịn như trước nữa nhỉ?”
Cô nghe hàm ý mỉa mai, lập tức đáp trả:
“Cái gì cũng có giới hạn của nó, còn nếu anh đã nói em phải nên công tư phân minh, được thôi, từ giờ với cương vị là Phó Giám đốc Sở Nội vụ… Anh yên tâm, em sẽ không để anh ‘phải thất vọng’.”
Cuộc nói chuyện đó là cuộc nói chuyện căng thẳng nhất từ trước tới giờ của cô và Cao Tân Trì. Và đó cũng là lần đầu tiên cô và anh ta xảy ra mâu thuẫn trực tiếp.
Nghĩ lại, có khi đúng như lời mọi người nói, Cao Tân Trì vốn dĩ luôn đề phòng cô.
Cô nhớ, hôm đó cô về nhà với sắc mặt rất tệ. Hàn Thần lo lắng cho cô, cô liền ngã vào lòng anh, mếu máo làm nũng nói Cao Tân Trì bắt nạt cô. Hàn Thần chỉ nói đúng một câu:
“Vợ cố gắng thêm mấy tháng nữa thôi, anh sẽ giúp vợ.”
Thời gian sau, không rõ Cao Tân Trì gặp chuyện gì mà thái độ với cô chỉ thiếu nước công khai ‘không gặp mặt Hứa Đào Nhi’. Anh ta luôn trốn tránh cô như thể cô là sát tinh không bằng. Chắc là Hàn Thần lại làm gì đó rồi.
Đương nhiên, anh ta cũng không dám mở miệng nhờ cô giúp đỡ ‘việc riêng’ của anh ta nữa. Mỗi tội, càng ngày việc gì ở Sở Nội vụ cũng đều đẩy cho cô làm.
Thiển Tây nói:
“Vụ nổ nhà máy của Triệu gia, cả tuần nay cảnh sát vào cuộc truy ra tung tích của một vài cuốn sổ sách mật, lại thêm tìm thấy một lượng lớn xác của dòng súng trường ADS cho nên em nghĩ rất nhanh thôi sự thật sẽ bị phơi bày. Xem lại tài liệu nhiều năm trước, nhà máy ‘đồ chơi’ này là do một tay lão Cao đó phê duyệt, cho nên anh ta cố chấp phê duyệt dự án mới cho Triệu Thị như thế có khi lại vì bọn họ cùng một ruột với nhau đấy cũng nên!”
Hứa Đào Nhi gật đầu đồng tình:
“Nếu như Triệu Thị ngã xuống, chẳng phải dây mơ rễ má đồng lõa của bọn họ cũng chết theo sao?”
Cô dường như đã hiểu sâu hơn về mục đích Hàn Thần cố chấp nhắm vào Tần Thị và Triệu Thị. Có lẽ, Tần Dịch Phong, Triệu Ngọc Nghiên và Cao Tần Trì đều cùng một cái ruột đen tối không thể chấp nhận.
Thiển Tây chỉ vào một tập tài liệu:
“Đây là dự án của Bộ trưởng Bộ Y tế Triệu Luật, ông ta đang muốn mở thêm chi nhánh cho bệnh viện của ông ta. Mở chi nhánh mới ngay tại thời điểm này, chả khác nào chứng minh cho thiên hạ thấy cây ngay không sợ chết đứng ư? Ông ta đúng là đồ ra vẻ.”
Hứa Đào Nhi thắc mắc hỏi:
“Sao em lấy được nó?”
Chẳng phải Cao Tân Trì giữ dự án của Triệu gia kín lắm sao?
Thiển Tây cười cười:
“Em lấy trộm đó, tranh thủ lúc thư ký của anh ta chưa ra lấy văn kiện, em lấy trước.”
“...”
Hứa Đào Nhi không ngờ Thiển Tây gan to thế:
“Em không sợ bị anh ta đuổi việc à?”
Thiển Tây vẻ tự hào:
“Anh ta đuổi được em phải xem chị có đồng ý hay không chứ. Dù em chưa phải công chức chính thức, nhưng ô dù của em cũng lớn lắm đấy, tưởng đuổi được em là dễ hả? Với lại, em chỉ học theo cái cách mà anh ta làm với chúng ta thôi.”
Hứa Đào Nhi chỉ cười không nói thêm gì.
Lúc cô đang xem qua tài liệu của Triệu Luật thì chồng yêu gọi tới. Thiển Tây không rõ anh đã nói gì mà ngay sau đấy, vừa tắt điện thoại, Hứa Đào Nhi đã không chần chừ xé đôi tập hồ sơ của Triệu Luật sau đó cho vào máy cắt giấy.
Nhìn những nét cắt hình ô vuông của những tờ tài liệu, Thiển Tây ngơ ngác, nhưng biết cô sẽ không hành động tùy tiện cho nên hỏi:
“Sao vậy chị?”
Cô nói:
“Từ giờ, bất kể giấy tờ gì của Triệu gia gửi tới, em cứ trực tiếp cắt nát cho chị. Đã đến lúc… Triệu Thị phải ngã xuống rồi.”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
…
Sáng ngày hôm đó, Triệu Ngọc Nghiên đang ngủ tại căn biệt thự ở khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh. Diệp Dĩnh Yên ấn chuông dưới cổng lớn, không thấy ai mở cổng, ả lập tức gọi cho Triệu Ngọc Nghiên.
Triệu Ngọc Nghiên đêm qua uống rượu đến khuya, mãi đến gần sáng mới ngủ cho nên không thèm nhìn là ai gọi lập tức trượt nghe rồi chửi:
“Đồ điên, đừng có gọi cho tao.”
Sau đó thì tắt máy.
Diệp Dĩnh Yên kiên nhẫn gọi lại hai ba cuộc nữa, sau đó điện thoại lập tức báo thuê bao, lý do là Triệu Ngọc Nghiên đã ném vỡ chiếc điện thoại.
Diệp Dĩnh Yên không chờ được nữa, vội vội vàng vàng tìm cách trèo vào bên trong nhưng không được. Vậy nên, ả ta đã đứng ngoài hét lớn:
“Nghiên Nghiên, mở cửa cho tôi… tôi là Diệp Dĩnh Yên đây… Mở cửa cho tôi…”
Tiếng hét của người nghiện chuẩn bị lên cơn thèm thuốc quả nhiên truyền tới tận phòng ngủ của Triệu Ngọc Nghiên. Cô ta bị tiếng ồn làm cho mất ngủ thì hét ầm lên:
“Câm mồm lại đi, đồ điên…”
Diệp Dĩnh Yên không dừng lại, vẫn kiên trì bền bỉ với tiếng hét của mình.
Triệu Ngọc Nghiên cuối cùng vẫn bị đánh thức, từ trên ban công nhìn xuống thấy là Diệp Dĩnh Yên thì định không mở. Nhưng rồi, đầu óc nảy số nhanh, cô ta đã ấn công tắc cảm ứng mở khóa tự động.
Cô ta quay trở vào trong, nhìn thấy cặp mắt thâm quầng của bản thân thì lại chán chường.
Lúc vừa đi xuống dưới nhà, nhìn thấy Diệp Dĩnh Yên đang lục lọi hộc bàn nhà mình, cô ta cười đểu:
“Sao, không thấy à?”
Diệp Dĩnh Yên giật thót, quay lại nói với Triệu Ngọc Nghiên:
“Nghiên Nghiên, cậu cho tôi thuốc có được không?”
Triệu Ngọc Nghiên đi tới ngồi xuống ghế:
“Tưởng hôm trước nhân lúc tôi đi có việc, cậu đã lấy đủ rồi cơ mà?”
Diệp Dĩnh Yên chạy tới quỳ xuống bên chân cô ta:
“Nghiên, tôi sai rồi… xin cậu hãy tha cho tôi… làm ơn… Không phải lúc đó do cậu nên tôi mới rơi vào bước đường này hay sao? Cậu nhìn tôi đi, bây giờ tôi trở thành kẻ nghiện rồi, không thể dứt ra được… Nếu cậu không muốn cho tôi, cậu có thể bán cho tôi hoặc cho tôi địa chỉ chỗ mua hàng của cậu được không?”
Sau khi dùng hết bột trắng lấy trộm từ chỗ Triệu Ngọc Nghiên, Diệp Dĩnh Yên đã từng mua bột trắng ở chỗ khác, nhưng hoàn toàn không đúng như loại mà Triệu Ngọc Nghiên cho ả. Nên giờ ả chỉ muốn một loại đó thôi.
Nghe ả van xin một hồi, Triệu Ngọc Nghiên ngáp dài một cái:
“Được thôi, tôi cho cậu miễn phí… nhưng cậu phải làm giúp tôi một việc… Xong việc rồi, cậu muốn bao nhiêu, tôi cho cậu bấy nhiêu…”
Diệp Dĩnh Yên gật đầu như bổ củi.
“Được được, chỉ cần cậu cho tôi, chuyện gì tôi cũng nghe theo ý cậu.”
…