Khi chiếc xe tiến sâu vào bên trong khu đô thị, ‘bảo vệ’ này lập tức lấy ra bộ đàm chuyên dụng của công an:
“Báo cáo, đối tượng tình nghi diện một đã tiến vào khu vực kiểm soát, chiếc xe mang biển số 29H - XYZ đang chuyển hướng về phía dân cư khu C…”
‘...’
Diệp Dĩnh Yên vừa cầm theo bột trắng Triệu Ngọc Nghiên cho trở về nhà không lâu, thì căn biệt thự của Triệu Ngọc Nghiên đã tiếp đón một vị khách bất ngờ.
Một người đàn ông ngoài sáu mươi, mái tóc sợi đen sợi bạc, râu để dài, nước da ngăm. Cả người mặc âu phục, đầu đội một chiếc mũ phớt đen phong cách cổ điển thường thấy của quý tộc Anh. Ông ta đeo kính râm đen, tay chống cây gậy điêu khắc họa tiết rồng vàng quyền lực từ từ tiến vào trong.
Phía sau ông ta, còn có tên trợ lý và một vài tên đàn em.
“Cô Triệu rất biết tận hưởng nhỉ?”
Nghe giọng nói mỉa mai, Triệu Ngọc Nghiên đang nằm bò trên ghế bị giật thót tim. Cô ta ngẩng đầu nhìn, cảnh tượng dọa cô ta chết khiếp, vội vội vàng vàng bật dậy.
“Ông… ông Cao… sao ông tới được đây?”
Cô ta đã cố ý chạy tới đây vì nghĩ bảo mật ở đây rất tốt, chắc chắn ông Cao sẽ không phát hiện ra cô ta. Nhưng ai ngờ…
Ông Cao nhếch mép cười khẩy, không cần đợi mời đã tự ngồi xuống ghế. Tên trợ lý của ông Cao bình thường quan hệ với Triệu Ngọc Nghiên khá tốt, giờ khắc này sắc mặt cũng lạnh tanh xem như người xa lạ, đủ cho cô ta thấy mức độ tình hình nguy hiểm cỡ nào.
“Tại sao tôi không thể tới đây, tôi với cô cùng là dân cư của đô thị Mường Thanh này, cùng là hàng xóm của nhau nữa đấy!”
Sắc mặt Triệu Ngọc Nghiên tái nhợt.
“Ông Cao… tôi… chuyện hôm trước tôi thành thật xin lỗi ông, tôi đã chuyển lại số tiền cọc cho ông rồi. Tất cả những chuyện đó đều là sự cố, tôi bị người ta hãm hại…”
Ông Cao nghe vậy, sắc mặt đã trở nên tức giận:
“Không dưới một lần tôi cho người nhắc nhở cô và gia đình cô, rằng lô hàng lần này vô cùng quan trọng với tôi. Cũng nhắc nhở cô chuyện của Tần Dịch Phong cô đừng xem vào nữa. Nhưng kết quả đã thành ra thế này, ảnh hưởng rất lớn đến việc của tôi, cô có biết mới hôm trước vì hàng không tới kịp đã khiến biết bao nhiêu đàn em của Cao Tấn này phải chết hay không?”
“Nguyên nhất tất cả là tại vì cô. Cô tưởng một câu xin lỗi, một phút hoàn tiền về của cô là xong chuyện sao? Cô cho rằng cô trốn tới nơi này thì tôi không tìm ra cô hả?”
Triệu Ngọc Nghiên cúi gằm mặt, cánh môi mấp máy:
“Xin ông hãy tha thứ cho tôi, ông Cao muốn tôi đền bù bao nhiêu cũng được, chỉ cần ông tha cho tôi thôi…”
“Đền sao?”
Ông ta tàn ác cất tiếng:
“Cô hãy đền bằng cái mạng chó của cô đi, xuống dưới địa phủ làm ấm giường cho đàn em của tôi.”
Ngay sau đó, ông ta đã ra lệnh:
“Bắt nó lại.”
Triệu Ngọc Nghiên nhìn hai ba tên đàn em của Cao Tấn tiến tới, vội vàng chạy về phía sau lưng ghế, nhưng rất nhanh cô ta đã bị tóm lại. Vốn dĩ cơ thể sau khi sảy thai đã yếu, giờ bị mấy tên đàn em đánh đập hành hạ, cô ta đau đớn kêu lên từng tiếng:
“Ông Cao, xin ông… xin ông hãy tha cho tôi… Tôi sai rồi… làm ơn… Áaaa…”
Tên trợ lý nhận lệnh từ ông Cao, cầm theo súng lục từ từ đi về phía Triệu Ngọc Nghiên.
Triệu Ngọc Nghiên lắc đầu nguầy nguậy:
“Đừng mà, đừng giết tôi…”
Chưa trả thù được Hứa Đào Nhi, cô ta không cam tâm chết đi như thế.
“Nể tình quan hệ của chúng ta, anh xin ông Cao tha cho tôi được không… Xin anh, anh nỡ nhìn thấy tôi chết đi như thế hay sao…?”
Cô ta cầu xin nhưng sắc mặt tên trợ lý vẫn lạnh lùng:
“Lên đường bình an.”
“Pằng, pằng…”
“Áaaaaa…”
Triệu Ngọc Nghiên nhắm chặt đôi mắt, nhưng cảm nhận mình chưa chết, bên tai vang lên âm thanh hỗn tạp. Hai tên đàn em đang nắm tóc cô ta rất nhanh buông tay, sau đấy, cô ta nghe ông Cao lớn tiếng quát:
“Lũ chó má, dính bẫy thằng Hàn Thần khốn kiếp đó rồi!”
Tiếng súng sau đó vang lên ngập trời, Triệu Ngọc Nghiên chỉ biết ôm đầu nằm rạp xuống đất. Bên tai ngoài tiếng súng, còn có tiếng còi xe cảnh sát vang rầm như sấm bên trời. Cô ta thoát chết, nhưng biết mọi chuyện đến đây là tiêu đời rồi!
Vì để tránh bị chú ý nên phe của ông Cao đi không nhiều, cũng vì vậy rất nhanh bọn họ đã bị chế ngự bởi một lượng lớn cảnh sát cả thường phục cải trang lẫn cảnh phục. Sau cuộc đấu súng, người của ông Cao sống sót chỉ còn lại tên trợ lý và ông ta, nhưng đều đã bị thương.
Chiều tối hôm đó, truyền hình quốc hội đưa tin Phó Chủ tịch Triệu Thị Triệu Ngọc Nghiên và tên trùm mafia kiêm người đứng đầu tổ chức phả.n độn.g chốn.g ph.á nhà nước Cao Tấn đã bị bắt.
Tiểu sử của Cao Tấn, ông ta chính là thủ phạm đứng đằng sau các cuộc bạo động biểu tình của dân. Làm ra vô số tội ác. Còn Triệu Ngọc Nghiên thì chính là người tiếp tay cho những đối tượng nguy hiểm này.
Cảnh sát thu thập đầy đủ bằng chứng chứng minh Triệu Ngọc Nghiên là trùm sản xuất vũ khí trái phép, tàng trữ ma tú.y, giật dây chủ mưu thông đồng với đám buôn người nhằm bắt cóc hãm hại bé Hàn Thần Minh. Và đã giết hại vô số những người vô tội khác…
Triệu Thị chính thức cấm hoạt động, rơi vào cuộc tổng điều tra.
Ngay sáng sớm ngày hôm sau, Bộ trưởng Bộ Y tế Triệu Luật ra thông cáo báo chí rũ bỏ toàn bộ can hệ với tập đoàn Triệu Thị và người nhà Triệu gia. Nước đi này khiến cho ông Triệu và những người khác hoàn toàn không ngờ tới.
Hàn Thần xem tin tức, cánh môi hơi nâng lên, bộ dạng sân si có chút giống với Hứa Đào Nhi. Phải công nhận, từ lúc sống với nhau, cô và anh như thể đang đồng hóa đối phương, cứ tật xấu của nhau là học rất nhanh.
“Vợ xem, ví dụ người bị bắt là anh thì Trạch có đối xử với anh như ông ta hay không?”
Hứa Đào Nhi liếc qua tin tức anh đang xem, lại bĩu môi quay đi:
“Em trai anh thì anh tự có câu trả lời chứ hỏi em, làm sao em biết được?”
Hàn Thần có lẽ cũng đã có câu trả lời, không rõ anh nghĩ gì lại cười khẽ. Xong thì ngả vào lòng cô:
“Vậy nếu là em thì sao? Em có bỏ anh trong lúc anh khó khăn không?”
Hứa Đào Nhi hơi khựng lại, nếu lúc ấy cô vẫn còn là cô của hiện tại, vẫn đang dạt dào cảm xúc với anh, cô chắc chắn cùng anh trải qua những giai đoạn khó khăn nhất.
Lúc này, cô chợt ôm lấy gương mặt điển trai đẹp không tì vết của anh, hôn nhẹ một cái lên môi, miệng nở nụ cười xinh đẹp giống như nụ cười ngày ấy cô gặp anh ở New York:
“Chồng à, anh yên tâm đi. Nếu có ngày đó xảy ra, thì em đảm bảo không đến một ngày em và con hay dù chỉ là một cái váy, cái áo của mẹ con em cũng sẽ hoàn toàn biến mất, không còn xuất hiện trước mặt anh nữa. Xem như là chưa từng có trong cuộc đời anh luôn.”
Sắc mặt đang hớn hở của anh như bị cô tạt một gáo nước lạnh, gương mặt méo xị, anh có chút không tin được cô sẽ nói thế:
“Ô hay, người phụ nữ này…”
Anh đẩy cô nhè nhẹ, cô cũng phối hợp vờ ngã xuống sô pha.
Anh nói:
“Em đi thì đi một mình, phải để con lại còn giúp anh chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
“Em…”
Cô vừa há miệng, anh đã chặn ngay:
“Thôi! Thôi ngay, em không cần nói thêm gì nữa. Người có trái tim sắt đá như em thở ra câu nào là như tát vào mặt anh câu nấy đấy!”
Anh bỏ cô đi ra bên ngoài hồ bơi, lấy điện thoại gọi cho Apple Watch mới của con trai. Rất nhanh, thằng bé đã bắt máy.
“Alo, con chào ba?”
Hàn Thần giọng nói nhẹ nhàng:
“Con trai của ba đã ăn cơm trưa chưa?”
Hàn Thần Minh vừa được bà nội đút cho miếng thịt cua, miệng nhai nhai, xong mới nói:
“Con đang ăn ạ.”
Hàn Thần nghe thấy âm thanh phía bên kia liền biết.
Anh nói:
“Con trai ạ, mẹ con tệ lắm, ba vừa hỏi mẹ con rằng nếu ba bị phá sản, mẹ có ở bên ba nữa không. Thì con biết mẹ con nói gì không?”
“Mẹ nói sao ạ?”
Hàn Thần Minh nhạt như nước ốc hỏi lại, như thể thằng bé thường xuyên phải chịu đựng chuyện này từ ba mẹ của nhóc.
“Mẹ con nói mẹ con sẽ dẫn con bỏ đi, không quan tâm đến ba nữa. Mẹ là vợ ba đấy, mà mẹ nói như thế thì ba không chấp nhận được nữa rồi…”
Hứa Đào Nhi từ trong nhà đi ra xem, cô có ý định đi bơi nên vừa cởi chiếc váy ngoài ra vừa hỏi:
“Anh nói chuyện với ai vậy?”
Hàn Thần đáp:
“Anh nói chuyện với con trai, thì sao?”
Trông bộ dạng đanh đá của anh, cô hơi khựng lại:
“Anh lại định nói xấu em với con đúng không?”
Hàn Thần chối ngay:
“Anh chẳng nói gì cả, đang hỏi con ăn cơm trưa chưa thôi.”
Nhìn cô đã cởi váy, trên người chỉ còn lại bộ bikini màu đỏ trông thật quyến rũ. Lúc đó cũng không tiện nói xấu cô với con nữa cho nên anh dặn con mấy câu rồi tắt máy. Bộ dạng trông có chút không đứng đắn đi về phía cô, chưa kịp ôm cô thì cô đã nhảy xuống hồ bơi, dáng bơi cá lượn vài vòng.
Rất nhanh, anh cũng cởi đồ và xuống bơi theo cô. Tuy nhiên vì còn nghi vấn, nên hai vợ chồng đúng nghĩa là ‘bơi trong sáng’, thi bơi với nhau thôi chứ không làm gì hết…