Mục lục
Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Minh không hiểu câu nói của bà lắm, nên chỉ ngoan ngoãn ăn cơm, bên cạnh Hàn Thần vẫn luôn để ý từng chút, cẩn thận lấy thêm rau xanh cho thằng bé. Nhưng rau xanh này dù có là đầu bếp tài ba làm thì cũng không hợp khẩu vị như khi bác Thần nấu. Cậu bé vì sợ người ông nghiêm nghị đang ngồi kia nên cố ăn, gương mặt tránh không được hơi nhăn.

Hàn Thần thấy thế, cũng chỉ để con trai ăn vừa vừa, không ép tới. Nghe mẹ mình nói như vậy, anh nhanh chóng đáp lại:

“Sẽ nhanh thôi, mẹ chờ con thêm một chút nữa!”

“Mẹ hiểu… mẹ hiểu mà… Mẹ chỉ hỏi vậy thôi, chứ con cứ làm thế nào mà con cảm thấy đúng là được… Mẹ không thúc giục gì đâu…”

Hàn phu nhân có hai người con trai, đứa em thì thời trẻ chơi bời vô tội vạ để biết bao nhiêu thiên kim người ta đến nhà khóc than. Còn anh nó thì ngược lại hoàn toàn, chẳng bao giờ thấy tiếp xúc với phụ nữ làm bà suy nghĩ hay là con trai cả có tình cảm với đàn ông?

Ban đầu bà cũng buồn sầu lắm, nhưng tự cố gắng thuyết phục mình, chỉ cần con hạnh phúc thì sao cũng được. Bà nên tôn trọng con. Sự thật thì cả trai cả gái con trai bà đều không dính dáng tới khiến bà phiền não vô cùng.

Thời gian sau, hai thằng con trai quý tử của bà đều có biến. Chả biết hai đứa nó rủ nhau tạo bất ngờ cho mẹ nó hay gì nữa?

Hết anh cả đòi lấy vợ bằng được, thì một thời gian ngắn sau đến em trai lại mang về cho bà một cô cháu gái. Bà không hiểu mọi chuyện là thế nào. Có phải do bà không còn trẻ nữa nên không theo kịp suy nghĩ của các con chăng?

Hàn Trạch thì bà đã quen, đã nhanh chóng chấp nhận được chuyện này. Nhưng Hàn Thần thì khác… Một khoảng ký ức nhiều năm về trước ùa về khiến bà như vỡ lẽ mọi chuyện. Chẳng phải năm xưa khi bà đang trên núi đi tu thì con trai đã nằng nặc kéo bà về đi cầu hôn người ta đấy hay sao?

Kết quả không cầu hôn được, còn bị gia đình người ta không thèm nể mặt đã khước từ rất nhiều lần không gặp, cho dù đôi bên có quen biết từ trước. Mà chưa gì gần một năm sau con đã lấy người phụ nữ khác? Thế là thế nào? Nhìn bên ngoài con trai cả kín đáo là thế, hóa ra yêu đương còn vớ vẩn hơn cả con trai thứ hai à?

Khi ấy bà vẫn không thể giải mã được. Rồi tuổi già khiến bà quên quên nhớ nhớ, cũng không còn ấn tượng gì nữa.

Hiện tại, khi sự việc đến mức này bà mới hiểu, thực chất lý do năm xưa con trai đến Hứa gia cầu hôn là do biết con gái nhà người ta đã mang thai con của mình. Nhưng có thể do lúc đó, Hứa Đào Nhi yêu Tần Dịch Phong và hiểu nhầm gì đó nên đã vô tâm vứt bỏ con trai tuấn tú của bà sang một bên.



Sau này, Hứa Đào Nhi gặp vấn đề trong hôn nhân, con trai bà vẫn còn tâm niệm về cô gái ấy nên nhất mực muốn nối lại quan hệ và muốn nhận lại con trai ruột? Chắc là thế nhỉ?

Thế còn Triệu Ngọc Nghiên ‘dâu hờ’ của bà thì sao?

Lấy về mà như không lấy, vì vợ chồng bà ở dinh thự Hàn gia, còn các con ở dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh cho nên mãi sau bà mới biết là hai vợ chồng con trai không ở chung với nhau. Bà nói con trai không được, bà muốn nói con dâu thì chồng bà ngăn bà lại, nói rằng cứ mặc kệ Hàn Thần… thằng bé làm gì cũng đều có lý do riêng.

Lý do gì thì không ai nói cho bà hiểu. Ngay cả Triệu gia, làm thông gia mà cứ như bù nhìn, không quan tâm gì đến khiến bà sinh nghi. Về sau càng nghĩ càng đau đầu nên bà mới đâm ra hay trách móc con trai về vấn đề hôn nhân của thằng bé.



Thành phố Đ.

Hứa Đào Nhi vừa xuống sân bay, người của Tổng bí thư thành phố Đ đã chờ sẵn và đón cô với Thiển Tây về khách sạn. Đại diện cho Tổng bí thư là ba người đàn ông, một trẻ và hai trung niên.

“Chuyến bay hôm nay hai chị đi thế nào, có bị say không?”

Hứa Đào Nhi ngồi ở ghế sau với Thiển Tây trên chiếc xe bảy chỗ thương hiệu Mercedes. Cả người cô hơi ngả về phía sau, mắt nhắm hờ, nghe thấy câu hỏi thì mở mắt ra nhìn người vừa lên tiếng.

Đối phương là cậu trai trẻ ngồi ở ghế lái phụ tên Lưỡng Hoằng Khải, nghe nói mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Tầm tuổi này đã nắm vững chiếc ghế thư ký đắc lực của Tổng Bí thư Thái Thiệu Dưỡng đã là một nhân tài rồi. Không khéo vài năm nữa Thái Thiệu Dưỡng về hưu, vị trí Tổng Bí thư thành phố Đ sẽ thuộc về cậu ta.

“Đều ổn cả, không có vấn đề gì.”

Cô nhàn nhạt đáp lại. So ra cô với cậu ta cùng có điểm chung là còn trẻ nhưng đã leo lên chức vị cao, chắc là cũng chịu nhiều đàm tiếu lắm nên cô có chút cảm thông.

Lưỡng Hoằng Khải thấy cô không muốn nói chuyện nhiều, nên rơi vào im lặng. Phàm là những người làm thư ký thì mắt quan sát rất tốt, khá giống Bạch Đô và Thiển Tây. Cô không nói, nhưng động thái của cậu ta đều thu vào trong tầm mắt, lại âm thầm tán thưởng cậu ta.

Chiếc xe dừng ở khách sạn năm sao, hai vị trung niên kia ngồi đợi ở dưới, Lưỡng Hoằng Khải nhận phòng với lễ tân rồi dẫn cô và Thiển Tây đi lên. Cậu ta tranh thủ phổ biến cho cô lịch trình những ngày tới, không có gì đặc biệt, chủ yếu là ăn uống tiệc tùng. Thế nên đó là lý do cô không muốn đi công tác mà đều đẩy sang cho Cao Tân Trì, bởi vì đàn ông với nhau thường có nhiều ‘thú vui’ khác ngoài gặp mặt ăn uống, không phải sao?

Bảo cô tìm ‘thú vui’ bên ngoài, không khó, nhưng cô không thích.

“Chị để ý tài khoản mạng xã hội, em đã gửi lời mời kết bạn rồi. Có vấn đề gì chị cứ nhắn qua cho em nhé!”

Thiển Tây đang kéo mở rèm ở một bên, nghe vậy thì đưa ánh mắt nhìn qua.

Hứa Đào Nhi tất nhiên nhận ra ý đồ của đối phương, cô “ừm” một tiếng. Sau đó nói mấy lời khách sáo. Đợi đối phương đi rồi, Thiển Tây lập tức nói:



“Có chuyện gì mà không thể thông qua em còn phiền đến chị hả? Thế trợ lý như em chắc là bù nhìn.”

Cô cười xòa, an ủi Thiển Tây:

“Em để ý làm gì, chắc người ta thấy chị xinh đẹp nên mượn cớ kết bạn thôi.”

“Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng chị vẫn là phụ nữ đã có gia đình chưa công khai ly hôn, chẳng lẽ cậu ta định đập chậu cướp hoa hay sao? Người đàn ông như vậy đúng là không tốt, chị nên né né cậu ta ra chị à…”

Không có Bạch Đô thì Thiển Tây sẽ thay anh ấy lải nhải cả buổi. Nhưng nói giữa chừng thì nhận ra mình đang nói hớ, cô ấy lập tức nín mỏ lại.

Hứa Đào Nhi liếc liếc em ấy:

“Em cũng hay nói quá ha.”

Nói như thế, khác nào Thiển Tây đang chửi khéo Hàn Thần đâu.

Thiển Tây cười hì hì:

“Em lỡ lời, thực ra em không có ý đó đâu. Chỉ là em lo lắng mấy tên đàn ông không tốt muốn tiếp cận chị thôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại…”

Cô ấy đi đến trước mặt cô:

“Chị với Hàn thiếu mới chỉ là quan hệ này mà chị đã bênh người ta chằm chặp thế rồi, đợi sau này hai người kết hôn, có khi em với anh Đô bị ra rìa mất.”

Hứa Đào Nhi nghe hai chữ ‘kết hôn’ đã vội phủ nhận:

“Chả có chuyện đó đâu.”

“Ý chị là sao? Không kết hôn hay sẽ không đối xử như thế với bọn em?”

Hứa Đào Nhi hơi hơi đỏ mặt, cô liếc xéo Thiển Tây:

“Không cả hai. Đủ rồi đấy, chị của em mệt rồi, nghỉ trước đây. Em muốn làm gì thì làm, nhớ nhỏ nhỏ tiếng thôi, đừng để chị thức giấc.”



“Dạ, em biết rồi.”

Thiển Tây nghĩ cũng thương cô, mỗi lần đi xa mà ở chung với nhau cô ấy đều rất cẩn thận để không gây ra tiếng ồn, tránh làm mất giấc ngủ của cô. Ở riêng thì không được do Thiển Tây yếu bóng vía nên sợ ma.

Hứa Đào Nhi nói sẽ ngủ ngay, nhưng phải sau khi đi tắm xong cô mới có thể nghỉ ngơi. Lúc này, do nghĩ tới con trai cho nên cô khởi động nguồn điện thoại, màn hình vừa sáng đã nhận ngay được vài tin nhắn của ‘ai đó’ gửi tới lúc chiều.

Anh gửi ảnh chụp tự sướng chung với Tần Minh cho cô. Cô xem ảnh hai người, nhìn qua đều là mấy ảnh trên xe ô tô, có một bức ảnh khác biệt cô nhìn khung cảnh phía sau khá lạ. Những đường viền họa tiết cầu kỳ của trần nhà rộng thênh thang lấp ló phía sau lưng hai người, cô đã đoán mò là anh đưa con cô về dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh.

Thấy giờ đã muộn nên chỉ nhắn hỏi anh đã đưa con cô về Hứa gia chưa, không quá kỳ vọng anh sẽ trả lời ngay. Tuy nhiên, vài giây sau đó anh đã nhắn lại, chứng tỏ một điều rằng anh vẫn luôn chờ đợi cô.

[Anh cũng định đưa thằng bé về rồi, nhưng mà thằng bé lỡ ngủ quên trước nên anh để con ở lại nhà mình. Em yên tâm, anh đã xin phép bác gái.]

Cô đọc xong, không nghi ngờ gì. Hàn Thần thấy cô không nhắn lại, nên anh đã gửi tiếp một tin.

[Về tới khách sạn đã ăn uống gì chưa? Đừng ngủ luôn mà hãy ăn nhẹ gì đi nhé, cẩn thận đau dạ dày.]

Đôi khi chỉ là dòng tin nhắn quan tâm, nhưng đủ để làm cô hạnh phúc. Chẳng mấy khi có ai quan tâm tiểu tiết như thế vì mình, cho nên cô ngoan ngoãn ngồi dậy rủ Thiển Tây cùng ăn uống nhẹ gì đó trong vali đồ ăn anh mua cho cô.

Thật hài lòng. Mấy món anh mua ngẫu nhiên mà đều là đồ cô thích.

Thiển Tây vừa ăn vừa ngó qua, thấy cô đang nhắn tin với ‘Ba bé An Nhiên’ bằng mấy ngôn từ tình cảm, thì nói:

“Chị chưa đổi tên cho Hàn thiếu à, đổi đi chị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK