Nhà của Phùng Kiến Vũ ở khu An Đường nằm bên trong một khu cao ốc, mà người ra ra vào vào trong thời gian làm việc không sớm không muộn bình thường lại cực kỳ ít. Tòa nhà ước chừng khoảng ba mươi tầng, cứ thế chỉ có hai người bọn họ không một tiếng động yên lặng ở trong thang máy, không khí hơi có chút tế nhị.
Hai người đều đối mặt về phía cửa thang máy, mỗi người nép về một góc, ánh mắt của Vương Thanh vừa vặn có thể đặt trên người Phùng Kiến Vũ. Ánh nhìn của người nọ hướng về phía xa xăm không có tiêu điểm, trên mặt một vẻ thản nhiên mờ mịt, giống như là chờ đợi đến vô cùng nhàm chán, bất giác tự mình ngẩn người. Thấy người nọ cũng không quá chú ý đến mình, Vương Thanh vừa cảm thấy mất mát vừa cảm thấy có chút may mắn, lúc trước ánh nhìn trao đổi không kiêng kỵ gì cả, phảng phất hiện tại một cái liếc mắt cũng là trân quý.
Cổ áo sơ mi của Phùng Kiến Vũ có chút nếp nhăn, Vương Thanh tận đáy lòng nhắc nhở bản thân quan hệ của hai người trước mắt vẫn chưa được rõ ràng, lại tự bấm bấm lòng bàn tay của mình, hung hăng đè nén xung động muốn tiến lên sửa lại cổ áo cho người ta —— hắn cũng không phải mắc chứng OCD(1), chẳng qua là hắn chỉ muốn gần người nọ hơn một chút thôi.
Vốn cho rằng suốt đoạn đường nghĩ đông nghĩ tây, sẽ mau chóng giảm được sự thấp thỏm đi nhiều ít, đến khi thành thật đi đến trước cửa nhà Phùng Kiến Vũ, nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ, trong lòng Vương Thanh lại là một trận phiên giang đảo hải.
Người yêu mang mình về nhà, người yêu mang mình về nhà, người yêu mang mình về nhà ……
Cơ hội tốt như vậy ! Lúc này không tranh thủ, còn đợi đến khi nào?
Vậy mà trên thực tế, Vương Thanh chẳng qua là đi theo sau người ta, cử chỉ nghiêm chỉnh vào nhà đổi giày, động tác không dám có nửa phần thừa thải. Hắn một tay đỡ tủ giày bình phục tâm tình đang khẩn trương, lại bất động thanh sắc quan sát căn hộ hai phòng ngủ này. Nơi này hoàn toàn bất đồng với căn hộ theo phong cách tối giản của Vương Thanh ở Phổ Thượng, thoạt nhìn ấm áp lại thoải mái. Trên ban công mở ra bày đầy cây cỏ xanh biếc, ánh mặt trời chiếu rọi đến trải dài những quầng sáng trên mặt đất, ở nơi thấp một chút đặt những bồn hoa phấn(2), khắp nhà đều tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Chủ nhân hẳn là một người rất hưởng thụ vui vẻ, nơi này rất thích hợp để sống qua ngày. Vương Thanh không nhịn được nghĩ ngợi.
“Ăn cơm trước? Hay là nói công việc trước?” Phùng Kiến Vũ cắt đứt những suy nghĩ vô biên của hắn, một tay cởi nút áo khoác tây trang, lại tùy ý đem nó khoác lên trên ghế sa lông, lúc này mới quay đầu lại nhìn Vương Thanh. Không kịp đề phòng lại là một lần nhìn thẳng vào mắt, lần này so với lần mới vừa rồi gần hơn rất nhiều, cũng làm cho người ta cảm thấy hết sức không thành thật. Phùng Kiến Vũ bộ dáng ngược lại vô tư thản nhiên, Vương Thanh là trên mặt một bộ bình thường, bên trong lại không động tĩnh đỏ bừng hai bên tai, đã sớm một trận loạn lạc, qua nửa ngày cũng không nói ra được câu trả lời. Phùng Kiến Vũ thấy vậy, ánh mắt né tránh qua một bên, rũ mắt xuống nói, “Vậy thì vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Nói xong liền xắn lên tay áo sơ mi đi vào phòng bếp.
Vương Thanh ngốc lăng lăng ngồi vào ghế sa lông, tiểu nhân trong lòng khó tránh khỏi thương tâm cực độ, bi ai thở dài tự nói với chính mình vì sao lại không có tiền đồ như vậy.
Người trong phòng bếp cũng không biết được bao nhiêu tâm tư của người nọ, đôi tay máy móc đánh trứng, rồi giống như mới vừa rồi bắt đầu ngẩn người.
Khi lúc bản thân khôi phục trí nhớ, Vương Thanh đã vào Nam Thiết hơn một tháng. Phùng Kiến Vũ nhớ mang máng trước đó cậu nằm viện, Vương Thanh còn đến nhìn cậu một lần, lúc đến hỏi Dư Hạo Viễn, Dư Hạo Viễn cũng chỉ nói là cầm chìa khóa nhà kho lớn đến cầu xin cơ hội. Lại hỏi kỳ hạn, chi tiết được báo lại là ba năm, lúc ấy có suy nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi tiếp thì cũng nhận được câu trả lời nhàn nhạt, sau đó cậu cũng không nhắc lại nữa.
Cũng không phải là không muốn vào Nam Thiết thăm người nọ, chẳng qua là luôn cảm thấy người nọ có phải không quá nguyện ý gặp mình đi, cộng thêm vừa hoàn thành kỳ nghỉ dài, ngay lập tức bắt đầu hàng loạt công việc dày đặc, sau đó nữa lại phải tham gia huấn luyện đào tạo. Ba năm này, cậu cơ hồ bận rộn một khắc không ngừng, phảng phất khua chuông gõ trống như vậy mới có thể thoát khỏi một chút sự quấy nhiễu của giấc mộng đối với cậu vào ba tháng kia.
Đúng vậy, cậu thường xuyên sẽ nhớ đến hết thảy sự tình phát sinh trong ba tháng trước kia. Tỷ như ngày nào đó, Vương Thanh ra ngoài mặc một chiếc áo gió như thế nào;ngày nào đó, Vương Thanh lái chiếc Hammer đi đến thị trường điện tử;ngày nào đó, bọn họ rốt cuộc được rãnh rỗi ở nhà, xem một bộ phim điện ảnh không mấy đặc sắc …… sự tồn tại của tinh phong huyết vũ cùng đao quang kiếm ảnh(3) đều được che giấu đi một chút, ngược lại thì tất cả những chuyện vụn vặt ở trong lòng oanh lượn không đi, rõ mồn một ở trước mắt, thuộc như lòng bàn tay, ngược lại cũng không xem như là chán ghét.
Chỉ duy nhất một chuyện sau khi khôi phục trí nhớ được xem như là nguyên nhân dẫn đến tâm tình hỏng bét chính là cậu sẽ thường xuyên mơ thấy vụ nổ kia. Lặp đi lặp lại, chiếc xe kia lần lượt chạy đến, cậu lần lượt chạy trốn, nhịp tim lần lượt cuồng loạn, một lần lại một lần kéo Vương Thanh ra, tuyệt vọng không biết qua vô số lần, trong mộng đùng đùng đoàng đoàng bị đốt cháy, mà cậu thậm chí ngay cả cơ hội gào khóc cũng không có, lập tức trong nháy mắt thức tỉnh. Trong đêm khuya, là cô tịch lâu dài cùng sợ hãi, cậu thỉnh thoảng sẽ rúc vào trong chăn hoảng loạn kêu tên người nọ, thời điểm tiếp theo cái gì cũng không làm, trợn tròn mắt chờ đợi trời sáng.
Đoạn thời gian đó giấc ngủ của cậu vô cùng không tốt, nhìn thấy xe cộ qua lại trên đường liền vô ý thức toàn thân cứng ngắc, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào khắc chế, cậu cũng rất không để ý. Cho đến một lần Dư Hạo Viễn trong thời gian làm việc nhìn thấy trạng thái của cậu không được tốt, mới cẩn thận hỏi thăm một phen. Đi gặp bác sĩ, bác sĩ chỉ nói là có chút dấu hiệu kích thích chướng ngại sau khi bị thương, cậu chỉ đành phải tạm ngừng công việc trên tay, phối hợp trị liệu một đoạn thời gian. Vị bác sĩ kia cho cậu rất nhiều dẫn dắt tốt, ví dụ như cho dù lúc ấy là kinh khủng nguy hiểm như vậy, hôm nay hai người bọn họ vẫn còn sống hoàn hoàn chỉnh chỉnh, đây đương nhiên là một chuyện tốt. Phùng Kiến Vũ cũng cho là như vậy, bệnh tình của cậu vốn cũng không xem là nặng, cộng thêm cậu trước kia cũng không phải chưa từng trải qua loại hiện trường nguy hiểm như vậy, chỉ duy độc lần này là bởi vì dính dáng đến người nọ vô cùng quan trọng đối với bản thân, mới có thể phá lệ vô cùng bận tâm, cho nên sau đó phát triển một số hứng thú khác phân tán lực chú ý, không quá nửa năm bác sĩ nói rằng trạng huống PTSD(4) của cậu đã tốt hoàn toàn, không cần thiết đến tìm cô ta nữa.
Rốt cuộc những ngày tháng làm cho người ta khổ não, rất may đều đã trở thành quá khứ.
Bận rộn bận rộn thoảng qua ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, Phùng Kiến Vũ trong lòng biết được ngày người nọ được tại ngoại đến gần, trong lòng canh cánh sinh ra một chút mong đợi chính mình cũng không nói ra được.
Vào một tháng trước khi Vương Thanh từ Nam Thiết ra ngoài, Dư Hạo Viễn một lần đến tìm Phùng Kiến Vũ nói chuyện, ủy thác cậu dẫn đội truy lùng bắt Tạ Kiêu, cũng là vào lúc này, mới sáng tỏ hết thảy mọi chuyện. Phùng Kiến Vũ lập tức ngây ngốc tại chỗ, cậu vô luận như thế nào cũng không có nghĩ đến Vương Thanh và mình là đồng nghiệp, bản thân còn như vậy vô tri vô giác mang lòng đau khổ sống đến ba năm. Mặc dù cậu hiểu được hành động của bọn họ manh tính chất đặc thù, rất nhiều nội dung không thể tùy ý bại lộ, nhưng vẫn là hết sức tức giận. Dư Hạo Viễn sợ rằng trong lòng hai người sinh ra hiềm khích, tự nguyện để chính mình làm người ác, lại đem mọi chuyện to nhỏ đầu đuôi nói lại hết một lần, nhưng trên mặt Phùng Kiến Vũ vẫn như cũ không thấy thoải mái, ông ngược lại trong lòng cũng biết tiếp nhận chuyện này cần phải có quá trình, không làm thêm truyền bá tư tưởng gì cho cậu nữa.
Phùng Kiến Vũ cuối cùng cũng tiêu hóa được chuyện này, nhưng ủy khuất chung quy vẫn không thiếu được. Cậu bất quá chỉ là một người bình thường có hỉ nộ ái ố, bỏ qua một bên những thứ đại đạo đại nghĩa gì gì đó, từ đầu đến cuối cậu tựa như sống trong một ván cờ. Có người nào nguyện ý để bản thân bị định đoạt chứ? Huống chi lại là người mình đối xử thật lòng. Khó tránh khỏi sẽ trách móc người nọ, không qua được bao lâu sẽ lại âm thầm thay người nọ giải vây, người nọ nguyện ý vì mình phó ước, nghĩ đến đối với mình cũng là vô cùng thật lòng, vào ngục giam Nam Thiết, cũng là vì mình, ví dụ mấy loại lí do như vậy. Quay đầu lại, lại là đem chính mình làm phiền đến nhiễu loạn cực kỳ.
Vương Thanh vừa được tại ngoại, Dư Hạo Viễn đã thông báo cho cậu, để cho cậu đem chi tiết cụ thể của hành động truyền qua, đến lúc trước khi tiến hành hành động sẽ cùng Vương Thanh đứng về một phe. Cậu vốn là còn muốn lúc gặp lại nhất định không thể cho người nọ sắc mặt tốt gì hết, cố ý có chút lạnh nhạt, nhưng khi người nọ mở miệng nói ra câu nói đầu tiên, phần thần tình âm lãnh cứng rắn kia liền giảm hơn phân nửa;Rõ ràng đã cẩn thận đi tìm, bên ngoài vẫn có thể tìm được nơi thuận tiện, nhưng vẫn là đem người nọ về nhà.
Mặc dù vậy, Phùng Kiến Vũ vẫn cứ cảm thấy như chân đạp đám mây, không chân thật cũng không thực tế.
Hiện tại bản thân đại khái là đang nấu cơm cho Vương Thanh. Hồi tưởng lại, lúc ở Phổ Thượng hơn phân nửa là Vương Thanh xuống bếp, tay nghề của hắn vẫn khá hơn chút, bản thân cũng rất ít vào phòng bếp, thỉnh thoảng làm một bữa, khá một chút thì là vẫn làm được một món hoàn chỉnh, tệ một chút thì chính là một dĩa thức ăn hơn phân nửa ngập trong dầu. May mắn ba năm nay đều phải sống một mình, tài nấu nướng cũng có tiến bộ chút ít, không đến nổi trong lòng phát hoảng.
Chậm rãi hầm thức ăn trong nồi, Phùng Kiến Vũ trong lòng có tâm sự, chân mày nhẹ nhíu lại, lại sờ sờ túi quần, móc ra một điếu thuốc. Thật ra thì lúc gặp mặt nói ra câu nói kia, bây giờ có chút ý vị miễn cưỡng, những năm này áp lực trong cuộc sống cùng công việc, khiến cho cậu có thói quen hút thuốc để an thần, hút cũng không ít, đại khái cũng không tính là “hút không hung”.
Phùng Kiến Vũ ngậm thuốc đi về phía cửa sổ, ánh mắt xuyên qua làn khói mông lung không biết nhìn về nơi nào, thật lâu không dám nháy mắt, sợ là sẽ từ trong giấc mộng ngọt ngào này thức tỉnh, chỉ có tiếng vang ùng ục ùng ục ở trong nồi thức ăn mới có thể khiến cho cậu an tâm trong chốc lát.
Trong phòng khách một tiếng linh vang, điện thoại di động đặt ở trên bàn màn hình chợt sáng lên, là một tin nhắn mới. Điện thoại là Phùng Kiến Vũ lấy ra từ trong túi áo để xuống, mô hình thương hiệu nghiễm nhiên khác biệt cùng ba năm trước.
Vương Thanh vốn cũng không có ý muốn dò xét sự riêng tư của người nọ, chẳng qua âm thanh reo vang kia quá gây chú ý, ánh mắt của hắn quét qua, cũng là có chút sửng sốt, cục xương nơi cổ họng bất an chậm rãi chuyển động lên xuống.
Màn hình lại tối đi.
Hắn sợ bản thân mình hoa mắt, cẩn cẩn dực dực đè xuống nút mở một lần nữa. Hắn trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn.
Hình ảnh trên màn hình khóa cùng với hình xăm trên cổ tay trái mình chính là không hề khác biệt —— là con sóc nhỏ hắn vẽ năm đó Phùng Kiến Vũ ngoài miệng chê, nhưng lại bất động thanh sắc cài làm màn hình khóa.
Vương Thanh vẫn đang ngồi trầm mặc, một lúc lâu mới chậm rãi dựa vào trên ghế sa lông, giơ lên cánh tay phải che ở hai mắt phiếm hồng.
Đồ ngốc Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ là đồ ngốc. Hắn trong lòng nói.
__________________
(1) OCD (Obssessive-compulsive disorder): Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress.
(2) Hoa phấn (紫茉莉 - Mirabilis jalapa): Hoa tử mạc lệ, bông phấn, sâm ớt, yên chi hay còn gọi là hoa bốn giờ, vì nó thường nở hoa sau 4 giờ chiều.
(3) Tinh phong huyết vũ cùng đao quang kiếm ảnh: ý nói là những cảnh tượng đổ máu và tàn sát khốc liệt.
(4) PTSD (Post-traumatic stress disorder): Hậu chứng tâm lý, là một dạng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý. Một loại rối loạn lo âu kích hoạt bởi một sự kiện chấn thương tâm lý. Có thể phát triển chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý khi có trải nghiệm hoặc chứng kiến một sự kiện gây căng thẳng sợ hãi, bất lực hoặc kinh dị.
Danh Sách Chương: