Đại Oản so với thời gian ước định sớm hơn một chút. Vương Thanh cũng cùng cậu ta đến.
“Anh không phải nói chỉ để Đại Oản đến đón tôi thôi sao?”
Tiễn Dư Hạo Viễn đi xong, Phùng Kiến Vũ trong lòng có chút khó chịu không giải thích được. Hành lý sắp xếp cũng có chút lộn xộn, đối với một người luôn luôn vô cùng tỉ mỉ như cậu mà nói, đúng là khác thường. Dường như bị cảm giác mơ hồ bao quanh vô biên vô tận, cơ hồ sắp không thở được.
Sau đó, chuông cửa vang lên. Cửa mở, người đứng ở trước cửa lại là hắn.
Phải hình dung như thế nào loại cảm giác này đây, vi diệu đến mức buồng tim dường như không thể khống chế được không ngừng gia tốc nhảy lên.
“Chuyện nên làm cũng đã xử lý ổn thỏa, liền cùng Đại Oản đi qua đón cậu.”
Vương Thanh vươn tay tiếp nhận va li hành lý của Phùng Kiến Vũ, phân phó Đại Oản mang đi. Thanh âm của hắn mau lẹ lại vui thích, so với khí tràng trầm trầm của buổi sáng thì quả thật tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến hẳn là trên phương diện làm ăn không có xảy ra rắc rối quá lớn, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Bọn họ lái xe từ phố Diên Bản một đường hướng về đường Phổ Thượng.
Mặc dù Phùng Kiến Vũ chỉ đến nhà hắn một lần, nhưng cậu có thể đọc ra lưu loát tên của các cửa hàng xung quanh.
Ấn tượng sâu sắc nhất chính là con sông nhỏ phụ cận. Sau khi bọn họ trải qua một đêm mà theo Phùng Kiến Vũ nói là đêm điên cuồng nhất trong cuộc đời hai mươi mấy năm của cậu, sáng sớm ngày hôm sau cậu lập tức bỏ chạy ra ngoài. Cậu nhớ rất rõ ràng ánh nắng ngày đó rất êm dịu, phản chiếu trên con sông một mảnh sáng chói, cậu vừa chạy xe máy nhỏ vừa không ngừng cảm khái một đường cảnh sắc.
Vào giờ phút này, Phùng Kiến Vũ lại không có tâm tư thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa xe. Vương Thanh đang cùng cậu bàn luận về tiến độ bài trừ khu bắc, cậu không thể không ép bản thân mau chóng tiến vào trạng thái nghiêm túc. Trên thực tế, loại công việc đòi hỏi áp lực cường độ cao này không cho phép cậu có nửa điểm mơ hồ. Đúng như hôm nay Dư Hạo Viễn cùng cậu nói, những thứ cậu đang vác trên lưng so với cậu tưởng tượng còn muốn nhiều hơn.
Đến nơi, Đại Oản bị phân phó đi đỗ xe rồi kéo hành lý. Phùng Kiến Vũ đi theo sau lưng Vương Thanh cùng hắn lên nhà, bóng lưng cao to của người nọ chắn ở trước mặt, lại mang đến cảm giác an tâm không ngờ đến.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe ầm một tiếng.
Trong bụng cả kinh, người nọ ở trước mặt cũng xoay người lại.
Nguyên lai là do không cẩn thận khiến áo bị móc phải một cái đinh nhô ra ở trên tường, bị kéo đi một đoạn dài, áo chữ T bị kéo ra hơn phân nửa, cũng may không có thương tổn đến da.
Cảm nhận được tầm mắt của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lúng túng cười cười.
“Đi, tìm một cái áo của tôi thay vào. Đợi lát nữa Đại Oản sắp lên đến nơi rồi.” Vừa vào cửa, Vương Thanh không nói một lời liền kéo Phùng cảnh quan vào phòng ngủ của mình, như cũ vẫn là phong cách bày trí đơn giản như vậy, tuyệt không khiến người khác cảm thấy rối mắt.
“Gì? Không cần phải phiền vậy đâu, không cần phiền phức như vậy.” Phùng Kiến Vũ khoát khoát tay, “Đợi lát nữa Đại Oản đem hành lý của tôi lên đến nơi rồi.”
“Kêu cậu thay thì cậu thay đi, áo bị rách một lỗ lớn như vậy cậu không thấy lạnh sao ! ” Vương Thanh phóng một mắt đao đem lời từ chối đang muốn nói ra miệng của Phùng Kiến Vũ hoàn toàn bức trở về.
Phùng cảnh quan nhìn ánh mặt trời rực rỡ ở ngoài cửa sổ một chút, gió ấm thổi đến, lại nhìn ánh mắt rất là hung ác của Vương Thanh, chỉ đành phải đem câu “Thật sự không lạnh” kia nuốt trở về trong bụng, ngoan ngoãn đi đến phòng thay đồ trong phòng ngủ tìm áo thay.
Phùng cảnh quan ngay thẳng của chúng ta hiển nhiên không có get được mục đích của Vương lão đại. Nếu như cậu không đứng ở tầm thị giác của hắn mà nói, chắc là sẽ không phát hiện áo mình mở rộng ra thỉnh thoảng lộ ra bờ ngực và vòng eo đẹp mắt câu nhân đến mức nào.
Nhanh chóng cở ra áo của chính mình, tìm đến nửa ngày cũng không tìm được áo thích hợp —— vóc người của Vương Thanh hiển nhiên lớn hơn mình rất nhiều, vì vậy dứt khoát tùy tiện cầm lên một cái áo sơ mi đơn giản mặc vào.
Cánh tay hữu lực không nhanh không chậm đưa vào trong ống tay áo, mới vừa xoay người hướng về gương ở phía sau cửa chuẩn bị cài nút, lại phát hiện Vương Thanh hai tay khoanh ở ngực, đang tựa mình vào cạnh cửa, mang theo ánh mắt vô cùng thú vị nhìn mình chằm chằm.
Phùng cảnh quan bị ánh mắt trêu đùa của người nọ dọa sợ đến run run, da đầu tê dại, nút cũng quên cài, mặc cho trước ngực một mảnh xuân quang tươi mát bị người thu hết vào đáy mắt.
Vương Thanh nhấc chân hướng hắn đi đến, một tay trong túi, thoạt nhìn vừa biếng nhát lại gợi cảm, hắn tà cười, lộ ra một hàm răng trắng khiến gương mặt biểu lộ có chút thư sinh. Đây là biểu lộ mà thật lâu rồi cậu cũng chưa từng được nhìn thấy, nhìn đến có chút xuất thần, rồi lại theo bản năng theo từng bước chân của người nọ bị ép lùi về phía sau. Bị người dễ dàng một phát đẩy vào trong tủ treo quần áo, Phùng cảnh quan biểu lộ có chút tay chân luống cuống, giây tiếp theo, cảm giác cổ bị cắn có chút tê dại, cậu khẽ hô một tiếng muốn đem người đẩy ra.
“Cậu thế nào lại học không ngoan đây.” Giọng nói trầm thấp của người nọ truyền vào tai vô cùng gợi cảm, chỉ thấy hắn một tay kéo ra ngăn kéo nhỏ ở bên hông, lấy ra một cái cà vạt tối màu, lưu loát đem hai tay của Phùng cảnh quan buộc lên thanh treo quần áo, mắt thấy Phùng cảnh quan kháng cự vài lần, tủ treo quần áo vẫn không nhúc nhích, hắn cười, “Chất lượng không tệ.”
“A ……”
Bị người nọ dùng hai tay triền miên vuốt ve eo, một bên đầu vú bị ngậm liếm nhiệt tình, phát ra tiếng mút mát làm người khác tim đập đỏ mặt, bên kia cũng hơi cứng rắn nhô cao, một cái tay của người nọ di chuyển qua trước một bên ngực còn lại, không an phận khẽ xoa xoa điểm nhỏ.
“Anh …… Vương Thanh …… anh làm gì thế ……”
Người nọ phát tình thật là nói đến là đến, đột ngột đến mức khiến người khác không biết phải làm sao.
Không có tiếng đáp lại, duy chỉ có hành động như một câu trả lời chính là lột quần cậu ra. Cảm nhận được một bàn tay đặt lên phân thân bán cương của mình, Phùng cảnh quan giãy giụa càng lợi hại hơn, cái mông cựa quậy bởi vì vậy mà nhận một cái tát.
Theo động tác của người nọ, cậu bắt đầu không tự chủ đĩnh động vòng eo, gương mặt e thẹn đỏ bừng, con ngươi nhuộm sương mù hơi mở ra, trước mắt đối diện chính là chiếc gương ở phía sau cửa.
Cậu thấy nhất thanh nhị sở, người nọ đang nằm trên người mình, say sưa liếm ngực mình, một tay ôm hông của mình, một tay phủ lộng phân thân của mình. Kích thích nơi thị giác cành khiến cho cậu càng thêm nhạy cảm, cậu cố gắng hớp khí.
“Được rồi, đủ rồi, anh mau buông tôi ra ……” Cậu cau mày thanh âm nhẹ vô cùng, mang theo chút cầu xin buông tha.
Lại nghe thấy, bên ngoài truyền đến trầm trầm tiếng bước chân.
“Thanh ca? Thanh ca?”
Phùng cảnh quan nhất thời bị dọa đến cả kinh, không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm người nọ, mang theo chút tức giận, lại mang theo chút khẩn cầu.
Người nọ đột nhiên câu lên khóe miệng, cúi người đi xuống, hướng về phía hạ thân đã sớm ngẩng đầu lên của cậu mà liếm hôn một trận.
Tiếng rên rỉ cơ hồ sắp tràn ra cổ họng, Phùng cảnh quan cắn chặc răng cố gắng đè nén trở về, bắt đầu muốn kháng cự.
Đang lúc mình sắp nộp vũ khí đầu hàng, người nọ đột nhiên lui ra, vươn cánh tay lung tung lau khóe miệng , cười đến mi mắt cong cong, “Nếu như cậu không muốn bị Đại Oản nhìn thấy bộ dáng này của cậu, tốt nhất yên lặng một chút.”
Xoa xoa mái tóc rối bời, Vương Thanh tâm tình sung sướng đi ra khỏi phòng thay đồ.
“Thanh ca, sao anh lại ở chỗ này a? Tìm một hồi vẫn không nhìn thấy anh, muốn hỏi anh một chút hành lý của Vũ ca hành lý để ở phòng nào?”
Thanh âm kia vang lên từ nơi chỉ cách vài mét, Phùng Kiến Vũ nghe đến cả người nổi đầy da gà, tinh thần căng thẳng, xấu hổ chiếm cứ toàn bộ đại não.
“Trước để ở chỗ này của tôi đi, để ở bên cạnh bàn làm việc.”
Cầm lòng không được muốn ẩn mình vào bên trong thêm một chút nữa, bốn phía treo đầy quần áo vô cùng nóng nực, trong mũi bao quanh đích đều là mùi nước giặt quần áo mà Vương Thanh thường dùng, cả người hoàn toàn xụi lơ.
Mẹ nó, Vương Thanh, anh chính là cá lẫn vào cầu !
Cảnh quan Sóc Nhỏ vừa xấu hổ vừa tức giận dúi đầu vào trong quần áo.
Đợi đến lúc Vương Thanh đuổi đi Đại Oản, đi vào thả cậu ra, Phùng cảnh quan như một làn khói bỏ chạy vào trong phòng tắm dội nước lạnh, lưu lại Vương lão đại ở sau lưng cậu cười đến không thể ngừng.
Nháo cũng loạn thành một đoạn, nhưng không khí giữa hai người, tóm lại vẫn là vô cùng hòa hợp.
//
Mặt trời nóng hừng hực liên tiếp đốt cháy toàn thành phố này đã ba bốn ngày.
Khí trời thật khiến người ta cảm thấy khó chịu, gạt tàn thuốc ở trước mặt trong vòng mấy giờ ngắn ngủi đã bị Tạ Kiêu lắp đầy.
Cầm trên tay chính là báo cáo gần đây của các anh em trình báo lên, càng xem chân mày càng nhíu chặc đến lợi hại.
Xích Long cung cung kính kính từ cửa đi vào, gọi một tiếng Kiêu ca. Tạ Kiêu không mấy để ý phản ứng, lại thấy Xích Long cúi người thần bí trầm trầm nói: “Kiêu ca, Trình Tử Nhuận quay xong video gửi cho em, không thành vấn đề ……”
Âm trầm trong mắt Tạ Kiêu thoáng chốc nổi lên tia sáng, giống như đột nhiên nổi cơn điên cười to không ngừng.
“Tao nhất định phải làm cho Vương Thanh thất bại thảm hại.”
- Hoàn chương 27 -
Danh Sách Chương: