• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【R-18】
Vương Thanh đứng dậy bật đèn phòng khách, một phòng bừa bãi.
Phùng Kiến Vũ mắt thấy nửa người trên trần truồng hấp dẫn của Vương Thanh, dùng ngón tay trỏ quệt quệt chất lỏng ở một bên mặt, bỏ vào môi say sưa liếm mút, gương mặt hư cười kia dọa sợ đến Phùng Kiến Vũ nổi da gà đầy người.
“Đứng lên.” Vương Thanh vỗ vỗ tấm lưng to lớn bền chắc lại khỏe khoắn.
“Làm gì?” Phùng Kiến Vũ che mắt, thoạt nhìn có chút bất an.
Vương Thanh chỉ chỉ Thanh nho nhỏ của mình vẫn như cũ dồi dào tinh thần, xấu xa nheo mi nói: “Về phòng a, nếu không chịu đứng lên thì anh sẽ bế em thẳng từ dưới sàn lên a.”
Phùng Kiến Vũ không vui bỉu bỉu môi, cũng không nhăn nhó, miễn cưỡng đứng dậy nhào lên lưng Vương Thanh.
Hạ thân ẩm ướt nhớp nhúa áp vào bờ lưng nhẵn bóng, Vương Thanh cõng cậu đi về phòng ngủ, “Tiểu bại hoại em, đều dính hết vào lưng anh.”
Cứ như vậy một câu nói, Phùng cảnh quan cảm giác Vũ nho nhỏ lại bắt đầu có khuynh hướng ngẩng đầu.
Trong lòng không khỏi khó chịu, Phùng Kiến Vũ cũng nghiêng mặt qua, không cam lòng yếu thế nghiêng đầu liếm hôn vành tai của người nọ, vòng tay ra phía trước ở trên ngực người nọ sờ loạn một trận, thỉnh thoảng sắc tình nhéo một cái.
“Phùng Kiến Vũ, em đừng câu dẫn anh a, ” Vương Thanh nghiêng đầu trốn thoát ra Phùng Kiến Vũ chọc ghẹo lỗ tai mình, há mồm lập tức gặm môi người nọ, hung hăng mút vào, đặc biệt vang một tiếng, “Đợi lát nữa sẽ tới lượt em.”
Phùng Kiến Vũ không thèm để ý đến hắn, ở trên lưng cười khúc khích, trong tay vẫn như cũ càn rỡ nắn bóp cơ bắp ở ngực. Đợi đến lúc bị người quăng lên trên giường, mới chậm rãi hồi thần, Phùng Kiến Vũ yếu ớt nói: “Thật ...... thật làm a.”
“Đừng nghĩ chối bỏ.” Vương Thanh cũng leo lên giường nắm lấy bờ vai cậu, giọng điệu không chút băn khoăn, “Anh đợi ngày này đợi đến phát điên rồi.”
Đôi môi ướt át của người nọ ở bên tai một trận má sát, thân thể nhất thời trở nên mềm nhũn.
Vương Thanh nâng lên nửa người trên, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống cậu, trong mắt là gần như điên cuồng muốn chiếm hữu. Một tay của hắn kéo lôi quần của mình cởi xuống, một tay cầm áo mưa an toàn, đầu hơi nghiêng một bên, dùng hàm răng xé ra bao giấy bạc, động tác vô cùng gợi cảm làm cho người ta hít thở không thông.
Tất cả hình ảnh đều vô cùng sống động thích mắt, chẳng qua tính khí của hắn vô cùng có tinh thần bại lộ ra bên ngoài, khiến cho Phùng Kiến Vũ có chút kinh hãi .
“Chúng ta không thể giống như trước như vậy sao?” Thanh âm của Phùng Kiến Vũ nhỏ đến cơ hồ không nghe thấy được.
“Không thể, ” Vương Thanh vừa tự mình mang bảo hộ vào, vừa cúi người khẽ hôn một cái lên môi Phùng Kiến Vũ, an ủi, “Tin tưởng anh, được không?”
Qua một trận đấu tranh tư tưởng, Phùng Kiến Vũ chợt bày ra vẻ mặt anh dũng hi sinh mặt, mở ra tứ chi, “Vậy, vậy anh nhẹ một chút ......”
Vương Thanh hướng về phía mặt người nọ hôn một trận, đổ ra một ít gel bôi trơn liền bắt đầu khuếch trương, mới vừa vào đi hai ngón tay, người dưới thân liền bắt đầu giãy giụa.
Mặc dù rất gấp nhưng cũng không thể chỉ qua loa khuếch trương, đầu này vội vàng, đầu kia còn phải đem người trấn an cho tốt. Vương Thanh chịu nhịn tính tình vừa nói mấy lời dễ nghe, thỉnh thoảng còn làm nũng một chút, trong tay xoa nắn tính khí của hai người, dời đi lực chú ý của người nọ.
Ba ngón tay ở hậu huyệt đâm loạn khuấy đảo, mô phỏng tính khí chậm rãi rút ra sáp vào, người nọ ở dưới thân đỏ mặt theo động tác của hắn một trận rên rĩ, khiến Vương Thanh kìm nén đến một đầu đầy mồ hôi, hạ thân càng thêm trướng phồng đến phát đau. Hắn rõ ràng cảm giác được lỗ huyệt kia nóng hổi khít, không ngừng hút cắn ngón tay của hắn, thật sự là muốn lấy mạng.
“Bảo bối, em giúp anh, giúp anh vuốt ve đi.” Vương Thanh đỉnh đỉnh hạ thân cứng rắn của mình, hắn thật sự chịu không nổi nữa.
Phùng Kiến Vũ đang mơ mơ màng màng thích ứng với cảm giác dị vật tiến vào nơi hạ thể, cắn cắn môi dưới, ánh mắt hồng hồng trợn mắt nhìn Vương Thanh, “Nắm ...... nắm em gái anh ấy.” Xem thường xong rồi, vẫn là đưa tay nắm lấy Thanh nho nhỏ.
Mắt thấy người dưới thân khuôn mặt đỏ bừng, trong miệng đứt quãng rên rỉ, còn đang vươn bao trùm lấy vật kia của mình, Vương Thanh bị một màn thị giác khoái cảm đánh vào đầu đến dây thần kinh kích thích run lên. Xác nhận hậu huyệt người nọ đã đủ mềm mại ướt át, hắn đem tính khí của mình đặt ở huyệt khẩu người nọ.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi thật sự đến trước mắt rồi, Phùng Kiến Vũ vẫn không kiềm được run lên.
“Anh nhẹ một chút ......” Phùng Kiến Vũ thở hỗn hển, dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn.
Vương Thanh cúi người ôn nhu hôn một cái lên trán Phùng Kiến Vũ, “Anh biết.”
Hắn đem hai chân người nọ kéo ra rộng hơn, một nửa khoác lên vai mình, đè nén dục vọng muốn bộc phát trong cơ thể, hắn chuyên chú mà thâm tình quan sát người nọ.
“Em lại cùng anh, nói chút gì đi, lại nói chút gì đó đó ......” Ngữ khí mang theo chút khẩn cầu, chút lấy lòng.
Phùng Kiến Vũ từ trong tình dục kéo về một tia lý trí, cậu biết Vương Thanh muốn cậu nói gì, giống như cái điều mà cậu khẩn cầu Vương Thanh, Vương Thanh cũng khát vọng lấy được từ nơi của cậu.
“Anh đến gần một chút.” Hốc mắt Phùng Kiến Vũ chợt nóng lên, cổ họng đau đâu, lời nói còn mang theo giọng mũi. Cậu biết cậu không nên làm như vậy, liệu ai có thể liệu cứu cậu rời đi không, rời đi người đàn ông luôn muốn khiến cho cậu phát điên này.
Vương Thanh kích động hai hàm răng run lên, giống như là đang nghe một loại lời nguyền ma lực, si ngốc mê muội áp người xuống phía dưới.
Phùng Kiến Vũ dựa vào ý thức ôm lấy cổ Vương Thanh, cho đến khi lỗ tai của Vương Thanh đang ở bên mép miệng của cậu, cổ họng nghẹn ngào, nửa ngày không phát ra được một tiếng. Trái tim đập bịch bịch, cậu biết cậu sai lầm rồi, cậu cái gì cũng biết.
Nhưng cậu đã tiêu hao hết khí lực toàn thân rồi, vừa khóc vừa bên tai người đàn ông rầm rì nói: “Em yêu anh.”
Cơ hồ là trong nháy mắt, Vương Thanh động thân tiến vào cậu, bọn họ đồng thời phát ra một tiếng gào thét như dã thú. Vương Thanh cắn răng khắc chế lửa dục tán loạn trong cơ thể, trên trán nổi gân xanh, hắn không muốn chính mình thương tổn người nọ, nhưng nhẫn nại cơ hồ sắp khiến cho cả người hắn nổ tung.
Lời tỏ tình của Phùng Kiến Vũ, đại khái là xuân dược mãnh liệt nhất trên thế giới này.
Buồng tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mực độ bức bách to lớn kia khiến cho hắn ngực một trận phát đau, nhưng càng nhiều hơn là vui sướng, mãnh liệt vui sướng.
Người nọ trên thân một lần lại một lần dùng sức kịch liệt hơn, làm cho Phùng Kiến Vũ kinh hoảng vùi đầu vào bả vai người nọ, giống như một giây tiếp theo sẽ bị đâm mạnh đến văng ra ngoài.
Có chút đau, có chút trướng, nhưng lại đủ khiến cho người ta ý loạn tình mê. Đây hết thảy đều quá mức tốt đẹp, đến mức Phùng Kiến Vũ hận không thể cứ như vậy mà trầm luân. Nhưng cậu lại không làm được, trong đầu của cậu bắt đầu thoáng hiện một số sự việc mà cậu không muốn đối mặt.
Đừng động tâm thật lòng.
Cậu có phải yêu hắn rồi hay không?
Vương Thanh.
Đầu đau đến muốn nứt ra, Phùng Kiến Vũ cắn môi vẫn không ngăn được nước mắt tùy ý lăn xuống. Bất an đau lòng sắp cắn nuốt lấy cậu, cậu chỉ đành phải bất lực ôm siết lấy người đàn ông trên thân mình này, càng thêm chặc một chút ......
Cậu sợ hãi mở mắt ra nhìn về phía Vương Thanh, lung tung hôn lên, theo lực bị đỉnh vào, cậu miên nhuyễn khẽ rên một tiếng.
Cậu nghe người nọ đang gọi tên của mình, chân chân thiết thiết, ở ngay bên tai cậu.
Cảm giác này quá tốt, tốt đến nỗi khiến cho người ta không nhịn được rơi lệ.
Thật xin lỗi, hãy để cho tôi ích kỷ như vậy một lần đi.
- Hoàn chương 52 -
《 Hết Phần 04 - Tâm ý tương thông 》

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK