Đêm.
Cuối tuần hai người bạn cùng phòng ký túc xá cùng nhóm bạn khác đi dã ngoại leo núi, Tạ An Tình một mình ngồi ở trước bàn đọc sách ôn tập tài liệu.
Lúc này, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại gọi liên hồi. Bên kia thanh âm huyên náo, Tạ An Tình đem ống nghe để xa một chút, dắt cổ họng cùng người bên kia một hỏi một đáp, cuối cùng hiểu rõ —— Trình Tử Nhuận đang ở quán bar uống quá nhiều, mơ mơ hồ hồ trên người còn không mang theo tiền, hiện tại không còn biết người nào có thể liên lạc, liền kêu phục vụ gọi điện thoại đến Tạ An Tình.
Ở bên ngoài vừa chán vừa nóng, nhưng Tạ An Tình lại không có nửa điểm do dự, động tác nhanh chóng thay đổi quần áo, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên xử lý chuyện như vậy.
Cô vừa vuốt vuốt mái tóc dài có chút xốc xếch của mình, vừa đưa tay bắt taxi.
“Tiểu …… Tiểu Tình, cậu đến rồi ……”
Vừa vào quán bar, đã nhìn thấy Trình Tử Nhuận đang cười si ngốc dựa người ở quầy rượu. Tạ An Tình nhíu mày, ngược lại không phải là trách nàng, chẳng qua là trong lòng không thích, nói không được là vì cái gì. Lúc trước Trình Tử Nhuận cũng không có điên như vậy, hết thảy đều bắt đầu từ sau khi Liên An lão thái bà chết, phát điên đến không còn thuốc chữa.
Cô thở dài, bước nhanh về phía trước đỡ lấy Trình Tử Nhuận.
“Cậu tại sao lại uống tới mức này? Không phải đã cùng mình nói chỉ ra ngoài đi dạo thôi sao?”
Nghe thấy lời nói tràn ngập quan tâm không chút nào che giấu của đối phương, nụ cười say mơ hồ trên mặt của thiếu nữ trong nháy mắt sụp đổ, nước mắt ào ạt tuôn ra, mái tóc dài che khuất gò má, nàng đem mặt vùi vào trong tay, trong miệng hàm hồ không rõ oán trách, “Nhưng trong lòng mình khó chịu a, mình bây giờ cái gì cũng không có. Ai cũng không cần mình, ngay cả bà cũng không cần mình nữa …… ô …… mình thật không biết nên làm cái gì bây giờ mới phải, mình có cảm giác mình thật đúng là thứ vô dụng, thật mệt mỏi, thật cực khổ ……”
Tạ An Tình một tay ôm lấy nàng, vỗ nhẹ bả vai của nàng, trong miệng ôn nhu an ủi, một tay nhận lấy hóa đơn tính tiền của phục vụ đưa tới.
Cô cũng không động, mặc cho Trình Tử Nhuận gục đầu ở vai mình khóc đến giống như một đứa trẻ.
Mà ngay giờ phút này, trong lòng của Trình Tử Nhuận cũng là một mảnh nước dâng sóng trào. Nàng hi vọng định thông qua rượu cồn dẫn đến thần kinh tê dại, bán đứng lương tâm, lại phát hiện người ở trước mắt mình này chỉ cần dùng vài ba lời nói đã có thể khiến cho nàng thanh tĩnh trở lại.
Nước mắt là thật, sợ hãi là thật, bất lực cũng là thật.
Nàng bất quá cũng chỉ là một cô bé mới vừa trưởng thành, không có lòng dạ nào phạm sai lầm, lại vô phương bị động mắc thêm một lỗi lầm nào nữa. Nàng đã phá hủy chính mình, bây giờ nàng lại muốn tự tay phá hủy người này —— người duy nhất thật tâm đối xử với mình.
Thật xin lỗi, Tiểu Tình.
Ánh sáng rong quán bar nhập nhòe, chiếu sáng mỗi một người đang bất cần cuồng hoan.
Tạ An Tình đang muốn mang Trình Tử Nhuận rời đi, lại bị người kéo trở về.
“Tiểu Tình, uống với mình một ly đi, được không?” Trình Tử Nhuận lấy một ly rượu cocktail màu sắc đẹp mắt đẩy đến trước mặt Tạ An Tình, sau cuộc từ biệt kia, nội tâm của nàng luôn trong tình trạng thấp thỏm.
Chỉ cần cậu cự tuyệt, chỉ cần cậu nói một câu không muốn, mình nhất định sẽ dừng tay.
Tạ An Tình nghĩ đến bộ dáng người nọ mới vừa khóc đến tan nát cõi lòng, cô biết Trình Tử Nhuận hơn phân nửa là vì cái chết của Liên An lão thái bà.
Người thân nhất của mình qua đời, nhất định là tâm đau thấu xương.
Cô lại nghĩ đến ba mình còn đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. Người đàn ông kia lại không cho mình đến thăm ông, nháo đến như thế nào cũng không cho phép, cô biết, ông không muốn khiến cho mình đau lòng. Người ngoài mắng ông chửi ông như thế nào, gian trá hèn hạ, lòng dạ độc ác, nhưng Tạ An Tình biết người đàn ông kia đối với mình có bao nhiêu là ôn nhu chiều chuộng.
Trong lòng cô vô cùng chua xót, giơ tay lên xoa xoa cái ly Trình Tử Nhuận đưa đến, “Được.”
Tạ An Tình nhận lấy ly rượu kia, đầu tiên là nhàn nhạt nhấp vài hớp, sau đó bất chợt một hơi uống cạn. Trình Tử Nhuận theo bản năng nhắm nghiền hai mắt, nàng cho tới bây giờ chưa từng khẩn trương đến như vậy, hai tay đều toát đầy mồ hôi.
Rốt cuộc là không biết rượu uống qua sẽ như thế nào, Tạ An Tình hai ba ly liền bị Trình Tử Nhuận chuốc say. Sợ rằng có người phát hiện sự khác thường, Trình Tử Nhuận mang Tạ An Tình đến một căn phòng thuê ở khách sạn gần đó.
Trong đầu liên tục hiện lên từng câu nói của Tạ Kiêu, nàng thừa nhận nàng cực kỳ sợ, nàng từ đầu đến chân chính là một quỷ nhát gan, nàng là một đại khốn kiếp vô cùng ích kỷ.
Không bao lâu sau, Tạ An Tình liền bắt đầu thần chí không rõ, đầu óc cuồng loạn, trong miệng lầm bầm lời nói hồ đồ không rõ, hai gò má đỏ bừng, vươn tay tự cởi ra quần áo của mình.
Cô cười, Trình Tử Nhuận cũng cười, cười cười liền bắt đầu biến thành than vãn khóc lớn, ngay cả cánh tay đang giơ điện thoại di động cũng bắt đầu run rẫy.
Trong phòng, tiếng cười tiếng khóc liên tiếp không ngừng, một đêm này cũng trở nên khiến cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.
- Hoàn chương 28 -
Danh Sách Chương: