• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết thúc nụ hôn ôn nhu kéo dài, hai người lên xe chạy thẳng đến Phổ Thượng.
Dọc theo đường đi Vương Thanh cứ nghiêng đầu nhìn cậu, tay không còn ngừng đưa ra đụng đụng cậu. Phùng Kiến Vũ cảm thấy ngọt ngào đến có chút không được tự nhiên, trong lòng tự biết lần này thật sự làm cho người nọ tổn thương rồi, tương đối tự giác bắt đầu giải thích.
Nếu chuyện video đã đâu vào đấy, cậu liền đem chuyện mình đã xem được số sách của Tạ Kiêu giải bày ra hết thảy. Liên quan đến việc tại sao cậu lại biết được đường vào xem sổ sách, cậu nói dối là người bên Hổ Sa tiết lộ tin tức cho cậu, còn nói bản thân từ trước đã từng theo giúp Hổ Sa, cho nên mới thuận tiện ở chỗ của người nọ. Vương Thanh vốn chính là mâu thuẫn đoạn này, rất nhiều chi tiết vụn vặt nhưng căn bản cũng không muốn truy đến cùng, nghe Phùng Kiến Vũ diễn tả khái quát ngược lại cũng tin hết.
“Nhiều chỗ ghi chép trong sổ sách rất mới, nếu như cùng thực tế xác suất chi thu không lớn, trận này xem như chúng ta yên tâm đánh thắng.” Mới vừa rồi đem một đống chuyện nói thông suốt nói đến Phùng Kiến Vũ trong lòng không còn tư vị, liền chuyển miệng muốn nói chút chuyện cao hứng.
Vương Thanh hướng cậu cười cười, nhìn ra được tâm tình không tệ, “Đúng vậy, chúng ta.”
Điểm chú ý lệch lạc kia khiến cho Phùng Kiến Vũ có chút chột dạ lại có chút ngượng ngùng, cậu vươn tay sờ sờ chóp mũi, nói: “Thật ra em đang suy nghĩ, nếu như Tạ Kiêu trong thời gian ngắn không được thả ra ngoài, chúng ta có thể thừa thắng truy kích, để cho mấy lão già Bành Hiên kia lúc bắt đầu ở sảnh đường quạt gió thổi lửa, ép Tạ Kiêu bày ra sổ sách. Khi đó bản thân hắn ta cũng khó bảo toàn lại không có tài lực chiếm ưu thế, chúng ta có thể vững vàng nắm chắc phần thắng hơn.”
Tạ Viễn Khánh lâu như vậy vẫn chưa lộ diện, trong xã đoàn lại nhiều kẻ không biết giữ miệng, hơi có chút tiếng gió là hận không thể truyền đi. Nhưng phàm là đầu óc không tính đặc biệt ngu đần, cũng đều có thể nghĩ ra được tình huống đại khái là như thế nào. Khánh Dư ở Lĩnh Thủy Thành cũng xem như là xếp vào hàng đứng đầu, đương nhiên là không thiếu một đám người chuyên gia nhìn chòng chọc vào khối thịt lớn béo bở này rồi, chậm chạp không có người thượng vị đứng đầu duy trì quả nhiên là vô cùng bất ổn. Về điểm này, cộng thêm hành động liên tiếp của Tạ Kiêu làm mất đi danh tiếng của hắn ta, khiến cho đại đa số người đều nâng đẩy Vương Thanh lên rồi.
Vương Thanh gật đầu một cái, bày tỏ hiểu được ý tứ của Phùng Kiến Vũ, lại nói: “Chính là không biết Tạ Kiêu có thể ở trong ngục bao lâu. Ngày mai liên lạc mấy thúc phụ kia, ngày mốt ở sảnh đường có thể đề cập đến một chút. Chỉ cần ra tiền, không sợ có người không phục.” Dứt lời, thời điểm đang đợi đèn đỏ, lại vươn ra một cánh tay sờ sờ gương mặt của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ cũng không tránh, để mặc động tác của người nọ, “Tóm lại nên đề cập trước đi.” Hắn sẽ nhờ cậy cảnh sát đem hết toàn lực chế trụ Tạ Kiêu.
Trên đường thời gian dài, hai người bàn xong chính sự, lại bắt đầu như có như không nói đến những chuyện khác. Phùng Kiến Vũ tựa vào ghế ngồi, vừa suy tư, vừa cùng Vương Thanh giải thích nguyên nhân phải ở tạm nhà của Hổ Sa. Thứ nhất là phải tìm một chỗ trốn, thương thế ở trên cổ không thể để cho đám thủ hạ của Tạ Kiêu nhìn thấy;thứ hai là lúc ấy hai người vẫn còn đang gây gổ, cậu cảm thấy vó rất nhiều chuyện rất khó giải thích rõ, liền quyết định đợi đến khi vết thương đỡ hơn một chút có thể che giấu tốt rồi, mới trở về cùng Vương Thanh thật tốt nói chuyện.
Lời nói nửa thật nửa giả nghe vào trong lỗ tai Vương Thanh cũng đã lược bỏ đi rất nhiều, điểm chú ý của hắn cơ hồ hoàn toàn đặt vào nơi bị thương của Phùng Kiến Vũ. Đối với phương diện Phùng Kiến Vũ giấu giếm mình làm không ít chuyện, hắn lại tương đối cố chấp đem ý tứ dẫn dắt chính mình thành “Phùng Kiến Vũ là vì không muốn khiến cho hắn quá đau lòng”.
Những vấn đề nhìn như rất khó khăn giải quyết này, lại thật sự bị mấy câu nói đơn giản như vậy cho qua rồi.
Phùng Kiến Vũ dự tính qua rất nhiều chuyện, nhưng chuyện cậu dự tính thành công nhất, có lẽ chính là câu nói kia cậu nói với Dư Hạo Viễn “Hắn thật sự rất tin tưởng tôi”.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn vào mặt này, Phùng Kiến Vũ cậu không thể không tính là một nằm vùng thành công. Nhưng chuyện có thể hoàn toàn kiểm soát lại như không thể chính là loại quan hệ buồn cười của hai người bọn họ, bọn họ đối kháng lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau, khó phân thắng bại.
Có lẽ do chột dạ làm quỷ(làm chuyện xấu), khi tay của Vương Thanh một lần nữa đưa về phía cậu, cậu cũng đưa tay ra nhẹ nhàng nắm trở về, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay ấm áp kia, cậu cảm thấy vô cùng chân thật, vô cùng an tâm.
Trong lòng cậu thầm nói, Phùng Kiến Vũ a, mày thật là ích kỷ.
Ánh mắt chạm đến cái trán của người nọ, vành tai lại đến nốt ruồi dưới mí mắt, rốt cuộc là nhịn không được. Hắn nghiêng người sang một bên, hôn lên, nơi đó có xúc cảm cùng mùi hương thoang thoảng quen thuộc. Trong khoảng thời gian ngắn, cả trái tim đều như tan ra.
Người sống ở đời, ai mà có thể chân chính làm được chí công vô tư?
Chờ tới khi đến Phổ Thượng, đã qua không giờ rồi. Phùng Kiến Vũ mới vừa bước vào phòng ngủ chính liền bị dọa sợ hết hồn, một màn này chỉ có thể so sánh giống như bị trộm vào nhà, thật sự là đi về không đúng lúc mà. Cậu ngược lại cũng có thể đoán được tại sao lại biến thành như vậy, mở miệng cười trêu chọc nói: “Anh thừa dịp em không có ở đây, mang theo người nào trở lại? Động tĩnh cũng huyên náo quá lớn đi?” Dọc theo đường đi thân mật qua lại một hồi khiến cho khoảng cách giữa hai người kéo gần lại không ít, lần này Vương Thanh cũng lớn gan tiến lên ôm lấy người, càn rỡ ba hoa, “Anh nơi dám a …… có em chơi đùa anh còn không đủ sao a?” Nói xong lại cười hì hì vùi đầu vào gáy người nọ dụi dụi.
Cũng may trong nhà còn có một gian phòng dành cho khách, tối nay cũng xem như là có nơi để nghỉ, hai người mấy ngày nay đều siêu mệt mỏi muốn chết, cơ hồ đầu vừa đụng gối lập tức bị cơn buồn ngủ đánh úp.
Giường ở phòng cho khách rất nhỏ, Vương Thanh lấy cớ này ôm người nọ không chịu buông tay, trước khi ngủ còn không ngừng hôn một trận, giống như là muốn đem thiếu thốn của mấy ngày nay bù lại hết một lần.
“Đã chơi đùa xong chưa?” Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường, ý thức đã có chút bay xa. Môi mềm của người nọ còn dán vào trên cổ cậu, làm cho cậu có chút phát ngứa, vì vậy nhẹ nhéo một cái vào hông của người nọ.
“Xong rồi xong rồi.” Trong miệng mềm nhũn đáp, Vương Thanh cũng rất mệt, nhưng hắn thật sợ khi tỉnh dậy người trong ngực lại không thấy tăm hơi, mí mắt cứng rắn chống đỡ cơn buồn ngủ ý muốn chiếm nhiêu chút tiện nghi.
Rõ ràng đã đáp ứng rồi, nhưng vẫn không có dừng lại động tác đang làm chuyện xấu. Phùng Kiến Vũ có chút dở khóc dở cười, dứt khoát mặc cho người nọ như có như không đối với mình làm loạn.
Đó là một đêm rất dài rất ấm áp rất tốt đẹp.
- Hoàn chương 85 -
《 Hết Phần 06 - Ám lưu dũng động 》

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK