Trong lòng Vương Thanh đặc biệt buồn bực.
Đêm đó qua đi, từ lúc hai người tỉnh dậy, Phùng Kiến Vũ cũng không thèm để ý đến hắn, chẳng qua là một mặt đen thui để cho hắn giúp mình xoa bóp eo. Vương mỗ vừa bước xuống giường lập tức hóa thân thành một hảo nam nhân, thời điểm lấy hàng Phùng Kiến Vũ muốn giúp một tay hắn cũng kiên quyết không cho, một bên hì hì hục hục lấy hàng, một bên ôn tồn nhã nhặn an ủi người.
Thật sự thì, chuyện tối ngày hôm qua đối với thân thể cũng không có tổn thương gì nhiều lắm, chủ yếu chỉ là lòng của Phùng cảnh quan đã bị một trận chấn kinh kích thích.
Ngay lúc phạm nhân mơ hồ thì đầu óc hiển nhiên cũng không được quá thanh tỉnh, dựa vào cảm giác thì liền có thể nháo loạn một trận. Đợi đến khi tỉnh dậy, mới biết chuyện mình đã làm có bao nhiêu là hoang đường.
Vương Thanh tức giận đều là việc tiếp theo, chủ yếu là chính mình vẫn không có cách nào vượt qua chính mình. Bất luận trên thân thể có thỏa hiệp thế nào, trở ngại trong tâm lý thủy chung là một bước quá khó khăn để vượt qua.
Sau khi xuống núi, chậm rãi ước chừng qua mấy ngày, một trận khó chịu này mới chậm rãi qua đi.
Một phần lớn nguyên nhân chính là bận rộn.
Hai người từ trên núi lấy được hàng đầy đủ, trước mắt việc quan trọng nhất chính là phát triển khách hàng. Mắt thấy chủ yếu chỉ dựa vào số lượng ứng theo nhu cầu của đám con nghiện, nhưng mục tiêu số tiền mà bọn họ muốn đạt được vẫn là cách xa không đủ.
Theo như lời nói của Khoan Tử, chính là cho dù gian lận cũng phải dùng đến phương pháp cao cấp. Đầu năm nay, cũng không thu thập sung túc được phí bảo hộ phí hay là phí duy trì vận hành xã đoàn gì gì đó cả. Tất cả mọi người một khi muốn làm gì đều là đến sòng bạc để vay, thay người đặt tiền cược, thủ đoạn kiếm tiền vô cùng thuần thục. Tóm lại quan trọng nhất vẫn là phải tìm được đúng đường.
Mà bọn họ muốn gấp rút nhanh chóng kiếm được tiền, sẽ phải vạch ra một con đường mới để đi, tìm đến khách hàng cao cấp.
Tìm người mai mối, tiếp xúc với tầng lớp nhu cầu cao hơn, một mặt khác, việc này càng tăng thêm nguy hiểm cho bọn họ, nhưng mặt khác, chính là trăm phần trăm có thể tăng thêm tiền lời một cách nhanh chóng. Bởi vì chuyện này, hai người mỗi ngày đều bận rộn giống như con quay chuyển động không ngừng, cũng không còn tâm tư rãnh rỗi để tức giận.
Một ngày này, Bành Hiên lại điện thoại đến cho Vương Thanh.
Lúc thấy người điện thoại đến, Vương Thanh lập tức một trận buồn bực, hắn nhớ đến cuộc điện thoại của Bành Hiên giải thích chuyện gì không rõ ràng trước khi lên núi, luôn cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt lành hết.
Hắn ngàn vạn không nghĩ đến chính là, tin tức hắn lấy được lại chính là thời gian phân chia xã đoàn không có cách nào trì hoãn được nữa.
Bành Hiên ở đầu bên kia ấp a ấp úng một hồi lâu, Vương Thanh mới có thể hiểu được ý của ông ta, chờ đến lúc kịp phản ứng lại thì sắc mặt cũng đã thay đổi.
Thời gian phân chia không thể kéo dài, cách cuối tháng chỉ còn dư lại có mấy ngày, vậy thì hắn mẹ nó thật đúng là không bằng ngay từ đầu tìm mấy tên khủng bố chuyên nghiệp cùng hắn một trận đi cướp xe chở tiền của ngân hàng rồi !
Cố kỵ bản thân vẫn còn ở trong nhà, Vương Thanh đè xuống một bụng lửa giận, liếc nhìn Phùng Kiến Vũ vẫn đang ở trong phòng bếp làm thức ăn, sắc mặt bắt đầu âm trầm đi vào thư phòng.
Nói đến chuyện này vốn cũng không phải là đại sự gì, có Bành Hiên, mấy người Ngô Lão Thất bọn họ ra mặt, cũng đã muốn quyết định không sai biệt lắm, kết quả phía bên Tạ Kiêu lại cắn chết không chịu nhả, canh ngay gần lúc phân trướng, còn cầm tiền ra nói chuyện. Mấy tên đứng bên phe của Bành Hiên, thấy tiền xong lại bắt đầu dao động.
Ban đầu Bành Hiên gọi điện thoại chính là muốn cùng Vương Thanh nói về chuyện này, ông ta dù sao cũng là ở chỗ của Vương Thanh lấy được hàng tốt, tranh thủ suy nghĩ tìm cách, rốt cuộc vẫn không có đem lời nói ra khỏi miệng. Càng về sau chuyện này càng ngày càng không thể khống chế, ông ta mắt thấy bên nào cũng không xong, chỉ đành phải thành thật khai báo.
Giọng nói ở bên kia thành khẩn chân thành, Vương Thanh ở bên này lại nghe đến bị chọc giận không kiềm được, nắm chặc quả đấm đến xương khớp tay đều kêu rắc rắc.
Điện thoại mới vừa cúp, hắn liền vung tay ném điện thoại di động xuống đất, bóp lấy chân mày, thật sâu mà thở dài một hơi.
Không thể trì hoãn.
Vậy mấy ngày nay hắn và Phùng Kiến Vũ bận trong bận ngoài có khác gì với mấy con rối không có não nhảy nhót sao? Đến cuối cùng tát nước cũng chỉ thu được một thùng rỗng.
Cũng không thể cùng mấy người trong xã đoàn nói muốn trì hoãn, là bởi vì Vương Thanh hắn bị Tạ Kiêu trói lại, không chỉ bị chiếm đoạt địa bàn, còn bị đoạt luôn cả tiền. Nói ra cũng thật là muốn người cười vào mặt. Suy cho cùng Tạ Kiêu trước sau đối với hắn cũng không như thế nào, hắn hiện tại còn rất vui vẻ thoải mái, không thiếu tay không mất chân, thập phần có tinh thần. Nhìn một bộ dáng như vậy, có thể đi nói lý với ai đây?
Tê liệt ngồi ở mép giường, Vương Thanh buồn phiền kéo kéo tóc. Nghĩ lại mấy ngày nay, Phùng Kiến Vũ vì một đống chuyện quan tâm này mà chạy tới chạy lui, trong lòng liền khó chịu đến không chịu được.
Hắn mê mang cúi đầu, đồng thời lại vì chính mình chật vật mà tức giận không thôi.
Âm thanh chén dĩa va chạm mơ hồ từ khe cửa nửa khép hờ truyền đến, trong mắt Vương Thanh hiện lên một tia xao động, vẫn là thành thật cúi người xuống, nhặt lên điện thoại di động ở trên đất, bấm nút mở máy, màn hình sáng lên, cũng may không có bị rớt hỏng.
Hắn tìm kiếm trong danh bạ bỗng chốc nhảy ra một cái tên hồi lâu đã không liên lạc —— Tạ Viễn Khánh.
Từ sau lần từ biệt ở bệnh viện Đường Bình, hắn quả thật không nghĩ đến sẽ cùng một người sắp chết như vậy tới lui vì vấn đề lợi ích gì nữa. Không có hứng, cũng không cần thiết.
Nhưng trước mắt, hắn không thể nào nghĩ ra được biện pháp thứ hai có thể áp chế Tạ Kiêu. Chỉ đành phải ôm may mắn trong lòng, loay hoay suy nghĩ một chút, hi vọng Tạ Viễn Khánh có thể vì vậy mà lên tiếng đẩy lùi thời gian ước định phân chia, để cầu có được một cơ hội cạnh tranh công bằng.
Sau một phen đấu tranh trong lòng, Vương Thanh mới ấn điện thoại gọi đến.
Có thông qua, nhưng là không có người nhận máy.
Vương Thanh nhíu mày một cái, kiên nhẫn gọi lại lần thứ hai, thủy chung không có ai nhận.
Có phải đang kiểm tra hoặc là đang trị liệu nên không tiện nhận máy?
Vương Thanh phiền não vỗ vỗ trán, quyết định gọi lại một lần cuối cùng. Lần này, sau khi nghe được năm hồi chuông, điện thoại liền câu thông.
Lúc âm thanh đầu dây bên kia vang lên, Vương Thanh có chút không kịp lấy lại tinh thần. Bởi vì thanh âm kia vô cùng già nua, suy yếu đến chán chường, so với trong ký ức của hắn cái người ngồi vị ở Khánh Dư thời thời khắc khắc luôn luôn kiêu ngạo vẻ vang chính là cách biệt hoàn toàn.
Nhưng chỉ là một thoáng chốc, hắn lại nhớ đến chuyện bản thân cần làm.
Hắn tận lực tóm tắt nói rõ tội ác của Tạ Kiêu và mong muốn của mình. Trong lúc nghe, Tạ Viễn Khánh thỉnh thoảng sẽ đáp lại mấy câu, nhưng phần lớn đều rất ngắn gọn, hơn nữa mỗi một lần đều cần một khoảng thời gian khá lâu.
Vương Thanh luôn cảm thấy có chút gì đó quái dị, nhưng hắn không còn có tâm tư gì để ngẫm nghĩ nữa.
Cứ như vậy trao đổi xong một trận, khi Vương Thanh đem yêu cầu cuối cùng của mình tỏ rõ với Tạ Viễn Khánh, ông ta thế vậy mà có chút ý tứ né tránh không muốn đáp lại, cảm giác kia rõ ràng chính là ông ta đã đứng về phía Tạ Kiêu.
Vương Thanh chỉ cảm thấy khốn kiếp, cảm giác bị thất bại khiến cả người hắn không thoải mái, hướng điện thoại di động giơ lên một ngón giữa, ngoài miệng nói thêm mấy câu khách sáo thật tốt nghỉ ngơi này nọ, rồi ngay lập tức dứt khoát cúp máy. Lôi kéo bước chân nặng nề, quay trở lại phòng khách, nhìn thân ảnh của Phùng Kiến Vũ đang loay hoay với cái nồi, Vương Thanh chỉ cảm thấy nội tâm xộc lên một niềm chua xót, đến nỗi khiến hắn đặc biệt khó chịu.
Phùng Kiến Vũ vì muốn giúp hắn tranh thủ đến lúc đó, vừa xuất viện liền ngay tức khắc liều mạng chạy đi đua xe, sau đó còn chạy đến mấy sòng bạc bất minh. Nếu để cậu biết tất cả cố gắng trước đó của mình đều là uổng phí, cậu hẳn sẽ có bao nhiêu là khổ sở.
Vừa nghĩ đến trên mặt Phùng Kiến Vũ sẽ xuất hiện vẻ mất mác như đưa đám, Vương Thanh đã cảm thấy lồng ngực đầy khó chịu.
Có lẽ Bạch Lạc Bình nói đúng, hắn thật sự là một tên cặn bã.
Hắn cái gì cũng không làm được.
“Anh từ lúc nào đã biến thành bức tượng vậy ? ? Không thấy em đang bận sao a, khó có lúc được em làm cho anh một bữa cơm, anh còn không chịu giúp một tay ! ” Phùng Kiến Vũ một tay bưng nồi, nghiêng đầu hướng Vương Thanh nói.
Nhạy cảm bắt được phiền não không vui còn chưa kịp thu hồi trên mặt Vương Thanh, bất giác liền ngẩn người.
Vương Thanh vội vàng đổi thành một khuôn mặt tươi cười, đi đến bên Phùng Kiến Vũ, cố gắng thả lỏng giúp cậu lấy dĩa.
“Mới vừa gọi điện thoại với ai vậy?” Phùng Kiến Vũ cúi thấp đầu đem thức ăn trong nồi múc ra dĩa.
Một trận trầm mặc, không khí có chút lúng túng.
Vương Thanh lại giúp Phùng Kiến Vũ đưa đến một cái dĩa khác, chợt tiến lên ôm lấy hông của người nọ, hắn có cảm giác chính mình bây giờ có chút mệt mỏi, hắn khẩn cấp cần một ít thân mật, để hóa giải bất an của mình. Đưa tay nhẹ nắm lấy cằm người nọ, “Đến, hôn một cái.” Nói xong, cũng không giải thích một tiếng tiến sát lại gần, ở trên môi người nọ điểm một cái.
Cảm giác được Vương Thanh cố ý lẩn tránh, Phùng Kiến Vũ cũng biết không nên hỏi tới nữa, hướng người nọ cười cười, tiếp tục bận rộn chuyện trong tay, bầu không khí khẩn trương đã hòa hoãn đi không ít.
“Em nấu có thể ăn được hay không a.” Vương Thanh đem cằm tựa vào trên bả vai Phùng Kiến Vũ, nhìn món ăn một mớ rau củ cùng dầu trộn chung một chỗ, ở bên tai người nọ nhẹ giọng trêu chọc.
“Vậy sau này em không làm nữa.” Phùng Kiến Vũ giả vờ ghét bỏ nhún nhún bả vai của mình, cười hừ hừ nói.
“Em không làm cũng không sao, sau này anh sẽ ngày ngày nấu cơm cho em, cho em ăn thành mập mạp tròn trẻo, nuôi thành một con sóc nhỏ béo phì.”
“Vậy anh cũng phải bồi em làm chủ nuôi béo phì a.” Phùng Kiến Vũ liếc mắt, có chút dở khóc dở cười.
“Anh không thể mập nha.”
“Dựa vào cái gì chỉ một mình em mập a? Thu lưu em ở bên người để làm tôn lên vẻ oai hùng của anh sao a?” Phùng Kiến Vũ hai tay bưng hai cái dĩa, không nhịn được muốn chụp hết lên đầu Vương Thanh.
“Anh khẳng định không thể mập a, sau này khi chúng ta già rồi, cũng không thể thành hai khối thịt ú nù đi không đụng đất a.” Vương Thanh cười hắc hắc, đưa tay nhận lấy thức ăn, “Em có thể ăn uống tùy thích a, đến lúc đó còn có anh giúp em đẩy xe lăn.”
Phùng Kiến Vũ dừng một chút, nhìn khóe miệng Vương Thanh cong lên, trái tim giống như là bị lông mao mềm mại quét qua, có chút ngứa ngáy.
Ổn định đặt xuống hai dĩa thức ăn, cúi người hôn một cái lên khuôn mặt của người đàn ông nhà mình, mùi hương của kem cạo râu thật dễ ngửi.
“Mẹ nó, tất cả tình thoại khắp thiên hạ đều bị một mình anh học thuộc lòng hết rồi.”
- Hoàn chương 63 -
Danh Sách Chương: