Hội đường kết thúc, Đại Đầu Lộc đặc biệt tách ra xa Vương Thanh, gã sợ chính mình vừa thấy người nọ, sẽ không nhịn được đem chuyện Phùng Kiến Vũ là nội gián giải bày ra ngoài —— vị Liễu ca cũng tốn một phần lớn thời gian, rốt cuộc đã điều tra xong, khoa đại quả thật có người gọi là Phùng Kiến Vũ, chẳng qua là xem xét trong tài liệu, hình ảnh kia cùng với người trước mắt, căn bản không phải cùng một người.
Xem ra người nọ tuyệt đối là cớm, không thoát được rồi.
Xử lý xong chuyện trong tay, buổi chiều Đại Đầu Lộc lại chạy một chuyến đến ngục giam. Trừ bỏ một lần trước gã đến tìm Tạ Kiêu, trong thời gian này bọn họ cũng đã trao đổi tin tức một lần, là dựa vào luật sư của Tạ Kiêu, là Tạ Kiêu kêu gã đi tìm người theo dõi động tĩnh bên Phùng Kiến Vũ, nhìn xem có sơ hở hay không, giả dạng đến gắn máy theo dõi bên cạnh cậu ta. Vừa lúc hôm nay Vương Thanh lại đến nói muốn nhanh chóng chọn ra vị trí thượng vị, gã cũng đồng thời mang tin tức này đến báo cáo lại.
Hai người vừa nhìn thấy nhau, Đại Đầu Lộc trước hết đem chuyện phát sinh lúc ban sáng ở hội đường khai báo, trong giọng nói tràn đầy phẫn hận, rồi sau đó mới nói thân phận của Phùng Kiến Vũ ở khoa đại bên kia thật sự là ngụy tạo.
Ở trong ngục hết mấy ngày, Tạ Kiêu thoạt nhìn có chút gầy sộp, hắn ta giống như là một chút cũng không quan tâm, nói: “Vậy thì theo ý tứ của nó đi.”
Đại Đầu Lộc có chút không thể tin, “Sẽ để cho tiểu tử kia được tuyển làm thượng vị sao ? ! ”
Tạ Kiêu kéo kéo khóe miệng, nói: “Chỉ cần chúng ta nắm được đứa họ Phùng kia, vị trí này nó sẽ tự động nâng hai tay nhường cho tao.”
“Vậy còn Tạ Viễn Khánh ……” Đại Đầu Lộc lại không nhịn được nói lên nghi vấn khác.
“Để cho nhóm người trông coi Tạ Viễn Khánh cơ trí một chút, ” Trên mặt Tạ Kiêu hơi lộ vẻ nghiêm túc, “Đem ý tứ của hội đường nhắn nhủ một chút với lão gia, ba ngày sau để cho lão ta liên lạc với hội đường bên kia, địa chỉ nhà kho lớn đưa cho Vương Thanh cũng không thành vấn đề. Hà Bàng không phải vẫn luôn duy trì bệnh cho Tạ Viễn Khánh sao? Để cho cậu ta câu thông nhiều một chút, tận lực để cho Tạ Viễn Khánh nghĩ rằng là tao chuẩn bị buông tay không làm nữa, lão già kia đối với tao phòng bị quá nặng, vừa lúc nhân cơ hội này loại bỏ toàn bộ đi …… dù sao thì đến cuối cùng, tao cũng sẽ có thể giành được vào trong tay thôi.” Nói xong, cười lạnh một tiếng, xứng với đôi má xương xương gầy gò kia, có chút đáng sợ nói không nên lời.
Dừng một hồi, Tạ Kiêu chợt đổi giọng hỏi: “Phía bên Phùng Kiến Vũ, tìm ra được sơ hở chưa?”
“Mấy ngày nay cũng không ra khỏi cửa, đoán chừng là ở nhà dưỡng thương, ” Đại Đầu Lộc đáp, “Bên Bắc Lục Hoàn đại khái là hai tên trợ thủ của Vương Thanh trông coi, Vương Thanh mỗi ngày chính là chạy một chút về địa bàn ở phố Diên Bản, buổi trưa cũng không có trở về, cho nên phải gọi giao hàng tận nơi đưa thức ăn cho Phùng Kiến Vũ.”
Tạ Kiêu gật đầu một cái, đầu ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn, “Trước khi mở hội đường lần sau …… càng nhanh càng tốt, nghĩ biện pháp tìm người giả dạng lên gắn máy theo dõi.”
Đại Đầu Lộc vốn là rất không hiểu, “Đồ trên tay chúng ta còn chưa đủ sao?”
“Đã ra tay thì phải thật ngoan độc, đây chỉ mới là chút va chạm, nó bây giờ không có chỗ nào khác để đi, vậy thì càng dễ dàng trong phạm vi không kiểm soát lộ ra sơ hở.” Tạ Kiêu lộ ra một hàng răng trắng đều, tiếp tục nói, “Tao xem như cấp cho Vương Thanh tặng một phần đại lễ ……”
Ngày hôm qua nháo loạn vô cùng muộn, Phùng Kiến Vũ đến gần giữa trưa ngày hôm sau mới thức dậy, Vương Thanh tất nhiên đã ra cửa thật sớm. Trên người ngược lại cũng không có gì đặc biệt khó chịu, ở trên giường lăn lộn mấy vòng, Phùng Kiến Vũ sau đó đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Mới vừa rửa mặt xong, ra khỏi phòng tắm, nghe được bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng chuông cửa. Trong khoảng thời gian này, hơn phân nửa chính là nhân viên giao hàng. Hôm qua cậu còn đặc biệt cùng Vương Thanh bảo hôm nay muốn ăn địa tam tiên, vừa nghe thấy động tĩnh, bao tử trong bụng cũng bắt đầu kêu rồn rột.
Kéo kéo dép lê đi đến trước cửa, Phùng Kiến Vũ từ mắt mèo hướng ra ngoài nhìn một chút, là một thân đồng phục nhân viên giao hàng không sai, cậu kéo cửa ra, chợt phát hiện gương mặt ở ngoài không phải là người thường ngày mình gặp.
Nhân viên giao hàng bên ngoài ở cửa hướng cậu cười cười, cậu cũng trao trở về một nụ cười nhẹ, “Uy? Thế nào chưa từng thấy qua cậu?”
“Tôi mới đến, mới đến không phải nên chạy đi nhiều một chút sao.” Nhân viên kia gãi gãi ót, đáp lại.
Động tác giơ tay lên vốn khiến cho ống tay áo vén lên bị kéo xuống phía dưới một chút, lộ ra một đoạn cánh tay, trên làn da trắng noãn kia có một vệt máu dài vô cùng bắt mắt, máu đang không ngừng thấm ra bên ngoài, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy cũng sửng sốt. Vị nhân viên hẳn là chú ý được ánh mắt của Phùng Kiến Vũ, lại khó khăn lắm thu tay về dùng áo che lại.
Phùng Kiến Vũ nhíu chặc chân mày, có chút nghi ngờ, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi ra miệng, đưa tay muốn nhận lấy thức ăn, nhưng không nghĩ đến cánh tay của nhân viên kia lại đụng vào khung cửa một cái, đau đến nhe răng toét miệng, máu càng thêm thẩm thấu qua lớp vải đồng phục thật mỏng.
Nghe bên tai một tiếng “ai nha”, Phùng Kiến Vũ cũng không thể làm ngơ, đưa tay ổn định người nọ, “Cậu đây là thế nào?”
Nhân viên giao hàng có chút ngượng ngùng nói: “Lúc đi lên căn hộ của anh, không có chú ý, tay trượt phải một tấm sắt ……” Quan sát sắc mặt của Phùng Kiến Vũ, ngay sau đó nói bổ sung, “Anh đẹp trai, có thể mượn nơi này của anh băng bó một chút được không a? Bọn tôi vẫn còn phải chạy về làm việc, nếu không ông chủ của chúng tôi khẳng định sẽ trừ tôi một bữa cơm …… chỉ cần chút rượu cồn và băng gạc, để cho tôi tiêu độc băng bó một chút, trở về vẫn có thể làm việc là được.”
Nhìn thấy Phùng Kiến Vũ vẫn có chút do dự, anh ta cau mày, giả bộ gấp gáp, nói: “Làm phiền a …… nếu không tôi trả cho anh ít tiền?” Lời nói mang theo âm run rẫy, làm Phùng Kiến Vũ có chút không thoải mái.
Bất quá chỉ là giúp đỡ một chút, Phùng Kiến Vũ liền nói với người nọ: “Được thôi, thức ăn cậu đặt trên bàn, đợi một chút.” Dứt lời, chỉ chỉ cái bàn trong phòng khách, xoay người đi vào trong phòng.
- Hoàn chương 88 -
Danh Sách Chương: