• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tỉnh lại lần nữa, trong mắt đều là một mảnh không gian thuần trắng. Mùi thuốc sát trùng duy độc trong bệnh viện kích thích đại não của Phùng Kiến Vũ, cậu chớp chớp mắt, ngoại trừ cả người đều đau nhức, thì chính là cảm giác đói lả.
Cũng không biết được một giấc này mình đã ngủ bao lâu.
Trong đêm bị vây kẹt đó, hiện trường vô cùng hỗn loạn, Vương Thanh bị người công kích từ phía sau lưng, tình thế tương đối bất ổn. Đang lúc Phùng Kiến Vũ quyết ý mạnh mẽ muốn lao xuống xe hiệp trợ Vương Thanh, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, những người còn lại nhất thời bị dọa sợ đến hoảng loạn bỏ chạy. Vương Thanh chịu đựng vết thương nơi cánh tay trái và sau lưng, cứng rắn lái xe đem cậu mang đi.
Còn chưa đi được bao xa, Khoan Tử mang theo người ở trên đường nhận ra xe của Vương Thanh, vội vàng đem hai vị nhân gia này dời đến vị trí rộng rãi hơn, một đường chạy thẳng đến bệnh viện Đường Bình. Hai người trong nháy mắt vừa thấy người đến, không sai biệt lắm lập tức đột quỵ, thoạt nhìn thương thế đều không hề nhẹ. Nhất là Phùng Kiến Vũ, trên đường đến bệnh viện mấy lần cũng sắp không chịu nổi, cho cậu uống thuốc giảm đau, ý thức cũng trở nên hỗn loạn, Vương Thanh cũng không bận tâm toàn thân đầy vết thương loang lổ máu, điên cuồng hét tên Phùng Kiến Vũ, nửa ôm lấy thân thể cậu hít thở không yên ôn nhu an ủi, dặn dò cậu không được ngủ mất.
Đến được bệnh viện Đường Bình, hắn còn muốn một đường đưa Phùng Kiến Vũ vào phòng cấp cứu xong mới yên tâm.
Chân trước vừa đẩy Phùng Kiến Vũ vào trong phòng cấp cứu, Vương Thanh đứng ở hành lang đường đi thoáng chốc lả người ngất đi, nếu không phải Đại Oản nhanh tay lẹ mắt đỡ được, tám chín phần sẽ lại bị va đập thêm vết thương mới.
Cũng may Vương Thanh chỉ bị thương ngoài da, không có gì nguy cấp. Tỉnh lại cũng sớm hơn so với Phùng Kiến Vũ.
Bác sĩ tức tốc đến tức tốc đi, nói là Phùng Kiến Vũ phải chịu mấy vết thương bị đánh ngay sau ót, hồi sau lại nói có thể bị đánh đến chấn động não, cần phải kĩ lưỡng quan sát thêm một thời gian, dù sao qua lại mấy lần vẫn còn chưa xong chuyện, huống chi Phùng Kiến Vũ vẫn còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Việc này khiến Vương Thanh lo lắng vô cùng, mấy ngày nay hắn thấy người nào thì liền mắng người đó.
Mấy ngày nay Phùng Kiến Vũ hôn mê, Vương Thanh một mặt trông chừng chiếu cố cậu, một mặt cũng bắt đầu bắt tay vào làm việc.
Đầu tiên hắn phải làm rõ vì sao đêm đó xe cảnh sát lại đột ngột xuất hiện. Nguyên lai là do cục cảnh sát nhận được một tố cáo ẩn danh, có người nói rằng ở rừng cây phong phía thành tây có tiến hành giao dịch phi pháp. Không biết có phải là do trùng hợp hay không, đêm đó lúc cảnh sát đến hiện trường, thật đúng là tìm được mấy túi ma túy, cộng thêm một đám người bị trọng thương, còn lại không có phát hiện gì nữa.
Tạm thời bỏ qua bất luận đến tột cùng có thể xảy ra chuyện tốt trùng hợp đến như vậy hay không, thế nhưng những người này đều là thủ hạ làm việc dưới trướng của Tạ Kiêu, hắn ta gần nhất khẳng định cũng sẽ bị rước vào phiền toái.
Vương Thanh thuận đường lên lầu đến phòng chăm sóc đặc biệt thăm lão gia tử Tạ Viễn Khánh. Người giữ cửa nhìn thấy Vương Thanh, được Tạ Viễn Khánh cho phép, để cho hắn tiến vào.
Cũng xem như là cùng Tạ Viễn Khánh làm rõ chuyện này. Tạ Kiêu lúc này rõ ràng chính là phá vỡ quy củ, muốn đùa giỡn cùng với đám người trong xã đoàn, vì muốn thượng vị mà không đi chính đạo, không chừa bất cứ một thủ đoạn nào, lại càng không chiếm được lòng người.
Tạ Viễn Khánh nghe xong, đầu tiên chính là trong lòng cả kinh, thoáng qua một lúc mới bình tĩnh trở lại. Hồi lâu cũng không đáp lời, Vương Thanh ngược lại cũng rất kiên nhẫn, cứ như vậy chờ đợi. Cuối cùng kết quả Tạ Viễn Khánh chỉ đáp ứng cho Vương Thanh một câu trả lời, bất quá chỉ là một chút lời khách sáo, ở trên mặt đúng là ông ta ra vẻ đứng về phía Vương Thanh, hư hư giả giả an ủi hắn thêm vài câu.
Sau đó có người cố ý để lộ tin tức cho Đại Oản biết, xem ra dường như là chủ ý của Tạ Viễn Khánh. Nói rằng khi Tạ Viễn Khánh vừa nhìn thấy Tạ Kiêu, vừa hất tay chính là mấy tiếng quát thủng lỗ tai.
"Cậu còn có bản lĩnh như vậy? Cậu cho rằng cậu làm việc so với tôi còn muốn lưu loát hơn sao?"
"Không dám, Khánh gia quá lời rồi."
Điều Đại Oản biết được chỉ có nhiêu đó. Những việc khác có khác biệt ra sao, Vương Thanh không phải là không hiểu ra được. Dù sao người nọ chung quy cũng đã an phận rồi, ngày đó đến, hắn biết được Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đang ở dưới lầu, cũng không cố ý đến gây chuyện nữa.
Chuyện này cũng vì vậy mà xem như đã qua loa giải quyết xong. Tạ Kiêu rốt cuộc cũng là em họ phương xa của Tạ Viễn Khánh, bất kể là khoảng cách bao xa, thì vẫn tính là quan hệ thân thích. Vương Thanh cũng không đi tìm người khác để lý luận nữa, hắn không có ngu xuẩn như Tạ Kiêu, không chịu được chút dã tâm như vậy.
Tạ Viễn Khánh rõ ràng không muốn Tạ Kiêu bị bỏ phế như vậy, ông ta so với người khác càng tinh ranh hơn nhiều, cho dù ông ta hiện tại đang bệnh tật trong người, cũng chỉ ước rằng Tạ Kiêu cùng Vương Thanh phải đấu đá đến lưỡng bại câu thương(1) mới phải. Tóm lại ông ta chung quy không muốn chính mình chịu thua lỗ.
Khi đó ông ta không có cách nào nghĩ ra được, là bởi vì không nắm chắc được cơ hội để trừng trị Tạ Kiêu, nên không thể đá Tạ Kiêu ra ngoài, không có làm ra lựa chọn mà ông ta vốn phải làm, ông ta cho đến lúc chết, đều phải ôm theo mối hận này.
Vương Thanh trong lòng rất rõ ràng, thứ hắn muốn đạt được không thể mất đi chỉ vì một phút nóng giận, hắn đối với vị trí trợ tá ở Khánh Dư chính là tình thế bắt buộc. Việc hắn muốn làm hiện giờ chính là tích lũy toàn lực, cho đến lúc phân chia cuối tháng, năng lực cao thấp, đám người trong xã đoàn sẽ tự mình bầu quyết. Mỗi một anh em trong Khánh Dư đều không phải là vật chết, nếu muốn khiến cho bọn họ nghe theo lệnh của mình, vì mình làm việc, không có chút bản lĩnh thì tuyệt đối không có khả năng.
Ngày hôm nay ngủ đông, là vì bảo lưu sức mạnh để sau này có thể dùng toàn lực mạnh mẽ cắn đứt cổ họng của đối thủ.
Lúc trước có Phùng Kiến Vũ trợ giúp, cộng thêm Khoan Tử một mực dốc lòng thu xếp. Mặc dù tiến trình hết sức chậm chạp, nhưng trung tâm thế lực của Tạ Kiêu ở khu bắc đã có chút lung lay. Giả sử bọn họ có thể từ trong tâm phá hư mạng lưới kết cấu giao dịch của Tạ Kiêu ở khu bắc, chặt đứt liên lạc thiết yếu ở trong đó, liền có thể hoàn toàn chế trụ hành động của Tạ Kiêu.
Lại càng đừng nói đến tư cách cùng Vương Thanh tranh giành thượng vị ở lần phân chia cuối tháng, hắn ta đừng hòng mơ tưởng.
Vương Thanh dựa ở bên bức tường khu vực hút thuốc, hút được nửa điếu, Đại Oản một mặt hưng phấn chạy đến nói cho hắn biết: Phùng Kiến Vũ đã tỉnh.
Hắn kích động đến thuốc cũng không dập, thẳng tắp nhét vào trong tay Đại Oản, cũng không cố vết thương trên lưng bị làm đau, chạy như bay hướng đến phòng bệnh của Phùng Kiến Vũ.
Mẹ nó cậu còn biết tỉnh dậy.
Chân mày nhíu chặc nhiều ngày rốt cuộc cũng thư thái giãn ra, khóe miệng thoải mái nâng lên một độ cong rõ ràng.
Tôi rất nhớ cậu.
- Hoàn chương 19 -
____________________
(1) Lưỡng bại câu thương: hai bên đều bị thiệt hại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK