Đông Phương Tước động tác thuần thục, hắn chế trụ eo nhỏ của cô, bên dưới lại ra vào không thôi. Âm thanh xáƈ ŧɦịŧ va chạm vào nhau, hòa lẫn cùng tiếng rêи ɾỉ của Đinh Tiểu Lộ.
" Ahh...ưmm...thoải mái quá!" Đinh Tiểu Lộ không nhịn được mà kêu lên, hai tay cô chống lên mặt bàn, để chống lại sức lực của Đông Phương Tước đang vồ vập lấy cơ thể cô.
" Tiểu Lộ,...nói tôi nghe đi! Em cảm thấy như thế nào?" Đông Phương Tước hơi thở dồn dập, hắn nhìn cô hỏi.
" Cảm thấy...Ahhh...thế nào?...Ahhh...tôi muốn phát điên lên rồi..." Đinh Tiểu Lộ khẽ trả lời hắn, cô cắn nhẹ cánh môi của mình.
Đông Phương Tước nhìn cô mà không chịu được, hắn lại chế trụ sau gáy cô, rồi lại hôn sâu. Bàn tay còn lại cũng không chịu yên phận, lại lần mò đến bộ ngực mềm mại của Đinh Tiểu Lộ mà nghịch ngợm. Rời khỏi cánh môi của cô, hắn lại cúi xuống, cắn nhẹ vào hạt anh đào đã ***** **** từ lâu của Đinh Tiểu Lộ.
Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả trên lẫn dưới, Đinh Tiểu Lộ cơ thể không chịu nổi mà ưỡn cong người lên, tay cô cào cấu tấm lưng trần lực lưỡng của Đông Phương Tước.
" Ahh..ưʍ...ư...Tôi sắp không chịu nổi rồi!" Đinh Tiểu Lộ miệng nhỏ thều thào.
" Vậy cùng nhau đi!" Đông Phương Tước ôm chặt cơ thể của cô lên tiếng.
" Ahhhh...!"
Dứt lời, Đinh Tiểu Lộ kêu lên, bên trong cô vừa tiếp nhận chất dịch nóng hổi của Đông Phương Tước. Một cảm giác suиɠ sướиɠ không thể nói bằng lời, Đinh Tiểu Lộ mệt rã rời, cô phát gục trên vai hắn.
Cả hai giữ nguyên tư thế thở hồng hộc.
Đông Phương Tước có vẻ như vẫn còn chưa thỏa mãn, bên dưới của hắn lại tiếp tục to lên, mùi hương trên người Đinh Tiểu Lộ đối với hắn giống như xuân dược vậy.
Đông Phương Tước nhẹ nhàng rút vật nhỏ của hắn ra, một chất dịch đặc trắng đục từ nơi tư mật của Đinh Tiểu Lộ tràn ra ngoài. Cô còn đang nghĩ Đông Phương Tước đã buông tha cho mình rồi, nhưng không hề có chuyện đó, hắn bây giờ như con dã thú đói khát lâu ngày.
Đinh Tiểu Lộ bất ngờ bị Đông Phương Tước xoay người lại, cô đưa tấm lưng trần trắng mịn về phía hắn, Đông Phương Tước lại nhẹ nhàng hôn lên lưng cô. Đinh Tiểu Lộ còn đang hoảng loạn, cô không biết hắn lại muốn giở trò gì, thì phía dưới lại một lần nữa bị vật nhỏ của hắn xâm nhập.
" Ahhh...Ahhh..." Đinh Tiểu Lộ lại kêu lên.
Ở tư thế này, phía trong cô bị đâm sâu hơn hẳn, Đinh Tiểu Lộ cứng ngắc hai tay lại chống đỡ lên mặt bàn.
" Thả lỏng cơ thể ra nào!" Đông Phương Tước khẽ thì thầm vào tai cô, lực đạo của hắn lại mạnh lại nhanh hơn.
" Ahhh...anh đừng nhanh như vậy...ư...cơ thể tôi không chịu nổi...ư..." Đinh Tiểu Lộ nói như cầu xin, cơ thể cô giống như sắp bị hắn xé rách.
" Tôi không nghĩ như vậy!...Chỗ đó của em cứ giữ chặt lấy tôi." Đông Phương Tước đáp lời cô, hắn nắm lấy hai tay cô giữ về phía sau, mà quên mất cánh tay của Đinh Tiểu Lộ đang bị thương.
" Tôi đau....Ahh..." Đinh Tiểu Lộ đau đớn gào lên, cô đau đến phát khóc, ở trước mặt hắn cô lúc nào cũng lộ ra vẻ yếu đuối như vậy.
Đông Phương Tước nghe tiếng cô nghẹn ngào, hắn mới chợt nhớ ra, hắn liền buông thỏng hai tay cô xuống.
" Xin lỗi! Tôi làm lại làm đau em rồi!" Đông Phương Tước vẻ mặt tội lỗi nói.
" Ahhhh...ư..." Đinh Tiểu Lộ nhíu mày thật chặt rên to lên một tiếng, phía dưới cô lại bị Đông Phương Tước lấp đầy.
Cả người vô lực, Đinh Tiểu Lộ nằm vật trên bàn, đôi mắt cô mờ mịt hơi nước, phía dưới chất lỏng lại theo chân cô chảy xuống.
Đông Phương Tước sau khi thỏa mãn, hắn lại lấy khăn giấy trên bàn lau sạch chất dịch bên dưới cho cô.
" Vết thương của em lại chảy máu rồi! Chờ tôi một chút!" Liếc mắt đến vải băng trắng quấn trên cánh tay Đinh Tiểu Lộ, hắn lo lắng nói.
Đông Phương Tước ôm cô lên ghế sô pha, hắn vội vàng chỉnh sửa lại quần áo, rồi đi nhanh ra bên ngoài. Đinh Tiểu Lộ co chặt người trên ghế, cô cảm thấy thật xấu hổ a.
Đến khi Đông Phương Tước mang hộp thuốc quay lại, thì Đinh Tiểu Lộ đã ngủ say từ lúc nào, có lẽ do vận động quá sức đi. Hắn đi đến ngồi xuống, rồi cẩn thận giúp cô băng bó lại vết thương, sợ cô đau nên hắn hành động rất dịu dàng. Nếu không phải vì vết thương này, hắn còn muốn cùng cô làm đến sáng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vấn Thiên từ bên ngoài đẩy cửa phòng làm việc đi vào, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi. Bàn làm việc thì lộn xộn cả lên, dưới sàn nhà vứt đầy khăn giấy và quần áo, khung cảnh này hắn nhìn vào liền hiểu.
" Nhắm mắt lại! Rồi cút cmn ra ngoài cho tôi!" Đông Phương Tước nghe tiếng động liền thức dậy, hắn trừng mắt nhìn Diệp Vấn Thiên nói.
" Vâng, thưa Boss!" Diệp Vấn Thiên gật đầu rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Cửa vừa khép lại, trên mặt hắn đã thay đổi bằng nụ cười đê tiện. Đêm qua là Diệp Vấn Thiên cố tình bỏ một ít thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ ham muốn vào rượu của Đông Phương Tước, cho nên hắn mới không thể kiềm chế mà dày vò Đinh Tiểu Lộ.
" Hay thật! Loại thuốc này đúng là tốt! Đêm qua chắc Boss đại chiến ba trăm hiệp chứ chẳng đùa! Tắm nước lạnh mỗi đêm là không tốt! Boss à, anh không cần phải cảm ơn tôi đâu!" Hắn thì thầm một mình, rồi mới rời đi.