" Đông Phương Tước, anh muốn tìm Charlie để làm gì vậy?" Đinh Tiểu Lộ kéo tay áo hỏi hắn.
" Vì mọi việc vẫn chưa chắc chắn, anh chưa thể nói với em được! Chờ anh xác nhận lại mọi chuyện, sẽ nói cho em biết!" Đông Phương Tước vỗ về tay cô trả lời.
Đinh Tiểu Lộ gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, cô là tin tưởng hắn.
" Boss, Charlie đang ở nước C, chúng ta cần thời gian để đưa hắn về! Bên đó bệnh dịch đang hoành hành, tạm thời hắn chưa về đây được!" Diệp Vấn Thiên lúc này mới lên tiếng nói.
" Vậy thì cứ cho người theo sát hắn đi, chờ có cơ hội lập tức mang hắn trở về đây!" Đông Phương Tước dù không thích, nhưng cũng không có cách nào khác.
" Đinh tiểu thư, Vi An cũng ở đây! Cô đến gặp cô ấy đi!" Lý Kiệt nhìn Đinh Tiểu Lộ lên tiếng.
" Cô ấy vẫn ở đây?" Cô có hơi bất ngờ hỏi.
" Đúng vậy! Phòng thứ ba từ trái qua, cô ấy ở đó!" Lý Kiệt gật đầu đáp.
Đinh Tiểu Lộ cũng lâu rồi không gặp Vi An, bên ngoài dù cô hay lạnh lùng với cô ấy, nhưng trong lòng lại rất quan tâm.
" Vậy các người cứ nói chuyện, tôi đi trước!" Đinh Tiểu Lộ nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.
Trong một tòa nhà bí mật, Cao Tuấn vẫn đang ở đây chữa thương. Lần trước ông ta bị Jimmy đánh khá nặng, nếu không có người đến cứu, sợ là bỏ mạng ở đó rồi.
Trên giường bệnh, mặt ông ta tái xanh. Thật ra vết thương đã khá lên nhiều, nhưng là trong người ông ta có bệnh, Cao Tuấn vẫn luôn sống nhờ thuốc. Bên ngoài, một người đàn ông mở cửa bước vào, hắn ta nhìn Cao Tuấn cung kính nói.
" Chủ nhân, Đông Phương Gia đã bị sụp đổ rồi! Nhiều trung tâm của chúng ta cũng bị cảnh sát quốc tế triệt phá, lần này tổn thất rất lớn!" Người đàn ông này được gọi là J, kẻ đã bắt Kỷ Phi Vũ lần trước.
" Hừm, tên Lucifer đó thật không thể xem thường mà! Hắn lợi dụng Triệu Phong Hành để đối phó với Đông Phương Gia, ta là khinh địch quá rồi!" Cao Tuấn giọng khàn đục nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm trần nhà cao với.
" Chúng ta bây giờ có nên xử lý hắn không?" J không có kiên nhẫn, hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh, để khỏi phải đêm dài lắm mộng.
" Không được! Bây giờ hắn đã nhận Triệu Phong Hành làm cha rồi, thế lực của chúng ta tuy mạnh nhưng để đối phó với hắn ta sẽ tổn thất rất lớn!" Cao Tuấn lạnh giọng nói lớn.
" Không lẽ chúng ta cứ phải như rùa rụt cổ thế này mãi sao? Tôi không thể chịu nổi cảm giác này, cứ cảm thấy nhục nhã! Bệnh của ngài vẫn còn cần thuốc ở trung tâm nghiên cứu, bây giờ bị hủy hết, cơ thể ngài sẽ không chịu nổi đâu!" J vẫn không chịu từ bỏ ý định, kiên quyết thuyết phục ông ta.
" J, ngươi bây giờ dám xấc xược trước mặt ta?" Cao Tuấn không hề hài lòng trước thái độ của hắn, ông ta gầm lên đầy uy quyền.
" Tôi không dám!" J phút chốc ngữ khí xìu xuống số âm, lúc nãy hắn thật là ăn gan hùm mật gấu đi, mới dám ở trước mặt ông ta nói như vậy.
" Nể tình cậu theo ta lâu năm, lần nay xem như ta bỏ qua! Còn có lần sau, tự cắt lưỡi của ngươi xuống cho ta!" Cao Tuấn hừ lạnh nói.
" Vốn dĩ muốn lợi dụng Triệu Phong Hành rời khỏi nước A, nhân lực yếu kém mà thủ tiêu hắn. Không ngờ kết cục lại thê thảm như thế, nếu không phải lúc đó bệnh của ta tái phát, thì cũng không bị đánh đến nông nổi này." Ông ta tỏ vẻ tiếc nuối nói.
" Xin lỗi ngài! Tất cả là do tôi đến trễ, thu xếp không chu toàn!" J cảm giác tội lỗi lên tiếng.
" Không trách ngươi, là do ta chủ quan mà thôi!" Cao Tuấn đáp lời hắn.
" Chủ nhân, thuốc đã được mang đến đây! Tôi sẽ tim thuốc cho ngài ngay, nó sẽ khiến ngài cảm thấy tốt hơn nhiều!" J nhanh chóng lấy kim tiêm ra, rồi giúp Cao Tuấn tiêm thuốc vào.
Thuốc từ từ ngấm vào cơ thể, Cao Tuấn cũng dần chìm vào giấc ngủ, loại thuốc này được J cho thêm thuốc an thần vào.
Bệnh của ông ta thường xuyên khiến ông ta mất ngủ, vậy nên để giúp ông ta ngủ ngon, thì thuốc an thần là không thể thiếu.
" Chủ nhân, ngài hình như càng lúc càng thiếu quyết đoán rồi!" J vẻ mặt vô cảm nói khẽ, rồi hắn trở về phòng mình.
Căn phòng lớn ở phía cuối hành lang, đó chính là phòng ngủ của hắn. Nhưng chỉ cần mở cửa bước vào, cũng khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Bên trong toàn là dụng cụ tra tấn, mà hắn dùng để quan hệ với phụ nữ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác nổi da gà.
J chính là một kẻ biếи ŧɦái và bệnh hoạn.
Trong góc phòng tối tăm, một thân ảnh ốm yếu đang ngồi co ro, chính là Kỷ Phi Vũ. Từ khi bị hắn mang về đây, mỗi ngày cô ta đều phải phục vụ hắn ta ở trên giường, bằng đủ tư thế kinh khủng. Kỷ Phi Vũ như muốn phát điên lên, trên người cô ta vết thương chồng vết thương. Sẹo cũ còn chưa lành, thì sẹo mới lại in hằn trên da, nhìn cô ta bây giờ đâu còn giống con người nữa.
" Nô ɭệ, đến giờ phục vụ rồi!" J nở nụ cười quỷ dị nói, tay hắn cởi đi chiếc thắt lưng của mình.
" Đừng, đừng đến gần tôi! Ahh..ahhhhhh...." Kỷ Phi Vũ cực kỳ sợ hãi, cô ta kêu gào lên thảm thiết.