" Cái đó, tôi có thể nhờ một việc được không?" Vi An ấp úng nhìn Lý Kiệt hỏi.
" Là chuyện gì?" Lý Kiệt tay vẫn gắp thức ăn, lên tiếng nói.
" Đợi anh xuất viện rồi, tôi có thể trở về nơi đó không? Căn cứ của anh ấy!" Vi An trả lời hắn.
" Không! Tại sao cô không trở về Y.S đi, muốn đến căn cứ của tôi làm gì?" Lý Kiệt động tác dừng lại, hắn nhìn cô bằng đôi mắt thăm dò.
" Tôi có chuyện riêng, không thể nói được!" Vi An cúi đầu nói, cô cầm đũa dằm nhẹ vào bát cơm trên bàn.
Lý Kiệt híp mắt lại, hắn ra vẻ suy tư. Vi An cũng im lặng, cô đang chờ câu trả lời của hắn.
" Tôi có thể đồng ý cho cô theo, nhưng với một điều kiện, là cô phải làm người hầu chăm sóc cho tôi." Lý Kiệt trầm tư một lúc lâu,thì lên tiếng nói.
" Anh cái đồ vương bát đản xấu xa, tôi là người đã cứu anh, còn tận tình chăm sóc anh mấy ngày hôm nay. Vậy mà bây giờ chỉ nhờ một việc bé xíu thôi, anh còn muốn ra điều kiện với tôi. Đồ vô ơn!"Vi An tức giận, buông chén cơm xuống không tiếc lời mắng hắn.
" Chẳng phải tôi cũng đã từng cứu, và cho người chăm sóc cho cô sao? Chúng ta bây giờ là không ai nợ ai, nếu cô muốn nhờ vả tôi, thì cũng phải có điều kiện chứ."
Những lời Lý Kiệt nói đều rất đúng, Vi An đuối lý không thể phản bác, cô hậm hực ăn cơm. Vẫn không quên liếc xéo Lý Kiệt.
Cơm nước xong xuôi, Vi An dọn dẹp sạch sẽ, rồi ngồi co ro trên sô pha suy nghĩ. Đúng là bây giờ chỉ còn cách phải nhịn nhục, làm theo điều kiện của hắn. Đợi đến lúc Vi Vĩ Đình không muốn tìm cô nữa, thì cô có thể tự do rồi.
" Tôi đồng ý với anh!" Vi An dứt khoát đi đến trước mặt Lý Kiệt nói.
Hắn bề ngoài thì làm như thờ ơ, nhưng bên trong lại rất để tâm đến câu trả lời của cô.
" Vậy thì được! Chờ đến khi tôi xuất viện, sẽ đưa cô về." Hắn trầm thấp giọng nói.
*******
Tại nhà kho hoang vắng, nơi nhốt bọn người Mộc Từ Khiêm. Sau khi trở về nhà suy nghĩ, Đông Phương Tước đã quyết định gặp Đường Minh, để biết thông tin của ba hắn.
Trong nhà kho, Đường Minh đang ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy tiếng động, ông ta liền mở mắt nhìn hắn.
" Cậu đã có quyết định chưa?" Đường Minh lười biếng hỏi hắn, ông ta tin chắc rằng Đông Phương Tước muốn biết ba của hắn là ai.
" Tôi sẽ thả ông và Mộc Hy Nhi đi, hãy chắc chắn những gì ông nói là sự thật. Nếu không, ông sẽ chết khó coi lắm." Đông Phương Tước lạnh lẽo nhìn ông ta nói, âm thanh cũng khiến người ta cảm thấy lãnh.
" Được thôi, tôi cam đoan với cậu! Nếu không đúng sự thật, cậu cứ việc chặt cái đầu của tôi xuống để làm ghế ngồi." Đường Minh khóe môi nhếch lên cao, ông ta tự tin nói.
" Không cần nhiều lời nữa, nói nhanh lên!" Đông Phương Tước hơi hơi nhíu mày, bát cao giọng lên tiếng hối thúc ông ta.
Đường Minh trầm lặng hồi tưởng lại chuyện cũ, rồi ông ta mới từ từ kể lại cho hắn nghe.
" Hơn hai mươi tám năm trước, mẹ của cậu là Đông Phương Tuyết Cầm, là một mỹ nhân vạn người mến mộ. Nhưng với bản tính kiêu kỳ của bà ta, luôn xem thường người khác, dần dần khiếm mọi người không còn thiện cảm nữa."
" Mà trong đó phải nói đến Liễu Chỉ Nhu, bà ta rất căm thù mẹ của cậu, vì đã sỉ nhục bà ta trước mặt nhiều người, chỉ vì lỡ làm bẩn chiếc váy dạ hội của mẹ cậu. Nuôi mối hận trong lòng, hận thù càng lúc càng sâu, Liễu Chỉ Nhu đã âm thầm lên kế hoạch hãm hại bà ta. Lúc đó, tôi đứng ở một góc tối trong khách sạn, nghe được đoạn đối thoại của Liễu Chỉ Nhu và người phục vụ."
" Trong buổi tiệc từ thiện, bà ta đã cho người bỏ thuốc kíƈɦ ɖụƈ vào thức uống của mẹ cậu. Rồi lại sắp xếp một căn phòng lớn, với 6 tên đàn ông khác, với mục đích để chúng cường bạo Đông Phương Tuyết Cầm. Nhưng Liễu Chỉ Nhu lại không hề biết rằng, mẹ cậu không đi vào căn phòng đó. Trên đường về phòng, bà ta đã gặp ba của cậu, rồi chuyện gì xảy ra thì cậu cũng biết rồi đó. Liễu Chỉ Nhu sau khi thất bại, còn bị chính những tên côn đồ mình thuê hãm hiếp, không thể chịu nổi nên đã tự vẫn chết lâu rồi. Đúng là ác giả ác báo!"
Đường Minh dừng lại một chút rồi nói tiếp.
" Ba của cậu tên là Triệu Phong Hành, một cái tên tôi nghĩ không xa lạ với cậu nhỉ. Sở dĩ tôi biết được, là bởi vì đêm đó tôi cũng có mặt trên hành lang khách sạn. Sau một đêm mây mưa, thì cậu đã có mặt trên thế giới này rồi, giống của ông ta tốt thật đấy." Đường Minh nở nụ cười châm chọc.
" Triệu Phong Hành là ba tôi sao? Không thể nào!" Đông Phương Tước lắc đầu, không muốn tin những gì Đường Minh nói.
" Tôi biết cậu sẽ không tin đâu! Nếu là tôi còn chẳng tin được ấy chứ, nhưng đó lại là sự thật."
Đông Phương Tước hít thở thật sâu, cố gắng tiếp thu những gì Đường Minh nói. Cơ thể hắn hơi run rẩy.