" Triệu tổng, mời ngài!" Đông Phương Tước đưa ly rượu lên tiếng.
" Tôi nên gọi cậu là Lucifer hay Đông Phương Tước? Đứa trẻ bị bỏ rơi của Đông Phương gia tộc, thủ lĩnh của Monster! Bị phản bội một năm trước, có đúng vậy không?" Mới câu nói đầu tiên, ông ta đã đâm vào vết thương của hắn. Còn moi hết gốc rễ của hắn lên.
" Ngài đã cho người điều tra qua tôi rồi sao? Đúng là tác phong làm viêc nhanh gọn! Nhưng ngài có bỏ quên gì đó không? Chẳng hạn như người đàn ông cung cấp nòng nọc cho mẹ của tôi!" Đông Phương Tước khẽ nhếch môi hỏi vặn lại ông ta.
" Tôi không quan tâm đến những người phụ nữ kiêu căng, lại có lối sống buông thả như vậy! Mới 18 tuổi thôi, đã mang thai rồi! Tôi nghĩ người đàn ông đó cũng chẳng ra gì đâu!" Triệu Phong Hành khinh bỉ trả lời.
Đông Phương Tước sắc mặt trầm xuống, hắn siết chặt ly rượu trên tay. Người đàn ông ở trước mặt là ba hắn, sau khi khiến mẹ hắn mang thai phải chịu nhiều điều tiếng, thì bây giờ lại đang cố sỉ nhục bà ấy.
" Triệu tổng, nếu như ông biết được người đàn ông đó là ai, ông sẽ không dám mạnh miệng nói những lời thế này với tôi đâu!" Đông Phương Tước trầm giọng nói.
" Cậu là muốn chơi cái gì đa dạng đây? Nói thật, trước giờ tôi cũng chưa ngán ai bao giờ! Dù cho cậu có là Lucifer hay thủ lĩnh Monster, thì đối với tôi cũng chẳng là gì!" Triệu Phong Hành cười khẩy đáp trả.
" Ông thử nhìn kỹ tôi xem! Có thấy hoài niệm gì không? Gương mặt này, cơ thể này?" Đông Phương Tước nhấp một ngụm rượu, rồi tiếp tục hỏi.
" Cậu...." Triệu Phong Hành nói không hết câu ông ta cẩn thận nhìn kỹ gương mặt của Đông Phương Tước. Vài phút sau, ông ta bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, khuôn mặt và khí chất này giống hệt ông ta khi còn trẻ.
" Cậu rốt cuộc là ai?" Ông ta giữ bình tĩnh lên tiếng.
" Hahaha!"
" Đúng là người lạnh lùng, tôi có lẽ được di truyền lại cái gen khốn nạn này của ông? Sự thật rõ ràng trước mắt, mà ông cũng có thể bình tĩnh như vậy? Tôi rất nể ông đấy!" Đông Phương Tước phá lên cười, hắn cất lời mỉa mai Triệu Phong Hành.
" Gen? Di truyền? Ý cậu, tôi là ba của cậu sao? Thật là hoang đường!" Triệu Phong Hành cũng lên tiếng chế nhạo hắn.
" Trên thương trường lẫn giới hắc đạo, ai ai cũng biết, Triệu Phong Hành tôi trước giờ không động tình với phụ nữ. Thì lấy đâu ra một đứa con rơi là cậu!"
" Ông chắc chứ? Khách sạn Bối Lạc, phòng tổng thống 9898, tối ngày 30 tháng 8 năm 1991." Đông Phương Tước cố tình nhấn mạnh từng chữ, như nhắc nhở ông ta.
" Xoảng!"
" Tại sao cậu lại biết chuyện này? Cô gái đó không phải đã chết rồi sao? Cô ấy không phải Đông Phương Tuyết Cầm, mà là Liễu Chỉ Nhu! Sao có thể như lời cậu nói được chứ, đừng nghĩ lừa gạt được tôi!" Triệu Phong Hành lần này không thể bình tĩnh được nữa, ông ta vứt ly rượu sang một bên, túm cổ áo Đông Phương Tước tra hỏi.
" Tôi cảm thấy thật nực cười!" Đông Phương Tước không sợ hãi, hắn lại mỉm cười nói.
" Cậu cười cái gì chứ?" Triệu Phong Hành bực tức gầm lên.
" Tôi cười ông thông minh cả một đời, nhưng lại ngu ngốc trong một phút! Biết nói sao bây giờ, ngay cả cái gen ngu ngốc này, tôi cũng được di truyền từ ông. Sáng suốt cả một đời, nhưng lại ngu muội trong một khắc. Đúng là cha nào con nấy." Đông Phương Tước trừng mắt, cũng túm lấy cổ áo ông ta gằn giọng nói.
Bên ngoài Diệp Vấn Thiên và Jimmy nghe âm thanh đổ vỡ bên trong, cả hai đều sốt ruột, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì? Cả hai chỉ muốn xông thẳng vào.
" Có chuyện không ổn! Để tôi vào trong!" Jimmy nôn nóng lên tiếng.
" Không được, chưa có lệnh của boss thì ngươi không được vào!" Diệp Vấn Thiên dù lo lắng, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bình thản.
" Đừng nghĩ tôi không dám động thủ với cậu!" Jimmy biết không thể nói chuyện với Diệp Vấn Thiên, nên hắn muốn sử dụng vũ lực.
Diệp Vấn Thiên còn chưa kịp trả lời, thì Jimmy đã ra tay, tung một quyền về phía hắn.
Bên trong phòng, không khí cũng căng thẳng không kém. Đông Phương Tước và Triệu Phong Hành vẫn giữ nguyên tư thế,không ai chịu nhường nhịn ai.
" Mục đích cậu tìm tôi là gì?" Triệu Phong Hành thở dốc hỏi.
" Hừ!" Đông Phương Tước hừ lạnh, rồi hất ông ta ra.
" Mục đích của tôi sao? Đơn giản thôi! Tôi muốn ông phải chịu trách nhiệm với mẹ của tôi, trả thù cho những năm tháng tủi nhục của bà ấy! Ông làm được không?" Đông Phương Tước nhẹ nhàng nói.
" Chỉ với tướng mạo gần giống tôi, và những lời nói không có bằng chứng của cậu, mà muốn tôi tin sao? Cậu đang đánh giá thấp tôi đấy!" Triệu Phong Hành cũng là một người đa nghi, trước nay ông ta chỉ tin vào chứng cứ.
" Hừm, ông cầm lấy này, rồi tự mình đi mà xét nghiệm. Nếu kết quả tôi và ông có quan hệ huyết thống, thì đến E quốc gặp tôi." Đông Phương Tước lấy trong túi quần ra một mẫu tóc, hắn nhét vào tay Triệu Phong Hành nói, rồi lướt qua ông ta đi thẳng.
Vừa mở cửa, hắn đã thấy Diệp Vấn Thiên và Jimmy quần áo xộc xệch, đang đánh nhau bên ngoài.
" Đi thôi!" Đông Phương Tước nhìn Diệp Vấn Thiên lên tiếng, hắn buông Jimmy ra chỉnh trang quần áo lại rồi đi theo Đông Phương Tước.
" Sếp, ngài không sao chứ?" Jimmy cũng hớt hải chạy vào nhìn Triệu Phong Hành lo lắng hỏi.
" Tôi không sao! Jim, giúp tôi điều tra chuyện 28 năm trước ở E quốc." Ông ta nói, tay vẫn nắm chặt mẫu tóc Đông Phương Tước đưa.