" Boss tôi nghĩ anh nên xem tài liệu này! Chuyện anh bảo tôi điều tra đã tra được một ít" Lý Kiệt để một tập hồ sơ trên bàn, hắn lên tiếng.
Đông Phương Tước ưu nhã cầm tài liệu lên xem, xem được vài trang, đôi mắt hẹp dài của hắn bỗng híp lại. Bên trong đầy đủ thông tin của ba mẹ Đinh Tiểu Lộ, chỉ có thông tin của Cao Tuấn là ít ỏi vô cùng.
" Cao Tuấn, tên này thông tin của hắn chỉ có bấy nhiêu thôi sao?" Đông Phương Tước ngước lên nhìn Lý Kiệt hỏi.
" Đúng vậy, đây là toàn bộ thông tin của hắn mà tôi thu thập được." Lý Kiệt gật đầu trả lời, dù đã cố gắng, nhưng hắn không thể điều tra Cao Tuấn nhiều hơn.
Trong hồ sơ Cao Tuấn chỉ ghi những chi tiết bình thường, không có gì là cần thiết cả, điều đó làm Đông Phương Tước hoài nghi.
" Tại sao những việc hắn làm trước đó đều không điều tra được?" Đông Phương Tước ngón tay thon dài gõ lên bàn suy tư.
" Boss người của ta cũng vừa mới báo lại, những người bị đưa đến thành phố F đã chạy thoát." Lý Kiệt nói thêm.
" Vậy cũng tốt, ta cũng không muốn để bọn họ ở lại nơi đó." Đông Phương Tước mắt nhìn tài liệu lên tiếng.
" Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi xin phép ra ngoài." Diệp Vấn Thiên xin phép ra ngoài.
Đông Phương Tước nhẹ gật đầu, Diệp Vấn Thiên và Lý Kiệt cũng cúi đầu cung kính. Hai người xoay người tính đi ra ngoài, thì Đông Phương Tước bỗng gọi lại.
" Diệp Vấn Thiên, tôi có chuyện cần cậu làm."
.......
Sau một hồi bàn bạc.
" Đã rõ thưa Boss! Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Diệp Vấn Thiên nói, mọi chuyện giao cho hắn làm Đông Phương Tước đều rất yên tâm.
Đã nhận lệnh xong, Diệp Vấn Thiên liền đi ra ngoài. Đông Phương Tước lại cầm tài liệu lên xem xét.
" Mọi chuyện vẫn chưa được sáng tỏ, nhanh thôi, tôi sẽ lôi nó ra ánh sáng." Đông Phương Tước tâm tư kín đáo, không ai biết hắn nghĩ gì và muốn gì.
" Cộc, cộc, cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
" Mau vào đi!" Đông Phương Tước lên tiếng đáp lại.
Hứa quản gia tây trang chỉnh tề, mở cửa đi vào. Ông tiến lại gần bàn làm việc của Đông Phương Tước.
" Thiếu gia, Đinh tiểu thư từ sáng đến giờ không chịu ăn gì, cô ấy cũng không chịu mở cửa cho chúng tôi vào. Có nên dùng chìa khóa dự phòng không?" Hứa quản gia kính cẩn thuật lại mọi chuyện.
Bình thường thì Hứa quản gia sẽ không do dự, mà dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, nhưng bây giờ Đông Phương Tước không cho phép. Nên ông mới đến hỏi ý hắn.
Đông Phương Tước thở dài, hắn dùng tay xoa xoa trán của mình. Đêm qua hắn đã uống rất nhiều rượu, nhưng vẫn không tài nào ngủ được.
" Để tôi đi!" Hắn đứng lên nói, rồi đi thẳng đến phòng Đinh Tiểu Lộ.
Đông Phương Tước nhìn cánh cửa đóng chặt, hắn giơ tay gõ cửa.
" Cộc cộc cộc!"
......
Bên trong vẫn im lìm, không ai trả lời hắn. Đông Phương Tước lại gõ cửa một lần nữa.
" Cộc cộc cộc!"
......
Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng.
" Nếu em không mở cửa, tôi sẽ tự mở!"
Đông Phương Tước lên tiếng hỏi, bên trong vẫn không phản hồi. Hắn nhìn sang Hứa quản gia, ra hiệu cho ông ấy mở cửa.
Cửa phòng mở ra, hắn không có nhìn thấy bóng dáng Đinh Tiểu Lộ, Đông Phương Tước lập tức tìm kiếm cô. Bên trong phòng tắm, có tiếng nước chảy róc rách.
Đông Phương Tước tiến đến mở cửa ra, hắn liền giật mình hốt hoảng, Đinh Tiểu Lộ đang trầm mình trong bồn tắm đầy nước.
" Tiểu Lộ, em không sao chứ? Mau tỉnh lại cho tôi!" Hắn chạy đến lôi cô ra khỏi bồn tắm, hắn kêu to, gọi cô tỉnh lại.
Đinh Tiểu Lộ mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch, hơi thở cô dần yếu đi. Đông Phương Tước chỉ còn cách hô hấp nhân tạo cho cô.
Hắn bóp nhẹ miệng cô, thổi hơi vào, hơi ấm của hắn dần truyền sang cho cô. Một lúc sau, Đinh Tiểu Lộ sặc sụa tỉnh lại, cô thở dốc, ho khan từng đợt. Hắn là mang cô từ quỷ môn quan trở về.
" Em đang làm cái trò gì vậy? Không phải em hận tôi, căm thù tôi đến thấu xương sao? Em nghĩ như vậy là có thể thanh thản ra đi sao?
" Đinh Tiểu Lộ, tôi nói cho em biết, những người thân của em bị tôi gϊếŧ chết, đang nhìn em. Họ chờ em gϊếŧ chết tôi, để trả thù cho họ. Vậy thì em phải sống cho tốt vào, để báo thù tôi, trả thù cho người thân của em."
" Mạng của tôi chờ em đến lấy!" Đông Phương Tước gầm lên giận dữ.
Đinh Tiểu Lộ cúi gầm mặt, cô không muốn nhìn thấy hắn, càng không muốn nghe thấy giọng nói của hắn. Nó làm cô nhớ về những ký ức đẹp đẽ mờ nhạt lúc nhỏ, cũng nhắc cô nhớ đến đau khổ của một năm trước.
Đông Phương Tước một hồi phát hỏa, hắn bỏ mặc cô đứng lên đi ra ngoài. Hắn đang mất bình tĩnh, lúc nãy nhìn cô bất động trong làn nước lạnh giá, hắn tưởng như mình sắp mất cô rồi.
" Hứa quản gia, cho người vào chăm sóc cô ấy, giám sát 24/24, không được để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa!" Hắn dặn dò Hứa quản gia xong, đóng sập cửa đi mất.
Trên hành lang dài, Đông Phương Tước vớ được thứ gì cũng sẽ tiện tay mà ném mạnh xuống đất. Sàn nhà đầy những mảnh vỡ bén nhọn, phút chốc trở thành đống lộn xộn.