" Anh Viễn Dương, đã lâu lắm rồi, chúng ta mới cùng nhau ngắm cảnh thành phố về đêm nhỉ!"
" Nó vẫn đẹp như ngày nào, em có thấy vậy không?" Âu Viễn Dương dịu dàng hỏi cô.
" Ừm cảnh vật vẫn như vậy, chỉ có con người là thay đổi thôi." Giọng cô bỗng trầm xuống.
" Tiểu Lộ, chúng ta đã quen biết nhau được bao lâu rồi!"
" Bao nhiêu năm nhỉ? Mười, mười hai,... À chính xác là mười ba năm rồi!" Đinh Tiểu Lộ lẩm nhẩm trong miệng, rồi hào hứng kêu lên.
" Đúng như vậy! Lần đầu tiên anh gặp em, đã thấy rất thích em rồi, một cô bé mười tuổi rất là đáng yêu!" Âu Viễn Dương véo một bên má của cô nói.
" Đau chết đi được! Anh vẫn trẻ con như lúc trước, lúc nào cũng chọc ghẹo em." Đinh Tiểu Lộ vờ đánh hắn, cô lên tiếng trách móc.
Đinh Tiểu Lộ cứ đánh mãi không ngừng, bất chợt cổ tay cô bị nắm lại, có cố thế nào đi nữa, cũng không rút ra được. Cô ngước nhìn Âu Viễn Dương, đang muốn mắng hắn một trận, thì bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn cô. Cảm giác ánh mắt này rất quen thuộc, nhưng cũng không giống mắt Âu Viễn Dương như mọi khi, nó làm cô nhớ đến Đông Phương Tước.
" Tiểu Lộ, trong lòng em, anh là người như thế nào?" Âu Viễn Dương cất lời, ánh mắt thể hiện rõ sự thâm tình.
" Trong lòng em, anh như một người anh trai vậy, anh trai tốt nhất thế giới! Anh vừa tốt bụng, lại tài giỏi." Đinh Tiểu Lộ cố gắng nở một nụ cười thật tươi trả lời hắn, cô hình như hiểu được, Âu Viễn Dương gọi mình lên đây là muốn nói gì rồi.
" Đó là những lời thật lòng của em sao?"
" Tiểu Lộ, bao năm qua anh vẫn cố che giấu tình cảm trong lòng, nhưng bây giờ anh muốn nói ra hết những cảm xúc trong anh."
" Đinh Tiểu Lộ, anh yêu em!" Âu Viễn Dương lấy hết can đảm tỏ tình với cô.
Đinh Tiểu Lộ bất chợt người cứng đờ ra, bao lâu nay cô vẫn biết tình cảm Âu Viễn Dương dành cho cô, khác hẳn với mọi người. Nhưng mà cô thật sự không yêu hắn, cô chỉ xem hắn như một người thân trong gia đình mà thôi. Tuyệt nhiên không phải tình cảm trai gái.
" Anh Viễn Dương, em thật xin lỗi! Nhưng mà em không có tình cảm với anh là thật, em thật sự chỉ xem anh là anh trai mà thôi." Đinh Tiểu Lộ cảm thấy khó xử, nhưng cô cũng muốn hắn chết tâm.
" Anh không tin! Tiểu Lộ, anh biết em đã bị Lucifer làm nhục, nhưng anh không quan tâm, anh chỉ cần có em thôi. Chấp nhận tình cảm của anh có được không?"
Đinh Tiểu Lộ nghe đến đó mà đầu cô như muốn nổ tung, chuyện như thế, mà Âu Viễn Dương cũng có thể nói được sao?
" Anh Viễn Dương, anh đi quá xa rồi! Chúng ta ngày mai bình tĩnh lại, thì hãy nói chuyện. Còn bây giờ em muốn đi ngủ rồi, chúc anh ngủ ngon." Đinh Tiểu Lộ mặt mày khó coi hơn, cô rũ đầu thật thấp, nói xong cô vội vàng quay người đi.
Âu Viễn Dương không thể để cô đi như vậy, hắn chạy đến ôm chầm phía sau cô.
" Tiểu Lộ, đừng như vậy! Anh thật sự rất yêu em, hãy cho anh một cơ hội bước vào tim em. Em có biết anh đã đau khổ thế nào, khi bất lực nhìn em bị Lucifer hành hạ, mà không thể làm gì được không? Anh đã rất đau đớn, khi nghĩ đến những lúc em và hắn ân ái. Tiểu Lộ, anh sẽ xóa đi những ký ức đen tối đó cho em."
Âu Viễn Dương nói xong, hắn kéo tay Đinh Tiểu Lộ xoay người lại, rồi mạnh bạo hôn lấy cô. Ngay lúc này, Đinh Tiểu Lộ có thể ngửi được mùi rượu trong miệng hắn, Âu Viễn Dương vì muốn lấy can đảm tỏ tình với cô, mà lại uống rượu.
Hắn giữ chặt Đinh Tiểu Lộ, mạnh mẽ mút lấy cánh môi mềm mại của cô, dù cho Đinh Tiểu Lộ chống cự dữ dội. Vẫn không thấy đủ, hắn cạy ra răng môi cô, mà đưa lưỡi vào bên trong. Đinh Tiểu Lộ tức giận thật sự, đôi mắt cô đỏ hoe, chờ lưỡi hắn đi vào, cô liền cắn mạnh xuống. Bị cắn đau, Âu Viễn Dương liền buông cô ra, còn chưa kịp làm gì thì đã ăn trọn cái tát của Đinh Tiểu Lộ.
" Bốp!" Âm thanh lớn vang lên, mặt của hắn in hằn dấu tay của cô.
" Vô liêm sỉ! Âu Viễn Dương, từ lúc nào anh trở thành loại người như vậy? Tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh nữa, anh cút khỏi nhà tôi ngay." Đinh Tiểu Lộ nước mắt lăn dài trên má, cô lớn tiếng mắng hắn. Cánh môi của cô, bị hắn cắи ʍút̼ đến bật máu.
" Tiểu Lộ, anh xin lỗi! Anh sai rồi!" Âu Viễn Dương bây giờ mới tỉnh táo lại, hắn nắm bả vai Đinh Tiểu Lộ mà xin lỗi.
" Anh đừng chạm vào tôi, tôi cảm thấy kinh tởm lắm! Anh bây giờ, cũng có khác gì Lucifer chứ."
Đinh Tiểu Lộ hét lén, cô hất tay hắn ra, rồi chạy xuống lầu. Cô trở về phòng đóng sầm cửa lại, rồi bật khóc nức nở. Hình ảnh của Đông Phương Tước không hiểu sao, lại ẩn hiện trong đầu cô.
Đinh Tiểu Lộ co rút thân mình trên giường, cô muốn gặp Đông Phương Tước, dù hắn đã khiến cô đau khổ. Nhưng mà tại sao cô không thể khống chế suy nghĩ của mình được, trong đầu cô bây giờ chỉ có hắn.
Âu Viễn Dương đứng trước cửa phòng, nghe tiếng cô khóc mà lòng hắn quặn thắt, hắn chỉ biết trách mình quá ngu ngốc mà thôi.
Trong góc tối, một đôi mắt sáng rực đang nhìn bọn họ.