Mạc Tử Hiên là bạn thân cuả Lãnh Ngôn nên cũng được mời.
Cầm thiệp mời màu hồng, trên mặt hắn treo một nụ cười hưng phấn mà lâu rồi chưa thấy, tươi cười kia, thật giống như mới gặp mối tình đầu một dạng, trong hưng phấn mang theo một chút ngại ngùng. Hắn cầm điện thoại ra gọi cho Callme,"Tôi muốn Đồng Vũ Vi làm bạn nhảy của tôi."
Nhưng đối phương lại nói cho hắn, đã có khách thuê Đồng Vũ Vi rồi, hỏi hắn có thể thay đổi người hay không.
Khoảng khắc kia, trên mặt Mạc Tử Hiên tươi cười nhất thời cứng đờ, hắn vậy mà chậm một bước! Trong lòng cảm giác có chút mất mác.
Mạc Tử Phàm đi đến bên cạnh Mạc Tử Hiên, vỗ vỗ bả vai Mạc Tử Hiên, vừa mới đứng ở một bên, anh thấy tất cả biểu tình trên mặt Mạc Tử Hiên, "Làm sao vậy? Nhìn sắc mặt em so với thất tình còn khó coi hơn."
"Không có gì." Mạc Tử Hiên thở ra một hơi, cầm áo khoác đi ra cửa.
Nhưng trên mặt Mạc Tử Phàm lại hiện vẻ mỉm cười nhàn nhạt nhìn bóng lưng hắn rời đi. . . .
Vũ Vi trang điểm, mặc một bộ lễ phục màu trắng thấp ngực,từ trong Callme đi ra, thời điểm cô lên xe, một thanh âm non nớt gọi cô lại," Mẹ Vũ Vi."
Giọng nói quen thuộc này làm cho tâm Vũ Vi run lên ,quay đầu hướng tới nơi phát ra âm thanh ấy ,cư nhiên là Hạo Hạo
Trên mặt Vũ Vi lộ ra vui vẻ tươi cười, từ lần trước đáp ứng làm mẹ Hạo Hạo tới nay, bọn họ vẫn thường xuyên nói chuyện phiếm, đã trở thành bằng hữu tốt, thậm chí còn vượt qua bằng hữu, như là người thân một dạng, cô đã lâu không có nhìn thấy Hạo Hạo rồi.
Cô ngồi xổm xuống vươn hai tay ra, " Hạo Hạo, tới đây để ẹ ôm con một cái nào."
Hạo Hạo vui vẻ chạy đến trong ngực Vũ Vi, hai tay gắt gao ôm cỗ Vũ Vi, " Mẹ Vũ Vi, con rất nhớ mẹ nha!"
Vũ Vi ôm lấy Hạo Hạo, một bàn tay vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của Hạo Hạo, "Mẹ cũng rất nhớ Hạo Hạo nha!"
"Mẹ Vũ Vi, bồi Hạo Hạo đi chơi một ngày có được hay không?" Hạo Hạo mở to đôi mắt đen vẻ mặt chờ mong nhìn Vũ Vi.
Vũ Vi hơi áy náy nhìn Hạo Hạo, "Thực xin lỗi Hạo Hạo, mẹ Vũ Vi hôm nay có công tác phải làm, như vậy đi, công tác vừa kết thúc, mẹ tìm con đi chơi, có được hay không?"
Khuôn mặt Hạo Hạo đáng yêu đang tươi cười bỗng mang vẻ thất vọng, bất quá cậu hiểu được gật gật đầu, " Được, mẹ Vũ Vi kết thúc công tác liền đến tìm Hạo Hạo nha."
"Hạo Hạo thực ngoan." Vũ Vi sủng nịch sờ sờ tóc Hạo Hạo." Hạo Hạo, đi thôi con." Khương Dĩ Hằng đứng ở trước mặt Vũ Vi cùng Hạo Hạo mỉm cười nhìn họ.
" Mẹ Vũ Vi tạm biệt." Hạo Hạo cực kỳ không muốn nói lời tạm biệt cùng Vũ Vi.
"Hạo Hạo, tạm biệt.Phải nghe lời ba ba biết không?" Vũ Vi nhẹ giọng dặn dò Hạo Hạo.
"Đồng tiểu thư, lên xe đi." Một bàn tay Khương Dĩ Hằng nắm tay nhỏ Hạo Hạo, đối với Vũ Vi lễ phép nói.
Vũ Vi khẽ cười, lời nói dịu dàng cự tuyệt, "Không cần, chúng ta không tiện đường."
Nhưng khi Khương Dĩ Hằng nghe lời nói Vũ Vi tựa như cự tuyệt, thẳng mở cửa xe, "Lên xe đi,khách hàng hôm nay của cô là tôi."
Vũ Vi ngẩn ra, liếc mắt nhìn Khương Dĩ Hằng một cái, sau đó nhìn nhìn Hạo Hạo, chỉ một thoáng, cô biết, Khương Dĩ Hằng muốn cô cùng Hạo Hạo một chỗ, cư nhiên thuê cô làm bạn gái của hắn.
Cô hé miệng cười, đi đến trước mặt Hạo Hạo, " Hạo Hạo, ba con cực kì yêu thương con nha."
"Mẹ Vũ Vi, mẹ muốn cùng Hạo Hạo cùng một chỗ sao?" Hạo Hạo nhìn Vũ Vi hỏi.
"Ừ." Vũ Vi gật gật đầu, lên xe, hơn nữa còn đem Hạo Hạo ôm vào lòng.
"Ba ba, ba thật sự không có gạt con, hôm nay mẹ Vũ Vi thật sự cùng con một chỗ, ba ba, đây là quà sinh nhật tốt nhất của con a." Hạo Hạo cực kỳ hưng phấn ôm cổ Khương Dĩ Hằng hôn vài cái.
"Hạo Hạo nguyện vọng sinh nhật của con là cùng mẹ một chỗ một ngày sao?" Vũ Vi hơi kinh ngạc nhìn Hạo Hạo hỏi.