Đậu Đậu cùng bọn họ mặc dù chưa từng gặp nhau nhưng bọn họ lại vô cùng quen thuộc với đối phương, đặc biệt là Hạo Hạo cùng Đậu Đậu quả thật thân như anh em ruột.
"Mẹ, có điện thoại." Đậu Đậu cầm điện thoại đang reo chạy đến đưa cho Vũ Vi.
Vũ Vi khom người trên mặt Đậu Đậu hôn một cái mới nghe điện thoại "Đồng Vũ Vi ngươi thật ác độc, đã lâu như vậy mà không liên lạc với ta, là ta muốn tìm ngươi nếu không chăc ngươi có phải tính không liên lạc với ta cả đời luôn phải không hả ?" Đầu điện thoại kia truyền đến tiếng của Lạc Ngưng Nhi, mặc dù Lạc Ngưng Nhi đang chỉ trích cô nhưng Vũ Vi cảm thấy thanh âm đó thật rất êm tai.
“Ngưng Nhi giọng của ngươi vẫn còn dễ nghe như vậy." Vũ Vi trêu nói nhưng đôi mắt đã ươn ướt nước mắt, cô thật rất nhớ cô ấy.
"Đồng Vũ Vi, không cần phải nịnh hót ta, ngươi chính là không nhớ ta, mà chẳng lẽ ngươi cũng không muốn gặp con trai của mình sao?" Lạc Ngưng Nhi tức giận chất vấn Vũ Vi nhưng hốc mắt đã bao phủ tầng nước mắt.
Con trai ?
Vũ Vi ngẩn ra, tay cầm điện thoại thêm siết chặc khẩn trương hỏi "Ngưng Nhi, đứa bé kia. . . . tốt không?"
"Muốn biết sau không tự mình trở về xem chẳng phải sẽ biết sau." Lạc Ngưng Nhi dùng sức hít mũi một cái.
Vũ Vi sắc mặt trầm xuống, rũ mắt "Ngưng nhi, mình sẽ không về đi." cô rất nhớ đứa bé kia nhưng là cô không muốn gặp lại Mạc Tử Hiên. Cô cho là thời gian 5 năm đủ để làm cô quên mất anh nhưng là cô sai lầm rồi, chỉ cần nghĩ tới anh thì lòng của cô cứ đau đớn không thôi.
"Vũ Vi, cậu vẫn thích Mạc Tử Hiên có đúng hay không?" Lạc Ngưng Nhi tâm tình kích động dần dần bình tĩnh lại.
Vũ Vi không khỏi khổ sở cười một tiếng "Ngưng Nhi mình không muốn đang thảo luận cái vấn đề này, chúng ta chỉ nói chuyện giữa chúng ta có được hay không?" Coi như nàng vẫn thích Mạc Tử Hiên thì thế nào? Bọn họ nhất định không thể ở chung một chỗ.
Lạc Ngưng Nhi không nhịn được hừ lạnh "Hừ hừ, tốt chỉ nói chuyện giữa chúng ta." Cô hai tay khoanh trước ngực dựa vào cửa sổ, xuyên qua cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp trên đường " Vũ Vi, nếu như mà mình kết hôn, cậu có thể hay không vì mình mà trở lại cái thành phố này?"
******
Phi trường quốc tế thành phố N.
Vũ Vi một tay kéo rương hành lý, một tay nắm tay Đậu Đậu, một lớn một nhỏ đi ra khỏi phi trường.
"Mẹ, còn bao lâu nữa mới có thể đến?" Đậu Đậu qua cặp mắt kiếng thật phiến chán nhìn Vũ Vi hỏi, cậu thật không biết mẹ nghĩ thế nào, cư nhiên đem hắn biến thàng dáng vẽ của một cô bé cho hắn mặc váy, đeo tóc giả không nói con cho hắn đeo một cặp mắt kiếng to đùng, thật là khó coi chết đi được cậu sợ mất mặt, nên vẫn cúi đầu mà đi
"Một chút nữa thôi" Vũ Vi dắt Đậu Đậu đi thẳng về phía trước.
"Đậu Đậu, cô Vũ Vi " Âm thanh bé trai truyền vào tai Vũ Vi cùng Đậu Đậu.
Hai người theo nơi phát ra âm thanh nhìn thấy Hạo Hạo cùng Khương Dĩ Hằng đang đứng ở cách đó không xa phất tay với họ.
Đậu Đậu nhìn thấy Hạo Hạo cực kỳ hưng phấn, thoát khỏi tay Vũ Vi hướng Hạo Hạo chạy đến.
Khừơng Dĩ Hằng mặt mỉm cười đi đến bên cạnh Vũ Vi cầm lấy rương hành lý.
"Vũ Vi, đã lâu không gặp em ngày càng đẹp ra ." Khừơng Dĩ Hằng nửa đùa nữa thật nói với Vũ Vi.
Vũ Vi hé miệng mà cười cười, "Anh cũng hơn so trước kia ngày càng thêm mị lực"
Bên kia Hạo Hạo cùng Đậu Đậu đã vui vẻ trò chuyện.
Thấy Hạo Hạo cùng Đậu Đậu trò chuyện vui vẻ như vậy, Vũ Vi sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng có loại khổ sở khó nói lên lời, cô không khỏi suy nghĩ, nếu Đậu Đậu cùng đứa bé kia đi chung với nhau thì có dáng vẽ gì đây?