Cô ta chưa từ bỏ ý định, lại một lần nữa gọi điện thoại cho Mạc Tử Hiên.
Mạc Tử Hiên thấy Tề Mỹ Linh lại gọi điện thoại tới, liền hơi nhíu mày, anh lên xe, sau đó nghe điện thoại của Tề Mỹ Linh. Không đợi anh mở lời, Tề Mỹ Linh bên kia lại mở miệng trước, "Hiên, anh biết không? Trước khi chia tay anh, sự nghiệp gia tộc em gặp phải khó khăn, nhưng nếu không thể vượt qua nguy cơ lần này, Tề thị rất có thể sẽ đóng cửa, Tề thị là do một tay ba em sáng lập, là tâm huyết cả đời của ông ấy, lúc Tề thị gặp phải khó khăn, ba em ốm không dậy nổi, nếu Tề thị phá sản, tin tưởng ba em cũng sẽ đi theo . Ngay lúc đó em, rất muốn cứu Tề thị, rất muốn trợ giúp ba vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng em là một cô gái, chỉ biết ăn học, căn bản không có năng lực trợ giúp Tề thị, khi đó, vừa lúc có một nhà công ty muốn liên hôn với chúng em, vì cứu Tề thị em buộc phải gả cho người kia! Anh có biết lúc em nói chia tay em rất đau lòng cùng khổ sở hay không? Em thậm chí nghĩ tới cái chết! Nhưng là vì Tề thị, vì toàn cả gia tộc, em không thể làm như vậy được! Điều kiện duy nhất để em gả cho người kia chính là, bọn họ trợ giúp Tề thị vượt qua cửa ải khó khăn.
Hiên, anh có thể hiểu được cho em không?" Dứt lời, Tề Mỹ Linh mong đợi nhìn chằm chằm Mạc Tử Hiên trả lời.
"Tề Mỹ Linh, tôi có người phụ nữ tôi yêu rồi, tôi hiện tại rất hạnh phúc, xin cô sau này không cần gọi điện thoại cho tôi nữa." Dứt lời Mạc Tử Hiên lạnh lùng cúp điện thoại.
Lúc nghe được Mạc Tử Hiên đã yêu người khác, Tề Mỹ Linh ngây ngẩn cả người, cũng ngây dại, cô ta ngây ngốc nhìn điện thoại trong tay. . . . .
NLL:thấy nhiều người trong đây mắc bệnh tưởng ấy nhỉ
Tỉnh dậy, Vũ Vi phát hiện mình lại ngủ ở trên giường, cô hạnh phúc cười một tiếng, không nghĩ cũng biết là Mạc Tử Hiên ôm cô lên giường ngủ.
Tay của cô sờ bên cạnh, nụ cười trên mặt cứng đờ, bên cạnh trống không.
Cô lập tức ngồi dậy, nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên, không có bóng dáng của Mạc Tử Hiên.
Cô quay đầu liếc mắt nhìn, bên máy tính bên cũng không có bóng dáng của Mạc Tử Hiên.
Cô xuống giường đi tới phòng khách cùng phòng bếp, thậm chí ngay cả tìm qua phòng của mẹ, cũng không thấy bóng dáng của Mạc Tử Hiên.
Cô trở lại phòng ngủ, nhìn về phía tủ đầu giường, quả nhiên trên tủ đầu giường lẳng lặng nằm một tờ giấy trắng cùng chi phiếu, để lại ít lời nhắn, Vũ Vi khẽ mỉm cười, cô chỉ biết Mạc Tử Hiên sẽ không có lý do gì mà rời cô đi.
"Vũ Vi, về thay quần áo, rất nhanh trở lại, chi phiếu, em cất kỹ đi, làm tiền tiêu vặt. Yêu em Hiên."
Vũ Vi đem tờ giấy cất kĩ, nằm lại lên giường tiếp tục ngủ.
Mạc Tử Hiên trở lại biệt thự vội vã giả bộ lấy mấy bộ tây trang liền quay lại chỗ Vũ Vi .
Sáng sớm, lúc Vũ Vi mở hai mắt ra, Mạc Tử Hiên đã nằm ở bên cạnh cô, bàn tay to của anh đang ôm hông của cô ngủ say .
Vũ Vi thận trọng lấy bàn tay Mạc Tử Hiên ra, muốn xuống giường nấu cơm cho Mạc Tử Hiên, ai biết cô mới ngồi dậy, bên hông căng thẳng, cả người ngã trở lại trên giường, rơi vào bờ ngực rộng của Mạc Tử Hiên."Đi đâu?" Mạc Tử Hiên mở cặp mắt mê người ra nhìn Vũ Vi hỏi.
Vũ Vi hôn phớt lên mặt Mạc Tử Hiên, "Làm cho anh bữa sáng." Thấy sắc mặt Mạc Tử Hiên thay đổi mấy lần, cô nhanh chóng giải thích, "Bữa sáng rất đơn giản, sẽ không làm tay bị thương đâu mà."
"Anh làm xong rồi." Mạc Tử Hiên lật người đem Vũ Vi đè ở phía dưới, hủy bỏ trói buộc trên người hai người, không có tiền tấu liền trực tiếp tiến vào Vũ Vi. . . . .
Triền miên đi qua, trong phòng tràn đầy nồng đậm tư vị kiều diễm, Mạc Tử Hiên kéo mặt Vũ Vi, "Tối hôm nay có một tiệc rượu, anh về hơi trễ."
Lòng của Vũ Vi lại một lần nữa ấm áp, Mạc Tử Hiên biết cô không thích tham gia tiệc tùng, cũng không có mở miệng muốn cô làm bạn gái, cô dựa nhẹ đầu vào vòm ngực to lớn của Tử Hiên, nhẹ giọng nói, "Em chờ anh về."