Lúc này cổ tay của anh bị người trên giường níu lại, "Đừng đi. . ." Vũ Vi nhắm mắt lẩm bẩm.
Lúc Vũ Vi chạm vào chỗ cổ tay của anh, anh cảm thấy rất rõ ràng ‘ nơi đó ’ của mình đã bốn năm không có một chút phản ứng trong nháy mắt lại bành trướng!
Mạc Tử Hiên sửng sốt, đăm chiêu nhìn Vũ Vi ngủ say trên giường, nhiều năm như vậy, có rất nhiều mỹ nữ lượn lờ ở bên cạnh anh, anh cũng không có một chút phản ứng, thậm chí lúc Tề Mỹ Linh muốn chạm vào anh, anh đều cảm giác rất ghê tởm, anh tự ình bị liệt rồi, trở thành một tên thái giám Trung Quốc cuối cùng, nhưng mà, mới vừa rồi, một động tác đơn giản của Đồng Vũ Vi, chỉ là bắt lấy cổ tay của anh thôi, mà hạ thân của anh lại bành trướng!
Một tay của anh nắm chặt lạnh lùng nhìn Vũ Vi, cắn răng nghiến lợi, "Đồng Vũ Vi, em cho tôi uống thuốc gì, để cho Mạc Tử Hiên tôi không phải em thì không được!" Anh lạnh lùng nhìn Vũ Vi đang ngủ say một cái, xoay người rời đi.
~đây là dòng phân cách sâu lười bò bò bò
~Khi Vũ Vi tỉnh lại, phát hiện mình bị đưa vào một căn phòng lạ, trong phòng một người cũng không có, cô từ trên giường ngồi dậy, lắc lắc đầu có chút choáng váng, mới hồi tưởng lại, những chuyện xảy ra trước khi cô hôn mê.
Cô lập tức vén chăn lên kiểm tra cẩn thận một chút, phát hiện mình không bị cường bạo, cô mới phóng tâm thâu xuất (Sâu: yên tâm thở phào) một hơi .
Cô dựa vào đầu giường, trong đầu nghĩ tới mọi chuyện vừa xảy ra, khi cô đã hôn mê, dường như đã ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc, mùi hương này, chỉ có Mạc Tử Hiên. Trong lòng tầng cơn sóng cứ gợn lên, Mạc Tử Hiên. . . .
Sau đó, cô nhịn không được cười lên một tiếng, sau đó lại vỗ vỗ đầu của mình, "Đồng Vũ Vi, mày đang nhớ cái gì? Làm sao có thể là Mạc Tử Hiên? Anh ấy hận mày như vậy, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện cứu mày chứ!"
Vũ Vi xuống giường, ở trong phòng tổng thống tìm người, ít nhất cô phải biết là ai cứu cô mới được, nhưng, tìm khắp cả căn phòng, cũng không có thấy một người.
Lúc này, đầu của cô càng ngày càng choáng, càng ngày càng váng, Vũ Vi vỗ nhẹ đầu mình, không được rồi, rượu mời lên tới (Sâu: ý là hơi rượu xông lên xây xẩm mặt mày ý mừ/ tửu kính thượng lai). Cô chạy đến bên giường, ném mình lại trên giường, gối lên gối mềm ngủ tiếp.
Vũ Vi lần nữa mở mắt ra, là do chuông điện thoại đánh thức .
Cô xem số gọi đến, là Khương Dĩ Hằng, cô biết Hai Đậu lo lắng cho cô, cô lập tức nghe điện thoại.
"Vũ Vi, em không sao chứ?" Giọng nói quan tâm của Khương Dĩ Hằng truyền vào trong tai Vũ Vi.
Vũ Vi vui vẻ cười một tiếng, Khương Dĩ Hằng như người thân quan tâm đến cô, "Yên tâm, Khương đại ca, em không sao đâu."
"Đậu Đậu đâu rồi?" Vũ Vi vừa chỉnh lại y phục của mình vừa hỏi Khương Dĩ Hằng.
"Đang chơi." Khương Dĩ Hằng liếc mắt nhìn Hai Đậu đang vọc máy tính.
"Khương đại ca, lại làm phiền anh nữa rồi." Vũ Vi cảm kích nói với Khương Dĩ Hằng, bắt đầu từ bốn năm trước, Khương Dĩ Hằng liền chăm sóc cô, hiện tại anh ấy lại giúp cô chăm sóc Hai Đậu, cô rất cảm kích Khương Dĩ Hằng.
"Vũ Vi, Hạo Hạo đi học rồi, anh cũng phải đi làm, sợ rằng không đợi em về được. Anh muốn mang Đậu Đậu đến bệnh viện." Khương Dĩ Hằng nói với Vũ Vi đầu dây bên kia.
Vũ Vi không suy nghĩ liền cự tuyệt đề nghị của Khương Dĩ Hằng, "Không được, để Đậu Đậu ở trong phòng đi, em sẽ về sớm mà." Bệnh viện người nhiều, cũng rất phức tạp, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện Hai Đậu tồn tại sẽ nguy to.
Khương Dĩ Hằng không khỏi nhìn Đậu Đậu một cái, thằng bé này chẳng những thông minh, mà còn trưởng thành nữa, nên mới có thể tự chăm sóc mình được, "Vậy cũng được, anh để Hai Đậu ở trong phòng, em phải trở về sớm chút đấy."
Khương Dĩ Hằng dặn dò Đậu Đậu phải chăm sóc mình thật tốt, hơn nữa trừ khi mẹ về, tuyệt đối không được mở cửa cho người lạ.
Đậu Đậu hớn hở đồng ý.
Nhưng mà, Khương Dĩ Hằng rời đi chưa tới năm phút đồng hồ, chuông cửa vang lên.
Đậu Đậu chạy đến cửa vừa nhìn, lại là. . . .
đoán xem ai nè,...bùn ngủ quá, mai tiếp nhé nhưng ko biết mấy h đâu nha