Một khắc kia, hắn hiểu được, Lạc Ngưng Nhi thật sự quan tâm Vũ Vi.
Vốn là trong lòng hắn có mấy phần chán ghét với Lạc Ngưng Nhi, sao lại đem Vũ Vi giao cho Trác Nhất Phi khốn kiếp như vậy, nhưng khi hắn nhìn thấy Lạc Ngưng Nhi ngay cả chết cũng không sợ, tức giận trong lòng hắn đối với Lạc Ngưng Nhi giảm xuống rất nhiều. Ít nhất, Lạc Ngưng Nhi là quan tâm Vũ Vi , phát ra từ nội tâm quan tâm Vũ Vi .
"Cô có biết Trác Nhất Phi đã làm gì với Vũ Vi không?" Hắn thu lại hơi thở lạnh lẽo trên người vẻ mặt bình thản nhìn Lạc Ngưng Nhi hỏi.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Mạc Tử Hiên, Lạc Ngưng Nhi lúc đó chợt có loại dự cảm xấu, sắc mặt của cô không khỏi biến đổi, tự ngăn chặn hoảng loạn trong lòng, "Trác Nhất Phi đã làm gì với Vũ Vi vậy?"
"Cô nói cho tôi biết trước, Vũ Vi trước kia đã xảy ra chuyện gì." Mạc Tử Hiên hỏi ngược lại Lạc Ngưng Nhi, trong thời gian ngắn tại sao một người có thể, trở nên lạnh lùng, hắn tin tưởng Đồng Vũ Vi trải qua không chỉ là chuyện suýt nữa bị Trác Nhất Phi cưỡng bức này, theo suy nghĩ của hắn Đồng Vũ Vi không giống như là một người có năng lực tâm lý kém như vậy.
"Vũ Vi trước kia đã xảy ra chuyện gì, không liên quan đến anh, anh chỉ cần nói cho tôi biết Trác Nhất Phi đã làm gì với Đồng Vũ Vi là được rồi." Lạc Ngưng Nhi lạnh mặt nhìn Mạc Tử Hiên nói.
"Cô cũng biết, tôi muốn tra quá khứ của Đồng Vũ Vi, không cần tốn nhiều sức đâu, nhưng mà nếu cô muốn biết Trác Nhất Phi đã làm gì với Đồng Vũ Vi, chỉ có thể hỏi tôi thôi." Ít nhất, Trác Nhất Phi sẽ không nói ra hành động bỉ ổi kia, mà Đồng Vũ Vi, lại sẽ không nói cho Lạc Ngưng Nhi, không biết vì sao hắn lại khẳng định rằng, Vũ Vi sẽ không nói cho Lạc Ngưng Nhi.
Lạc Ngưng Nhi không nhịn được hừ lạnh, "Giữa tôi và Vũ Vi, không có bí mật." Dứt lời, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Vũ Vi, điện thoại mới vừa thông, khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc lập tức nở nụ cười , "Vũ Vi, đã gặp Nhất Phi chưa? Hai người có tiến triển gì không?"
"Ngưng Nhi, về sau ở trước mặt mình không được nói về anh ta, bây giờ mình đang có chút việc, cúp máy đây." Lời nói Đồng Vũ Vi lãnh đạm, làm thân hình Lạc Ngưng Nhi cứng tại chỗ, cô mơ hồ cảm thấy Vũ Vi xảy ra chuyện lớn mà cô không biết được.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Trác Nhất Phi, nhưng, Trác Nhất Phi cũng không nghe điện thoại của cô, sau đó dứt khoát tắt máy.
Lạc Ngưng Nhi choáng váng, buổi sáng còn tốt lành như thế, sao lại đột nhiên thay đổi vậy?
Cô cầm điện thoại thật chặt trong tay, "Mạc Tử Hiên, Trác Nhất Phi và. . . ."
"Nói cho tôi biết quá khứ của Vũ Vi đi, coi như điều kiện trao đổi." Mạc Tử Hiên không chút do dự cắt ngang lời nói của Lạc Ngưng Nhi.
Lạc Ngưng Nhi lạnh lùng cười một tiếng, cô biết nếu cô không nói ra quá khứ của Vũ Vi, Mạc Tử Hiên chắc chắn sẽ không nói cho cô biết chuyện giữa Vũ Vi và Trác Nhất Phi.
Nhớ tới quá khứ của Vũ Vi, lỗ mũi Lạc Ngưng Nhi đau xót suýt nữa rơi nước mắt xuống, cô dùng sức hít mũi một cái, đưa lưng về phía Mạc Tử Hiên, "Vì anh muốn biết như vậy, được, tôi liền nói cho anh biết. Vũ Vi là một đứa con gái riêng, là con gái riêng của tổng giám đốc Sở thị Sở Quốc Vĩ. Thế nhưng, Vũ Vi còn chưa ra đời đã bị Sở Quốc Vĩ bỏ rơi. . . . Sở Xa, cướp bạn trai đầu Lục Hàng của Vũ Vi , bọn họ lại còn cùng nhau hại chết mẹ của Vũ Vi. . . ."
Lòng của Mạc Tử Hiên dần dần trầm xuống, đôi tay không tự chủ nắm thành quả đấm thật chặt, hắn thế nào cũng không nghĩ tới Sở Quốc Vĩ lại là cha ruột của Vũ Vi, cũng không có nghĩ đến Lục Hàng lại là bạn trai cũ của Vũ Vi, lại không nghĩ tới, mẹ của cô ấy bị chị cùng cha khác mẹ và bạn trai cũ hại chết , tâm, lần đầu vì Đồng Vũ Vi mà đau đớn không thôi.