Mạc Tử Hiên ngẩng đầu lên nhìn Vũ Vi một cái, sau đó xấu xa cười một tiếng, “Anh sẽ làm em tự động tách hai chân” Nói xong, anh cúi đầu, đưa lưỡi ra, liếm ở giữa bụng Vũ Vi, theo bụng cô một đường hôn về phía trước, môi anh ngậm cao vút của Vũ Vi, đầu lưỡi không ngừng đùa bỡn nụ hoa của Vũ Vi, làm nụ hoa của cô rất nhanh kiên đĩnh, như một đóa hoa đỏ rực nở rộ rất xinh đẹp.
“Ưm” Vũ Vi không nhịn được rên rĩ lên tiếng, cô không khỏi mở miệng cầu xin tha, “Mạc Tử Hiên mau dừng lại” Cô cũng sắp không được.
Vậy mà Mạc Tử Hiên lại chưa dừng tay, hàm răng của anh nhẹ nhàng cắn cao vút của cô, bàn tay càng không ngừng trên người Vũ Vi thích thú di chuyển, tay của anh đến một chỗ cũng có thể làm Vũ Vi run rẩy, “Hiên, cầu xin anh, buông tay”.
Mạc Tử Hiên vẫn như cũ tiếp tục động tác trên tay, bàn tay anh đi tới bụng Vũ Vi, vuốt ve xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở phía trên vùng rừng rậm, ở phía trên vẽ vòng tròn.
“Mạc Tử Hiên” Vũ Vi tức giận, xem ra Mạc Tử Hiên chắc sẽ không bỏ qua cho cô.
Mạc Tử Hiên thấy Vũ Vi sắp không kiên trì nổi, không khỏi xấu xa cười một tiếng, bàn tay càng không ngừng vuốt ve hai chân Vũ Vi, một cảm giác tê tê từ bắp đùi truyền đến, truyền vào trái tim bên trong cô, Vũ Vi cũng kiên trì không nổi nữa, cô chủ động tách ra hai chân, “Ok, em thua”.
Mạc Tử Hiên cười đắc ý, đem Vũ Vi ấn trở lại trên giường, vùi đầu vào hai chân của cô, môi nóng rực liếm nơi riêng tư.
“Hiên, em chịu không nổi” Vũ Vi giãy giụa cái mông, cô nghĩ muốn Mạc Tử Hiên cho cô nhiều hơn.
Mạc Tử Hiên lấy thân đè trên người Vũ Vi, động thân một cái cùng Vũ Vi chặt chẽ kết hợp chung một chỗ.
Một trận triền miên qua đi, Vũ Vi lại một lần từ trên giường bò dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mạc Tử Hiên, “Lần này không cho phép ngăn em, nếu không, phạt anh một tháng không cho phép đụng em”.
Bàn tay Mạc Tử Hiên vốn đang đặt trên chỗ no đủ của Vũ Vi nghe được lời vừa nói, lập tức lấy bàn tay to của mình ra.
Chọc cho Vũ Vi nhịn không được cười một tiếng.
Hai người rất nhanh mặc quần áo tử tế, nhìn vết bẩn phía trên áo sơmi, Mạc Tử Hiên nhịn không được cười lên tiếng, cưng chìu vươn tay điểm một cái lên chóp mũi Vũ Vi, “Quỷ nghịch ngợm”.
“Ách” khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Vi lập tức xụ xuống, “Đều tại em ,cư nhiên lại quên mất anh còn đi làm”.
Mạc Tử Hiên vuốt vuốt mái tóc dài của Vũ Vi, “Đi mua cái mới là được”.
Mạc Tử Hiên lái xe đưa Vũ Vi đến của hàng Tinh Phẩm.
Vũ Vi ở trên mặt Mạc Tử Hiên nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn, “Thật xin lỗi, em bị muộn làm rồi, không thể cùng anh mua quần áo”.
Mạc Tử Hiên vươn tay ôm cổ Vũ Vi, hung hăng hôn Vũ Vi một cái, mới lưu luyến không rời buông cô ra, “Buổi trưa cùng nhau ăn buổi trưa”.
Vũ Vi gật đầu một cái, “Dạ”.
Mễ Tiểu Đồng vẫn đứng trước cửa sổ sát sàn, thời điểm cô thấy xe Mạc Tử Hiên dừng trước cửa hàng Tinh Phẩm, nhịn không được cười lên một tiếng, cô rốt cuộc biết tại sao Mạc Tử Hiên lại thích Đồng Vũ Vi, cô gái bình thường, nếu như ở cùng một chỗ với người có tiền như Mạc Tử Hiên, ít nhất sẽ cả ngày nằm lười trên giường, từ chức công việc ở cửa hàng Tinh Phẩm, an tâm chờ đợi làm thiếu phu nhân Mạc gia, nhưng mà, Đồng Vũ Vi lại tới làm.
Điều này cũng làm cô yên lòng, ít nhất Đồng Vũ Vi yêu không phải là tiền của Mạc Tử Hiên, mà là người của anh ta.