CHƯƠNG 103: CỦA ANH CHÍNH LÀ CỦA EM
Người làm nhanh chóng dọn dẹp phòng dành cho khách, cả ngày hôm nay Tống Mỹ đều sống trong tâm trạng hoảng sợ, bà đã đi nghỉ ngơi từ sớm.
Lý Thế Nhiên sắp xếp chuyện trang hoàng lại ngôi nhà của bà, anh đưa bản thiết kế nội thất cụ thể cho Hứa Như, để cô quyết định.
“Lý Thế Nhiên, em lại nợ anh rồi, sửa sang lại nhà cửa chẳng rẻ đâu nhỉ.” Hứa Như thở dài bất đắc dĩ.
E là lấy thẻ ngân hàng cả đời của cô cũng không trả nổi…
“Em có thể lấy thân báo đáp…” Đột nhiên Lý Thế Nhiên giang tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, đôi môi mỏng cong cong, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Hứa Như run run, vừa mới nói dứt lời, Lý Thế Nhiên đã cúi đầu hôn lên đôi môi mơn mởn của cô, Hứa Như bị anh ép đi ra ngoài ban công.
“Ừm…” Hứa Như nhíu mày, cô vẫn chưa hiểu nổi anh có ý đồ gì.
Đợi đến khi anh buông cô ra, gương mặt Hứa Như đã đỏ ửng.
“Em chọn cách bồi thường đầy đủ.” Hứa Như đanh giọng nói.
“Vậy phải trả thêm lãi nữa.” Lý Thế Nhiên híp mắt lại.
Hứa Như cảm thấy, dường như mình hoàn toàn bị anh tính kế rồi.
“Tính lãi thế nào?” Cô bực dọc hỏi.
Lý Thế Nhiên kề sát vào tai cô: “Phải xem nhu cầu của anh thế nào đã.”
Hứa Như:…
Cô nhíu mày bực dọc, nhấc tay đạp mạnh xuống chân Lý Thế Nhiên.
Nếu như chiều theo nhu cầu của anh, thì ngày nào cô cũng không được nghỉ ngơi cho tròn giấc.
“Em không chịu…”
“Bà Lý, người nợ tiền là em.” Lý Thế Nhiên nói sự thực, ý của anh là, cô không có đường trả giá đâu.
Hứa Như cắn răng, đột nhiên cô bị Lý Thế Nhiên bế bổng lên, anh ấy ở trên người cô, ánh mắt chợt có vẻ nguy hiểm.
Trong mắt Lý Thế Nhiên, chừng như cô chính là con cừu đang chờ đợi anh.
Hứa Như thấy hết sức tủi thân, cô quay mặt đi, làm ra dáng thà chết cũng không chịu khuất phục.
Lý Thế Nhiên cúi đầu bật cười: “Bà Lý, của anh chính là của em, có biết không?”
Hả?
Hứa Như quay đầu lại, cảm thấy hơi bất ngờ.
Cô luôn nghĩ rằng quan hệ giữa cô và Lý Thế Nhiên, cũng không giống với vợ chồng thực thụ.
“Đừng có tính toán rạch ròi với anh như thế, những gì anh làm cho em đều chỉ xuất phát từ sự tự nguyện của anh cả, hiểu không?” Anh nói rồi, bèn hôn cô say đắm, không cho Hứa Như có cơ hội phản bác.
Một hồi lâu sau, mồ hôi chảy nhễ nhại trên đầu hai người họ, Hứa Như quàng tay ôm cổ của Lý Thế Nhiên, anh đưa tấm thẻ đen bên cạnh cho cô.
“Đây là…” Hứa Như trừng to mắt.
“Cầm đi.” Lý Thế Nhiên nói bằng giọng ra lệnh.
“Nhưng anh không sợ em tiêu xài xả láng sao?” Hứa Như run run rẩy rẩy, Lý Thế Nhiên tin tưởng cô đến thế à?
“Anh chỉ lo em không tiêu xài xả láng.” Lý Thế Nhiên cười tủm tỉm.
Hứa Như sững sờ, dường như thẻ đen không có mức giới hạn thì phải…
Mặc dù sau khi cưới anh, cô cũng hiểu đại khái là Lý Thế Nhiên không thiếu tiền, hơn nữa còn có rất rất nhiều tiền, nhưng cũng phải có hạn mức chứ nhỉ.
“Thế này có tính là anh nuôi em không?” Hứa Như ngẩng đầu hỏi.
Thẻ ngân hàng của cô nằm trong tay Lý Thế Nhiên, cô không dùng được, vậy thì sau này phí sinh hoạt chỉ có thể quẹt thẻ của Lý Thế Nhiên mà thôi.
Nhưng mà, cô đã sống trong nhà họ Lý từ lâu, thực chất, Lý Thế Nhiên đã nuôi cô từ lâu rồi.
Mối quan hệ giữa hai người đã mập mờ từ rất lâu.
“Em nói xem, hửm?” Giọng nói khàn khàn của anh quyến rũ chết người, Hứa Như chỉ cảm thấy…mình say mê anh mất rồi.
Tối hôm đó, Lý Thế Nhiên sang phòng làm việc, Cao Bân đã đến tìm anh.
“Thưa cậu chủ, chúng tôi đã điều tra được người đã xông vào nhà họ Hứa, bọn họ có ba người, nhưng bây giờ đều không có mặt ở Nam thành, tôi đã điều tra ghi âm cuộc gọi của bọn họ, nhưng tất cả đều bị xóa sạch, bây giờ tôi vẫn đang tìm kiếm kẻ chỉ thị.”
“Theo dõi Trần Minh Thành cho sát sao vào.” Lý Thế Nhiên dặn dò.
Mai là ngày cuối tuần, có điều Lý Thế Nhiên phải lên phòng thí nghiệm, Hứa Như cũng theo anh đi làm, hai người ngủ dậy từ sáng sớm.
Thấy Tống Mỹ đang nấu bữa sáng trong nhà bếp, Hứa Như hơi ngạc nhiên.
“Mẹ ơi, để người làm chăm sóc mẹ là được rồi.” Hứa Như ân cần nói
Tống Mỹ cười cười: “Con đấy, bao lâu rồi không ăn cơm mẹ nấu, mẹ cũng không thể suốt ngày ăn ở không được, đúng không, phải làm chút gì đó chứ.”
Hứa Như ở trong nhà bếp giúp đỡ mẹ, cô có thể hiểu tấm lòng của người mẹ.
Danh Sách Chương: