CHƯƠNG 409 TRÔNG CHỪNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA MÌNH CHO TỬ TẾ
Cả người Chu Nhiễm cứng lại, sợ hãi nói: “Xin lỗi, em không cố ý…”
“Tôi đưa cô về.” Lý Thế Nhiên nhíu mày lại.
“Sớm thế sao?” Chu Nhiễm nhíu mày, cô ta muốn ở lại lâu hơn bên người Lý Thế Nhiên.
Mặc dù biết, anh không để ý tới cô ta…
“Ừ, cô ở lại cũng không có việc gì làm.” Lý Thế Nhiên vẻ mặt thờ ơ.
“Em có thể chơi cùng Tú.” Chu Nhiễm buột miệng nói.
“Con bé phải ôn tập chuẩn bị thi, cô có muốn không?”
“Em… Em còn chưa đi làm chính thức ở bệnh viện, phải học thuộc!” Chu Nhiễm cũng tìm cớ.
Lý Tú Tú nhìn cảm xúc căng thẳng của Chu Nhiễm, cô ta thật sự là… rất thích anh trai mình!
Thế nhưng, hiển nhiên là trong mắt anh trai mình không có cô ta.
“Về chung cư tự mình học.” Lý Thế Nhiên không cho cô ta cơ hội phản bác.
Anh phải về Lý Thị, đưa Chu Nhiễm về chung cư trước, tối đến lại tăng ca ở Lý Thị.
Khi Hứa Như nhận được điện thoại của người phụ trách bộ phận nghiên cứu, cô vừa định rời khỏi bệnh viện, báo cáo hôm qua có vấn đề, bây giờ không ai rảnh, chỉ có thể để Hứa Như tới Lý Thị sửa.
Nghĩ tới phải tới Lý Thị, Hứa Như hơi kháng cự.
Hơn nữa, báo cáo nghiên cứu là do Lý Thế Nhiên tự mình tiếp nhận.
Vậy cũng có nghĩa là cô phải tự mình đi tìm Lý Thế Nhiên.
Chậm rì rì, cuối cùng Hứa Như cũng tới tầng thượng.
Hôm nay là chủ nhật, Lý Thị không có người, cả tòa nhà đều yên tĩnh.
“Cô Hứa, cô tới rồi.” Cao Bân chờ ở cửa.
Hứa Như đưa báo cáo cho Hứa Bân: “Trợ lý Cao, đây là bản tôi đã sửa xong rồi, anh đư vào giúp tôi đi.”
Cao Bân lộ vẻ khó xử: “Cô Hứa, tôi nghĩ là tổng giám đốc Lý còn có chút ý kiến, cô vẫn nên tự mình mang vào thì thỏa đáng hơn.”
“Vậy anh ấy nói cái gì thì anh nói lại với tôi.” Thái độ của Hứa Như rất chống đối.
Vừa nghĩ tới hôm qua Lý Thế Nhiên nhốt cô trong văn phòng không ra được, cô rất mâu thuẫn.
Trong văn phòng, Lý Thế Nhiên đã sớm nhìn thấy camera giám sát bên ngoài.
Tầm mắt dừng lại ở khuôn mặt nhăn nhó của Hứa Như, bờ môi mỏng khẽ giương lên độ cong đáng sợ.
Khi Cao Bân đi vào, rõ ràng cảm nhận thấy khí lạnh quanh người boss.
Nhưng cũng chỉ có thể đánh liều đưa báo cáo tới: “Tổng giám đốc Lý, đây là… báo cáo mà cô Hứa đã sửa.”
“Ừ.”
Vốn tưởng là chắc chắn boss sẽ bảo Hứa Như đi vào, nhưng không hề, đọc xong liền bảo Cao Bân ra ngoài.
“Tôi có thể đi được chưa?” Hứa Như hỏi.
“Chắc là được rồi, tổng giám đốc Lý không nói cái gì nữa cả.”
Hứa Như gần như lập tức xoay người, giống như không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Thế nhưng, xuống tới tầng một, lại nhìn thấy một bóng người cô không muốn nhìn thấy chút nào.
Chu Nhiễm nhìn thấy Hứa Như, hiển nhiên rất tức giận, đi tới chắn đường cô: “Sao cô lại tới bám lấy Thế Nhiên rồi?”
“Cô Chu, tôi tới là vì việc công.”
Nếu không phải giọng nói của Chu Nhiễm rất lớn, khiến không ít người đi qua ngoái nhìn, cô không hề muốn để ý tới người phụ nữ này chút nào.
“Việc công? Cuối tuần còn có việc công gì? Cô là muốn bám lấy chồng sắp cưới của tôi!” Giọng điệu của Chu Nhiễm càng thêm tức giận.
Chồng sắp cưới…
Hứa Như nắm chặt tay thành năm đấm, ánh mắt lóe lên vẻ yếu đuối.
Cô đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô Chu, hiện tại là chồng sắp cưới của cô bám lấy tôi.”
“Cô… Cô nói linh tinh gì thế?” Chu Nhiễm tái mặt, lửa giận khiến cô ta không nhịn được mà giơ tay tát.
Hứa Như nhanh nhẹn túm lấy cổ tay cô ta, cười lạnh: “Tôi không có thời gian, cũng không có tâm tư đi quyến rũ chồng sắp cưới của cô, ngược lại là cô Chu, trông chừng người đàn ông của mình cho tử tế.”
Dứt lời, không hề quay đầu lại, đi thẳng.
Chu Nhiễm tức giận, muốn đuổi theo Hứa Như, nhưng lại phát hiện xung quanh đã dần dần quây lại không ít người hóng chuyện, cô ta hung dữ giậm chân: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không cần làm việc sao?”
Bây giờ, người của Lý Thị đều biết người phụ nữ trước mặt là bà Lý tương lai, đương nhiên là không dám trêu chọc cô ta.
Lên tới tầng thượng, Cao Bân nhìn thấy Chu Nhiễm, cảm thấy da đầu tê dại.
Anh ta biết boss không muốn nhìn thấy Chu Nhiễm…
“Cô Chu, tổng giám đốc Lý đang bận.” Anh ta bất chấp, nói.
“Tôi sẽ không làm phiền anh ấy, tôi chỉ yên lặng ngồi bên cạnh thôi.”
“Không được…”
Thấy Chu Nhiễm đã đẩy cửa đi vào, thậm chí Cao Bân còn không kịp ngăn lại.
“Gọi bảo vệ lên đây.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
Nghe thế, bước chân của Chu Nhiễm cứng lại, sắc mặt tái đi.
“Anh không muốn nhìn thấy em đến thế sao?”
“Khi làm việc, tôi rất ghét bị làm phiền.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên lạnh lùng.
Rất nhanh, bảo vệ đã đi tới, giữ lấy Chu Nhiễm, định đưa cô ta đi.
Vẻ mặt cô ta trở nên hung dữ, đẩy bảo vệ ra: “Tự tôi biết đi!”
Trước giờ Chu Nhiễm được người trong nhà cưng chiều hết mực, nhưng lúc này lại cực kỳ uất ức.
“Em không hy vọng anh qua lại với Hứa Như nữa.” Trước khi rời đi, Chu Nhiễm không nhịn được mà nói.
Lý Thế Nhiên không hề phản ứng lại, tâm tình của Chu Nhiễm cũng dần dần đi xuống.
Văn phòng yên tĩnh lại, Cao Bân vào báo cáo.
“Tổng giám đốc Lý, đây là tài liệu về Chu Thâm.”
Lý Thế Nhiên ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông kia, dần nhíu chặt mày lại.
Một tuần tiếp đó, Chu Nhiễm không tới Lý Thị nữa, cũng không xuất hiện trước mặt Lý Thế Nhiên.
Thế nhưng, cô ta vẫn gửi mail cho anh về vài khâu chi tiết liên quan tới đám cưới.
Lý Thế Nhiên trực tiếp giao cho Cao Bân, nhưng Cao Bân cũng không biết giải quyết thế nào…
Không phải là anh ta muốn kết hôn mà…
…
Bệnh viện đại học Lâm Hải.
Gần đây gần như ngày nào Hứa Như cũng ở đây, gần đây Bạch Sơn làm không ít phẫu thuật, hơn nữa cũng có ngày khám cố định.
Bắt đầu từ tuần sau, Lý Thế Nhiên cũng tới khám bệnh ở bệnh viện, thế nên ngày nào cũng có không ít y tá và bác sĩ thực tập bàn luận mong đợi, còn chưa chính thức đi làm, nhưng danh tiếng của Lý Thế Nhiên đã truyền khắp cả bệnh viện.
“Chờ Lý Thế Nhiên tới thì không còn bận như này nữa.” Đã là buổi tối, Bạch Sơn tháo khẩu trang xuống, đáy mắt hơi xanh.
Khoảng thời gian này, bệnh viện có bác sĩ rời đi, thế nên, lượng công việc gần đây rất nhiều, làm qua đêm cũng là chuyện bình thường.
“Thật ra vẫn ổn.” Hứa Như day cổ, chắc là vì đây là công việc mình yêu thích, thế nên trở nên bận rộn cũng cảm thấy rất phong phú.
Về tới ký túc xá, Hứa Như vừa nằm xuống liền ngủ tới chiều hôm sau.
Tắm rửa xong, vừa khéo Lăng Diệu về, tay còn cầm một túi quà xinh đẹp.
“Hứa Như, vừa khéo, tối nay chúng ta cùng tham gia vũ hội đi!”
Lăng Diệu đã đưa tới một túi quà trong đó.
Hứa Như nhíu mày, vũ hội?
Cô không biết khiêu vũ…
Hiểu suy nghĩ của Hứa Như, Lăng Diệu cười: “Trời ơi, cậu coi như đi cùng tớ đi, không cần phải biết khiêu vũ, có thể quen được không ít đàn anh đó, sớm ngày quên Lý Thế Nhiên đi, bắt đầu cuộc sống mới…”
Nghe thấy lời của Lăng Diệu, Hứa Như dường như cũng thấy có lý, ma sai quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý.
Một tiếng sau, Hứa Như mặc một bộ lễ phục ôm ngực màu trắng, đi đôi cao gót gót vuông, bước xuống khỏi xe con.
Ăn mặc trang điểm phong phú như này, đều là do Lăng Diệu tạo nên.
Hứa Như vẫn luôn không quen đi giày cao gót, nắm lấy tay Lăng Diệu để đứng vững.
Giày cao gót của cô ta còn cao hơn nhiều so với Hứa Như, lễ phục cổ chữ V màu đỏ đậm lộ rõ ưu điểm của cô ấy, mái tóc dài buông xõa, duyên dáng mà cao quý.
Khí chất của Hứa Như dịu dàng thanh khiết, vừa khéo tương phản với Lăng Diệu, thế nên, vừa vào sảnh tiệc liền thu hút rất nhiều ánh mắt, không ít phái nam đều chủ động tới bắt chuyện.