Mục lục
Hôn Nhân Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Như cuối cùng cũng chấp nhận làm phẫu thuật.

Cô vẫn luôn tin tưởng Lý Thế Nhiên.

Không bao lâu, Lâm Vy cũng biết chuyện, lần này Lý Thế Nhiên không ngăn bà ở ngoài.

Nhưng bệnh viện vẫn canh phòng rất nghiêm ngặt.

Hơn nữa, gần đây Kỳ Thị xảy ra chuyện, phải vô cùng đề phòng Kỳ Chiến.

“Tiểu Như, xảy ra chuyện lớn như vậy, mà còn giấu mẹ là sao!” Lâm Vy rất tức giận.

Hứa Như cười yếu ớt: “Mẹ, con… con chỉ không muốn khiến mẹ lo lắng.”

Dẫu sao chuyện này, đến chính cô cũng không chấp nhận được.

Cô mới hai sáu tuổi, vậy mà thời gian còn lại… không còn nhiều.

“Mẹ có thể không lo sao! Nhưng cho dù lo lắng, mẹ cũng có quyền được biết! Con là con gái của mẹ!” Lâm Vy bất đắc dĩ nói.

Đã tới nước này, bà cũng không trách cứ Hứa Như nữa.

Chỉ là đau lòng, vô cùng đau lòng.

Hai mẹ con ôm lấy nhau, Hứa Như có thể cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi và lo lắng của Lâm Vy.

Cô đành phải an ủi ngược lại bà.

“Bác Lâm, chuyện này đều tại cháu, là cháu đã giấu Hứa Như trước.” Lăng Thuần chủ động nhận sai.

Lâm Vy nhìn hai người bọn họ, dù có tức giận cũng không giận nổi nữa.

“Bác sĩ đang ở đâu, tôi muốn gặp anh ta để xác nhận tình hình.”

“Bác Lâm, bác sĩ giải phẫu là Lý Thế Nhiên.” Lăng Thuần đáp.

Nghe được cái tên này, Lâm Vy ngẩn người.

Đáy mắt hiện lên một tia không vui.

Nhưng bà biết trong ngành y, Lý Thế Nhiên là người có uy tín, nếu là anh phẫu thuật, thì không người nào dám nghi ngờ.

Nhưng mà…

“Là anh ta.”

“Lăng Thuần, phiền anh đưa mẹ em về, giờ cũng muộn rồi.” Hứa Như nhìn đồng hồ.

Cô cũng đã hơi mệt, từ lúc tỉnh đến giờ hết khám rồi lại tiêm, giờ cô rất buồn ngủ.

Nhìn ra Hứa Như đã mệt, Lâm Vy cũng không quấy rầy nữa.

Bà rời khỏi phòng bệnh, rồi dặn Lăng Thuần ở lại thăm dò.

“Bác thật sự không yên tâm.” Lâm Vy lo lắng nói.

“Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, Lý Thế Nhiên là một bác sĩ giỏi, không còn nghi ngờ gì nữa.” Thực ra Lăng Thuần cũng không yên tâm.

“Bác chỉ sợ sau này hai đứa nó sẽ tái hôn.”

“Bác Lâm, nếu như đây là lựa chọn của Hứa Như, chúng ta đành tiếp nhận.” Lăng Thuần nhượng bộ.

Lâm Vy gật đầu, hốc mắt dần đỏ lên.

Hứa Như xảy ra chuyện như vậy, bà chỉ mong cô có thể vượt qua ải này, sống cho thật tốt.

Phòng bệnh khôi phục lại vẻ yên tĩnh, nhưng Hứa Như không tài nào ngủ nối.

Cô cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn, nói cho mấy người bạn thân biết tình hình của mình, rồi lại muốn xem một số video học thuật nhưng không thể xem được.

Trong đầu cứ hiện lên hình dáng của Lý Thế Nhiên, anh như có ma lực vậy, ăn mòn toàn bộ tâm trí cô.

Nghĩ đến chuyện anh hiện là bác sĩ điều trị của mình, tâm trạng cô lại trở nên phức tạp.

Cô năm lần bảy lượt muốn phủi sạch quan hệ với anh, nhưng số phận cứ như sợi dây buộc chặt hai người lại với nhau.

Vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ngước mắt lên nhìn, chính là người đàn ông cô đang nghĩ đến.

Giờ phút này cô không muốn giấu giếm gì nữa, cứ vậy bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài.

“Đã thấy khá hơn chút nào chưa?” Lý Thế Nhiên lại gần, thấp giọng hỏi.

“Ừm, hiện tại không có gì không thoải mái.”

“Thời gian phẫu thuật là thứ hai tới, trong thời gian em ở đây, lúc nào tôi cũng có mặt.”

“Ừ.” Giọng Hứa Như rất nhỏ.

Nghĩ đến công việc của mình, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên: “Nghiên cứu của Lâm Đạt… Sau khi xuất viện, em mới tiếp tục tham gia được.”

“Ừ, không vội.” Lý Thế Nhiên nhíu mày một cái.

“Xin lỗi, vì em mà tiến độ công việc bị chậm lại.” Hưa Như hơi áy náy.

Lý Thế Nhiên vừa mở một cuộc họp thông báo rằng anh muốn đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu, còn chưa nói lại với cô.

Nhưng giờ cô đã nhập viện.

Lý Thế Nhiên đến gần, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô: “Thân thể là quan trọng nhất, sau khi xuất viện, tôi cũng không bắt em phải tham gia nghiên cứu ngay lập tức.”

Sau phẫu thuật, Hứa Như cần một thời gian để nghỉ dưỡng.

“Thật sao?” Hứa Như lí nhí.

Lý Thế Nhiên là thương nhân, cô còn cho rằng… anh sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu.

“Ừ, trước kia để em tới làm ở Lý Thị chỉ là vì muốn có nhiều cơ hội gặp em hơn.” Lý Thế Nhiên thẳng thắn nói.

Những gì anh muốn chỉ là để cô ở trong địa bàn của mình.

Hứa Như chớp mắt, có chút sững sờ.

Anh có ý gì…

Trong lúc cô còn đang thất thần, nụ hôn dịu dàng của Lý Thế Nhiên đã rơi xuống, mang theo sự dè dặt, tình yêu thương, và cả sự kích động, cứ như vậy nhấn chìm cô trong nhịp điệu đó.

Hứa Như gần như đắm chìm trong nụ hôn của anh.

Cô nhắm mắt lại, chỉ muốn đắm mình trong khoảng khắc nhu tình này.

Vô cùng thoải mái.

Ánh mắt hai người cũng lộ ra cảm xúc mãnh liệt.

Hứa Như nhìn ra được.

Cô lấy hết can đảm, biến nó thành một nụ hôn sâu.

Giờ phút này biết mình có cơ hội sống sót, cô cũng to gan hơn.

Cô nhớ anh.

Cô cầm lấy cổ tay Lý Thế Nhiên, đôi mắt long lanh nhìn anh.

Người đàn ông hơi ngừng lại, hô hấp ngày càng trở nên nặng nề.

Anh vòng tay ôm lấy eo Hứa Như, yết hầu lên xuống, dần dần đè cô xuống dưới thân.

Hứa Như không cự tuyệt, ôm lấy cổ Lý Thế Nhiên, cả người như có dòng điện chạy qua, tê dại, khiến cô rùng mình một cái.

“Lý Thế Nhiên.” Cô thì thầm gọi tên anh.

Người đàn ông cụp mắt xuống, đôi môi mỏng dần hiện lên ý cười.

“Muốn tôi ở bên cạnh em, hử?”

Hứa Như nặng nề gật đầu: “Em rất nhớ anh.”

Em rất… thích anh.

Những lời này bị cô kìm nén trong miệng.

Lý Thế Nhiên đối với cô rốt cuộc là tình cảm gì, đến giờ cô vẫn không đoán được.

“Hứa Như, anh sẽ luôn ở bên em, em sẽ không sao cả.” Anh thấp giọng nói từng chữ một.

Giống như đang hứa với cô vậy.

Hứa Như nói nhỏ: “Thật sao? Cho dù không thích em, anh vẫn kết hôn với em sao?”

“Tôi, đối với em là động tâm.” Lý Thế Nhiên nói rất chậm, ánh mắt ngày càng trở nên nóng bỏng.

Giọng nói bên tai như hương rượu mới ủ, mát lạnh mà say đắm lòng người.

Hứa Như ngây dại, Lý Thế Nhiên… nói thật sao?

Đáy mắt cô dần dần sáng rực lên, trước mắt dường như có pháo hoa, điểm xuyết lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, vô cùng mê người.

Khuôn mặt tuấn tú của anh in sâu vào đáy mắt cô, nụ cười của cô dần nở rộ.

“Lý Thế Nhiên, anh không gạt em chứ, rõ ràng anh từng nói…”

Những lời kế tiếp một lần nữa bị anh ngăn lại giữa răng và môi, nụ hôn của anh như vũ bão khiến cô vô cùng yêu thích, không cách nào dứt ra được.

Giường bệnh rất rộng rãi, Lý Thế Nhiên ôm lấy cô, Hứa Như an tĩnh dựa vào ngực anh.

Trong đầu vẫn vang vọng câu nói của Lý Thế Nhiên khiến cô rung động.

Đối với cô động tâm.

“Từ bao giờ thế?” Cô thì thầm hỏi, đầu ngón tay vuốt ve cằm anh.

“Cái gì cơ?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.

“Anh động tâm với em từ bao giờ.” Hứa Như nhìn anh chằm chằm.

Sự cưng chiều lan tràn trong mắt Lý Thế Nhiên, anh vuốt mái tóc dài sau lưng cô, giọng nói từ tính vang lên: “Quên rồi.”

“Anh lừa em!” Hứa Như không vui.

Một lúc lâu sau, thấy Lý Thế Nhiên vẫn không nói gì, Hứa Như lại hỏi: “Chẳng lẽ anh chỉ vừa mới động tâm với em.”

Lý Thế Nhiên hơi cong môi lên, trong mắt tràn đầy yêu thương mãnh liệt.

Giữ lấy gáy cô, hôn nhẹ một cái.

“Bí mật.”

Hứa Như: …

Cô không nhịn được đánh vào ngực người đàn ông một cái: “Sao anh có thể như thế được chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK