Hôn Nhân Đỉnh Cấp
Không bao lâu sau Hứa Như đã ra, nhưng cần phải chờ bản báo cáo kết quả.
Lăng Thuần vẫn còn ở đó, Hứa Như ngước mắt nhìn anh ta.
Nhưng một hồi lâu cũng chẳng biết nên nói gì.
Bảo anh ta đi anh ta cũng sẽ không nghe.
Nhưng anh ta ở lại đây thì cô thật sự cảm thấy bối rối.
“Lúc nào có thể nhận được bản báo cáo?” Lăng Diệu chỉ có thể cố gắng hóa giải sự lúng túng.
“Một giờ sau.Truy cập truyen3.one đọc full nhé.”
Hứa Như đi xuống dưới thanh toán tiền phí, sau đó chờ trên hành lang.
Lăng Thuần đứng đối diện cô, dựa vào tường.
Từ trước đến nay khuôn mặt điển trai của anh ta luôn thu hút sự chú ý, không bao lâu sau đã khiến cho không ít các nữ y tá ào ào tới, thậm chí có người can đảm đã xin Messenger.
Lăng Thuần đã quen với cảnh tượng như vậy từ lâu rồi, nhưng anh ta chỉ ngồi đối diện Hứa Như.
“Xin lỗi, tôi không muốn để người tôi thích hiểu lầm.” Giọng nói Lăng Thuần có phần lạnh lùng.
Khiến đám nữ y tá vây quanh anh ta rất thất vọng.
Hứa Như cúi đầu xem điện thoại, không thèm để ý đến toàn bộ quá trình.
Đã đến giờ cô nên qua lấy báo cáo, Lăng Diệu đang đợi cô ở phòng bên kia, Hứa Như đi qua đó một mình.
Nhưng mà lại gặp người mình không muốn nhìn thấy.
Tần Nhi tới kiểm tra sức khỏe, nhìn thấy Hứa Như đôi mày thanh tú hơi nhướng lên.
“Trùng hợp như vậy?”
Hứa Như nhíu mày, không đáp lại Tần Nhi.
Nhưng mà Tần Nhi cũng không thèm để ý: “Để tôi đoán xem vì sao cô lại ở bệnh viện, bị thương à?”
“Tần Nhi, chuyện của tôi không liên quan gì đến cô.”
“Chậc, tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng là bạn học, cần phải lạnh lùng như vậy sao?”
Hứa Như cười khẩy: “Cần.”
“Cô nói xem cô lấy cơ sở từ đâu để cư xử với tôi như vậy? Là vì Tần Thị phá sản làm cô rất hả hê?”
Hứa Như không vui nhìn người phụ nữ trước mặt, có phải nên chữa bệnh hoang tưởng cho cô ta rồi không?
Việc học của cô cực kì bận rộn, chuyện về Tần Thị cô biết nhưng cũng không hề quan tâm quá nhiều.
“Nếu Tần Thị phá sản, cô Tần không đi thu dọn tàn cuộc mà còn nghĩ tới việc đến chế nhạo tôi sao?”
“Tần Thị đã không còn cách nào cứu vãn, tôi có thể làm gì? Kỳ Chiến có tình cảm thắm thiết sâu đậm với cô nhưng đối với tôi lại khoanh tay đứng nhìn. Tại sao ban đầu tôi không nhận ra cô chính là gái điếm đi dụ dỗ người khác khắp nơi chứ.”Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen3.one“Tần Nhi, tất cả mọi thứ đều là do cô gieo gió gặt bão, gái điếm, chính là nói cô.” Hứa Như lạnh lùng phản bác.
Lấy được bản báo cáo, cô không muốn tiếp tục dừng lại một giây nào.
Nói chuyện với Tần Nhi quả thật là lãng phí thời gian quý báu của cô.
Tần Nhi vô cùng tức giận, nhìn bóng lưng của Hứa Như, khẽ cắn răng muốn đuổi theo.
Cô ta không cam lòng, cô ta muốn Hứa Như sa sút tinh thần giống như cô ta!
Nhưng vừa bước chân ra thì một chiếc xe giường đẩy tới bên cạnh, Tần Nhi không để ý nên lập tức đụng vào, cả người chật vật ngã xuống.
Khi ngước mắt lên đâu còn thấy bóng dáng Hứa Như nữa.
Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Tần Nhi đứng lên, tức giận đạp một phát.
“Không có mắt có phải không?”
Dứt lời, cô ta có phần chật vật đi ra ngoài.
Báo cáo cho thấy tình hình cơ thể của Hứa Như đều tốt, sau khi bác sĩ viết bệnh án xong thì không cần tái khám.
Chỉ có điều thân thể Hứa Như có chút yếu ớt, nhất định phải chú ý chăm sóc cẩn thận.
Ra khỏi bệnh viện, xe Lăng Thuần dừng ở cổng, Hứa Như đi ra, anh ta đã mở cửa xe ra rồi.
Lần này Lăng Diệu nhanh chóng kéo Hứa Như vào trong xe: “Đừng để anh tớ đi một chuyến mất công…”
“Nể mặt cậu.” Hứa Như cười cười.
Đường trở về rất thông suốt, khi sắp tới trường học đột nhiên Lăng Thuần lại rẽ ngoặt, xe phi nhanh về hướng ngược lại.
Tốc độ xe rất nhanh, Hứa Như và Lăng Diệu lập tức nắm chặt tay vịn, nhưng vẫn xóc nảy rất khó chịu.
“Anh, sao vậy?”
“Có người đuổi theo phía sau.” Lăng Thuần giận tái mặt.
Hứa Như nhìn về sau, là một chiếc xe màu trắng, tốc độ xe rất nhanh, tư thế kia nghiễm nhiên là muốn đâm mạnh vào.
Nếu Lăng Thuần giảm tốc thì tất nhiên sẽ dẫn đến tai nạn giao thông.
Sắc mặt tái nhợt, Hứa Như có chút căng thẳng.
“Chuyện gì xảy ra?”
Y Võ Song Toàn
Sủng Vợ Lên Trời
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh
Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Không có lý do thì tại sao lại có người theo dõi.
Lăng Diệu đã hoảng sợ mặt mũi tràn đầy mồ hôi, siết chặt cánh tay Hứa Như.
“Anh, em sợ…” Lăng Diệu không nhịn được cả người đều đang run lên.
Lăng Thuần không thể phân thần, cầm tay lái, trong mắt lan tràn sự hung ác nham hiểm.
Chỉ có thể tăng tốc thêm lần nữa, xe dần dần chạy đến một nơi xa lạ, mà chiếc xe phía sau vẫn cứ đuổi theo không ngừng.
Cuối cùng tại một khúc cua, Lăng Thuần tăng tốc phi nhanh và có một chiếc xe tải lớn lao ra đầu đường giao nhau mới chặn đường chiếc xe đó lại.
Lăng Thuần lái xe vào một bãi đỗ xe, Lăng Diệu đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, nắm chặt Hứa Như.
“Diệu!”
Hứa Như nhìn Lăng Diệu ngất đi, sốt sắng đỡ cô ta.
Lăng Thuần xuống xe, mở cửa sau ra.
Cả người anh ta tràn đầy hơi thở lạnh lẽo, nhìn thấy Lăng Diệu mặt cắt không còn chút máu nào, anh ta bế cô ta lên.
“Em về trước đi, tôi đưa em ấy đi bệnh viện.”
Ở gần đây có một bệnh viện.
Sao Hứa Như có thể yên tâm được, vừa rồi Lăng Diệu sợ hãi bao nhiêu cô là người biết rõ, dường như vẫn còn bóng ma tâm lý, trong miệng vẫn luôn lầm bầm.
“Tôi cũng đi cùng.”
Ánh mắt Lăng Thuần tối lại, nhìn Hứa Như, giọng điệu mang theo vài phần mệnh lệnh: “Đi về.”
“Tôi không yên lòng!” Hứa Như đi theo từ đầu đến cuối.
Suốt dọc đường đến bệnh viện, Hứa Như nhìn quanh bốn phía, sợ chiếc xe kia còn ở gần đây.
Cô không biết đó là nhằm vào Lăng Thuần hay là nhằm vào cô, nhưng… rõ ràng cô cảm thấy có sát khí.
Là thế như chẻ tre muốn đâm vào.
Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy hoảng sợ một trận.
Chẳng bao lâu sau Lăng Diệu đã được đưa vào phòng, Hứa Như thấp thỏm đứng ở bên ngoài.
Nhìn khuôn mặt Lăng Thuần vẫn luôn bình tĩnh, cô muốn nói lại thôi.
Một hồi lâu sau, cảm xúc của Lăng Thuần mới dịu đi một chút.
Không bao lâu sau trợ lý tới, anh ta đi đến cuối hành lang, Hứa Như không nghe thấy anh ta đang nói gì.
Cho đến khi trợ lý rời đi, anh ta mới tới trước mặt Hứa Như.
“Bị dọa cho phát sợ rồi đúng không?” Sắc mặt anh ta ôn hòa hơn rất nhiều.
Vừa rồi cả người Lăng Thuần đều là hơi thở làm người khác khiếp sợ, khiến người ta không dám tới gần.
“Cũng may, tôi không sao.”
“Hồi còn bé Lăng Diệu bị tai nạn giao thông, cho nên vừa rồi em ấy sẽ rất sợ.” Lăng Thuần nói, trong mắt dần dần hiện lên cảm xúc ảo não.
“Thảo nào vừa rồi cậu ấy vẫn luôn túm chặt lấy tôi, cảm xúc gần như muốn sụp đổ.”
“Là tôi không tốt.”
“Người liên tục lái xe đuổi theo là ai?” Hứa Như thấp thỏm hỏi.
“Là đối thủ đáng chết của nhà họ Lăng, những năm gần đây vẫn luôn có người muốn bắt cóc Diệu, thậm chí là sát hại em ấy.”
“Vì sao… lại là Lăng Diệu?” Hứa Như lo lắng hỏi.
“Em ấy là cháu gái mà ông nội yêu thương cưng chiều nhất, không ai có thể đến gần tôi, nhưng Diệu, em ấy chỉ là một cô gái.”
Hứa Như mím môi, một hồi lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Trước đây Diệu Diệu… cũng từng xảy ra chuyện thế này rồi sao?”
“Ừm, thật ra mỗi lần em ấy ngồi trên xe đều sẽ sợ hãi, cho nên em ấy rất ít khi ra khỏi trường học, trừ khi ra ngoài chơi với bạn bè, nhưng em ấy che giấu cảm xúc rất tốt.”
Thảo nào Hứa Như vẫn luôn không phát hiện.
“Tôi không nên để cậu ấy đi cùng với tôi.”
“Là em ấy muốn đi cùng em, em không khuyên nổi, em ấy cũng không thích bị vệ sĩ theo dõi bảo vệ. Cô em gái này có lúc khiến tôi thật sự rất lo lắng.”
“Cậu ấy ở trường học có lẽ vẫn rất an toàn.”
“Nhưng em ấy thích tự do, chẳng qua là điều đó đối với em ấy mà nói thì rất khó.”
Giờ phút này, Hứa Như rất thương xót cho Lăng Diệu.
Cô ta thích cười, thường ngày tính tình rất hào phóng, đâu có thể nhìn ra được thật ra cô ta vẫn luôn sống trong nguy hiểm.