Mục lục
Hôn Nhân Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôn Nhân Đỉnh Cấp
CHƯƠNG 229: SẼ KHÔNG THÍCH NGƯỜI PHỤ NỮ KHÁC

“Bây giờ tổng giám đốc Lê định làm gì?” Hứa Như lo lắng nói.

Dù sao cô đã làm việc ở Dược Phẩm Thiên Nhất năm năm, cô cũng không muốn Thiên Nhất xảy ra chuyện gì.

Nhưng thương trường vô tình, huống chi Dược Phẩm Thiên Nhất đã sớm không còn được như lúc trước.

“Chuyện này anh sẽ điều tra kỹ càng, nhưng có lẽ Dược Phẩm Thiên Nhất sẽ phải giải tán.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

Hứa Như ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt âm trầm lạnh lùng của Lý Thế Nhiên thì cô biết anh đã quyết định.

“Những thuốc kia anh đều xem rồi à?”

Lý Thế Nhiên bảo Cao Bân mang thuốc tới: “Ừm, trong thuốc này có thành phần gây tổn hại thần kinh và tim mạch, với bệnh nhân suy tim mà nói, dùng trong thời gian dài sẽ mất mạng.”

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Như trắng bệch.

Tay cô run run cầm lấy thuốc, ban đầu cô chỉ nghi ngờ, không ngờ thuốc này thật sự có vấn đề.

“Sẽ là ai đây?”

Hứa Như nỉ non.

“Em tới bệnh viện đã, bà Kỳ không thể uống thuốc này được nữa.” Dứt lời, Hứa Như cầm túi xách lên đi ra ngoài.

Lý Thế Nhiên túm lấy cổ tay cô rồi kéo cô vào lòng, giọng điệu rõ ràng không vui: “Hứa Như, em định nhúng tay vào chuyện nhà họ Kỳ?”

“Đúng.” Hứa Như không hề do dự mà gật đầu: “Lý Thế Nhiên, bây giờ chuyện đã liên quan đến mạng người!”

Lý Thế Nhiên nguy hiểm nheo mắt, nhìn Hứa Như chằm chằm không chớp mắt, sóng ngầm trong mắt cuộn trào.

Hứa Như nhìn không hiểu cảm xúc của anh, nhưng sự lạnh nhạt của anh khiến trái tim cô băng giá.

Cô đẩy anh ra: “Tối nay em về muộn một chút.”

Nói xong cô rời đi nhanh chóng.

Lý Thế Nhiên nhìn bóng lưng cô, vẻ hung ác nham hiểm trong đáy mắt dần lan ra.

Khi Cao Bân đi vào, mùi khói thuốc trong phòng khiến anh ta hơi khó chịu.

Dù sao Lý Thế Nhiên cũng cực kỳ ít hút thuốc, trừ khi tâm sự rất nặng nề.

Anh ta vẫn luôn giỏi quan sát sắc mặt, tâm trạng boss lúc này đang không tốt.

Anh ta chỉ đành kiên trì tiến lên: “Tổng giám đốc Lý, chuyện Lâm Vy sinh non hai mươi lăm năm trước đã có kết quả kỹ càng.”

Nhận lấy tài liệu, Lý Thế Nhiên xem bản ghi chép cặn kẽ phía trên, sắc mặt dần dần lạnh đi.

Hồi lâu sau, tài liệu trong tay anh bị vo nát.

“Chuyện này còn ai biết nữa?”

“Người phụ trách bệnh viện năm đó đã không còn ở Nam Thành nữa, chỉ còn lại người trong cuộc.”

Người trong cuộc… Lâm Linh, Tống Mỹ.

“Tổng giám đốc Lý, Kỳ Chiến cũng đang điều tra chuyện này.” Cao Bân nói.

“Cậu biết phải làm thế nào rồi đấy, đừng để anh ta tra được dù chỉ một chút.” Lý Thế Nhiên dặn dò.

Bệnh viện.

Bước chân Hứa Như rất chậm, chuyện về thuốc, cô không biết phải nói với Lâm Vy thế bào.

Có lẽ cô nên nói với Kỳ Chiến chuyện này trước để anh ta điều tra rõ ràng.

Tới phòng bệnh, bên trong không một bóng người, Hứa Như hỏi y tá đi ngang qua mới biết Lâm Vy đã ra viện chiều nay rồi.

Nhíu mày, cô gọi vào số Kỳ Chiến.

“Tôi Hứa Như đây.”

“Ừm, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho tôi.” Kỳ Chiến cười nhạo cô.

Hứa Như mím môi, không ngờ lại có ngày này.

“Tôi muốn nói với anh chuyện liên quan đến bà Kỳ.”

Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau ở quán cà phê.

Hứa Như không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Lý Thế Nhiên khi nãy, hiển nhiên anh sẽ không giúp cô điều tra chuyện Lâm Vy bị hãm hại.

Liên quan đến chuyện nhà họ Kỳ, Lý Thế Nhiên lại lạnh lùng đến đáng sợ.

Lần này anh có thể giúp cô điều tra thuốc đã là chuyện xưa nay chưa từng thấy rồi.

Kỳ Chiến đến tương đối muộn, ngồi xuống đối diện Hứa Như, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của cô, tâm trạng nóng nảy của anh ta dần bình tĩnh lại.

Vẻ nóng bỏng lướt qua nơi đáy mắt bị Kỳ Chiến giấu đi.

“Sao bà Kỳ xuất viện sớm vậy?” Hứa Như hỏi.

“Đã không còn gì đáng ngại nữa, tôi nên cảm thấy may mắn, bởi vì mẹ tôi mà cuối cùng cô cũng không còn kháng cự tôi nữa.” Kỳ Chiến cong đôi môi mỏng.

“Tôi tìm anh là muốn nói về chuyện bệnh tình của bà Kỳ.” Hứa Như né tránh ánh mắt anh ta.

Đưa bản báo cáo dược phẩm cho anh ta, Hứa Như hờ hững nói: “Tối qua tôi lấy bản hoá nghiệm thuốc của bà Kỳ, không phải là thuốc ban đầu, tôi nghĩ hẳn là bị người nào đó đổi.”

Ánh mắt Kỳ Chiến lạnh đi, mở bản báo cáo ra, bàn tay dần siết chặt.

Anh ta nâng mắt, vẻ mặt tức giận.

“Sao cô biết?”

“Ban đầu tôi cũng chỉ nghi ngờ, cảm thấy triệu chứng phát bệnh của bà Kỳ không bình thường, trường hợp của bà ấy càng có sơ hở, tôi cũng chỉ thử điều tra xem, không ngờ…” Hứa Như lo lắng nói.

“Hứa Như, lần này cảm ơn cô, tôi sẽ điều tra kỹ chuyện này.”

“Lý Thế Nhiên tra giúp cô những thuốc này à?” Kỳ Chiến nhạy bén hỏi.

Hứa Như gật đầu: “Là anh ấy giúp tôi.”

Kỳ Chiến cười nhạt: “Tôi biết rồi.”

“Muộn thế này rồi, để tôi đưa cô về.”

Hứa Như lắc đầu: “Tài xế đang chờ tôi ở ngoài, không cần phiền phức đâu.”

Kỳ Chiến nhín bóng lưng cô rời đi, đôi mắt den dần nheo lại.

Về tới nhà họ Kỳ, Kỳ Chiến lên phòng mẹ.

“Con vừa đi gặp Hứa Như.” Kỳ Chiến đỡ mẹ ngồi dậy.

“Cô bé đó không biết mẹ đã ra viện đúng không, để nó phải chạy tới uổng công một chuyến rồi.”

“Cô ấy rất quan tâm mẹ, tối qua còn cầm thuốc của mẹ đi điều tra nữa đấy, mẹ, thuốc này có vấn đề.”

Lâm Vy ngước mắt, tay khẽ run.

“Người của nhà họ Lý muốn ra tay rồi.” Bà nỉ non, cũng không ngoài ý muốn.

Kỳ Chiến híp đôi mắt hẹp dài: “Gần đây Dược Phẩm Thiên Nhất liên tiếp bị thiệt hại nặng nề, nhưng là nhằm vào Lý thị, bây giờ còn vẫn chưa tìm được thời cơ ra tay.”

Mục tiêu của anh ta là Lý thị, nhưng Lý Thế Nhiên xử lý chuyện không một kẽ hở, anh ta chỉ có thể ra tay từ Dược Phẩm Thiên Nhất trước.

“Kỳ Chiến, chúng ta không thể dễ dàng làm lung lay nền móng nhà họ Lý, bây giờ Lý Thế Nhiên tiếp nhận Lý thị lại càng phải từ từ lên kế hoạch.” Lâm Vy trầm giọng nói.

“Nhưng bây giờ người của nhà họ Lý đã không kịp được nữa rồi.” Kỳ Chiến lạnh lùng nói.

“Điểm yếu của Lý Thế Nhiên là Hứa Như.”

“Không được động vào con bé.” Lâm Vy lập tức phản bác.

“Mẹ, cô ấy có quan hệ gì với mẹ?” Kỳ Chiến lạnh giọng hỏi.

Kỳ Chiến đã sớm nhìn ra Lâm Vy nhiều lần che chở Hứa Như.

“Con không cần quan tâm, mẹ rất thích đứa bé đó, con không được làm tổn thương con bé.”

“Con cũng thích cô ấy, vừa hay cướp cô ấy về làm con dâu mẹ.” Kỳ Chiến cười.

Vẻ mặt Lâm Vy bối rối, không phải không nhìn ra tình cảm của Kỳ Chiến với Hứa Như, chỉ là tuyệt đối không được.

“Tuần sau mẹ sẽ cho con đi xem mắt thiên kim nhà họ Diệp, đứa trẻ Hứa Như không hợp với con.”

“Vì sao? Mẹ thích cô ấy, con cũng thích cô ấy, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?” Kỳ Chiến nhướn mi.

“Bối cảnh của con bé không thể giúp được sự nghiệp cho con, bây giờ con đang phải đối mặt với kẻ địch lớn mạnh là nhà họ Lý, vợ con nhất định phải có thế lực ngang với nhà họ Kỳ.”

“Mẹ, con không cần trợ giúp, con cũng sẽ không thích người phụ nữ nào khác.” Kỳ Chiến chau mày.

Vừa nhìn thấy Hứa Như, anh ta càng ngày càng không kiểm soát được tâm trạng, chỉ muốn có được cô.

Chỉ có thể là cô.

Lâm Vy nhìn ánh mắt con trai mà sợ hãi.

Muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Bà hiểu tính Kỳ Chiến, càng là thứ không có được thì càng phải có được.

Từ nhỏ nó đã hiếu thắng.

“Tóm lại, Hứa Như không được, chuyện này đừng nói lại nữa.”

Kỳ Chiến trầm mặt, phẫn nộ ra ngoài, chỉ là trước khi đóng cửa vẫn kiên nhẫn dặn dò: “Thuốc mẹ đừng uống nữa, ngày mai con đưa mẹ đi gặp bác sĩ làm rõ chuyện này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK