CHƯƠNG 52: CẦN MẠNG SỐNG
Rạng sáng, Hứa Như cứ lật qua lật lại không ngủ được trong giấc mơ liền nhớ lại chuyện của ba năm về trước.
“Minh Thành à, tôi không có sao chép luận văn, không tin tôi sao?”
“Chứng cớ rõ ràng như thế này, Hứa Như, mau nhận tội đi, nếu không thì tôi sẽ rất mất mặt.”
“Tôi không có sao chép, tôi không nhận.”
“Hứa Như, vì tương lai, nghe lời tôi, nếu không thậm chí đến chứng nhận tốt nghiệp cũng không thể lấy.”
Đột mở mắt ra, khuôn mặt Hứa Như tái nhợt và rất xanh xao, chuyện năm đó, mỗi lần nghĩ tới lòng liền đau như có dao cứa vào.
Rõ ràng là bị vu oan, nhưng ngay cả người cô yêu thương cũng không tin cô.
Ánh sáng yếu ớt xuyên vào bên trong phòng, cổ tay cô vẫn còn một vết sẹo hơi nông, không thể xóa nhòa.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hứa Như ngẩng đầu lên thì thấy Lý Thế Nhiên đã trở về.
Trên người anh tràn ngập mùi nước tiệt trùng, rõ ràng là anh mới từ bệnh viện trở về.
Hứa Như liếc nhìn đồng hồ, năm giờ sáng!
“Làm sao vậy?” Lý Thế Nhiên tiến lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hứa Như, lo lắng cau mày.
Hứa Như nhanh chóng lắc đầu, không muốn nói về câu chuyện trong giấc mơ.
“Ngủ một lát..” Hứa Như di chuyển cơ thể, nhường chổ cho anh.
Ánh mắt Lý Thế Nhiên hạ xuống, chạm ngay vết sẹo bên trên cổ tay cô, đáy mắt lạnh lùng chợt lóe lên.
……
Tần thị…
Trần Minh Thành đi công tác trở về, ngay lập tức biết chuyện Tần Nhi mấy ngày trước phá hư chuyện hợp tác của Tần thị với công ty dược phẩm Thiên Nhất.
Đây là dự án rất quan trọng của anh, ban giám đốc cũng rất coi trọng, không thể xảy ra bất kì sơ xuất nào.
Bực bội cau mày, lúc Tần Nhi tìm đến, anh liền lạnh giọng hỏi: “Vì lý do gì mà từ chối Thiên Nhất?”
Chuyện này, Tần Nhi thậm chí chưa bàn bạc qua với anh.
“Là Thiên Nhất từ chối hợp tác với chúng ta.” Tần Nhi nhíu mày, nhìn Trần Minh Thành bất mãn nói.
“Nếu không phải cô gây chuyện, hạng mục này bây giờ đã bắt đầu rồi.” Trần Minh Thành tức giận quát lớn.
Tần Nhi không hề biết, ngay từ đầu anh rất khó khăn mới có thể liên lạc được với Thiên Nhất.
“Bây giờ lại hỏi tôi? Có phải là vì Hứa Như hay không? Sớm biết cô ta ở Thiên Nhất nên mới cố ý muốn hợp tác!” Tần Nhi giận dỗi, không chút suy nghĩ mà nói.
Nghe thế, Trần Minh Thành dừng lại một chút, Hứa Như ở Thiên Nhất sao?
Chuyện này anh thật sự không biết!
“Không liên quan gì tới cô ấy, tôi cũng không biết cô ấy làm việc ở đó, Tần Nhi, cô đừng có cố ý mà gây sự.”
“Tôi không có gây sự! Tôi cũng muốn đàm phán với Thiên Nhất thật tốt, thế nhưng phía bên bọn họ đều từ chối tôi.” Tần Nhi cúi đầu xuống, cố tình không nói chi tiết cụ thể.
“Chuyện này không cần cô lo nữa, để đó tôi giải quyết!”
“Muốn làm gì?”
“Tần thị mới phá triển ở Nam Thành, nhất định cần một nhà đầu tư uy tín lâu năm hợp tác, tôi sẽ không thể bỏ qua hạng mục này với Thiên Nhất.”
Tần Nhi không thể thuyết phục anh, đáy lòng càng trở nên vô cùng lo lắng.
Cuối tuần cô với Trần Minh Thành sẽ kết hôn, nếu anh bị Hứa Như bắt đi thì…
Không, sẽ không đâu.
“Lịch trình sau này của Minh Thành tôi đều muốn biết rõ.” Cô nói với thư ký của Trần Minh Thành.
Dược phẩm Thiên Nhất.
Hứa Như được thông báo đến phòng họp lúc 4 giờ chiều, dự án nghiên cứu và phát triển trước đây hợp tác với Tần thị, hiện tại đã có tiến triển mới.
Tổng giám đốc Tần thị Trần Minh Thành đích thân đến đây, một lần nữa truyền đạt lại chi tiết của hạng mục và bày tỏ sự chân thành của việc muốn hợp tác với Thiên Nhất.
Hứa Như đến để ghi chép cho cuộc họp, Trần Minh Thành trùng hợp lại ngồi phía đối diện cô.
Cô cúi đầu, ánh mắt tránh né không nhìn anh.
“Hứa Như, tiễn tổng giám đốc Trần Minh Thành. ” Sau khi cuộc họp chấm dứt, Hướng Hoằng nói.
Hứa Như gật đầu đồng ý, đi bên cạnh Trần Minh Thành, không nói một lời nào.
Đến khi đi vào thang máy, Hứa Như đứng cách anh nửa mét, Trần Minh Thành đột nhiên lại nắm lấy cổ tay cô.
Cô cau mày, giận dữ đẩy anh ra: “Tổng giám đốc Trì, xin chú ý chừng mực!”
“Như, tôi không quen với việc cô lạnh lùng với tôi như thế.” Sau một lúc, Trần Minh Thành mới lên tiếng.
“Tổng giám đốc Trì muốn tôi đối xử nhiệt tình như thế nào? Đã là quá khứ, tôi không muốn nhìn lại.”
Sự đụng chạm của Trần Minh Thành thậm chí rất phản cảm.
“Tôi biết rõ, nhưng chúng ta không thể quan tâm nhau như bạn bè sao? Tôi hy vọng có thể!” Anh giận đến tái mặt nói.
Nhớ tới tuần trước anh gọi điện cho Hứa Như, thế nhưng Lý Thế Nhiên lại bắt máy, anh có chút khó chịu trong lòng.
Cứ tưởng rằng sau khi Hứa Như rời xa anh sẽ luôn độc thân, thế nhưng lại không phải như vậy!
Cô lại kết hôn, hơn nữa người đàn ông kia so với anh càng ưu tú xuất chúng hơn gấp vạn lần.
“Tôi hiện tại sống rất tốt, tổng giám đốc Trì, cảm ơn đã quan tâm tôi, tôi xin nhận!” Giọng điệu của Hứa Như lạnh như băng.
Thang máy chạy thẳng xuống bãi đỗ xe, Hứa Như cũng không có ý định đi ra ngoài.
Trần Minh Thành cau mày, từ trong túi áo lấy ra một tấm thiệp cưới.
“Như, thiệp cưới này, nhận lấy nhé!”
“Không sợ tôi phá hôn lễ hay sao?” Hứa Như đột nhiên cười cười, dùng đầu ngón tay kẹp lấy thiệp cưới.
Không cần mở ra cũng biết là hôn lễ của anh với Tần Nhi.
Trần Minh Thành cong môi, anh vậy mà có chút hy vọng cô thật sự sẽ đến phá.
“Sẽ không đâu!” Anh mở miệng khẳng định.
Cho tới nay, Hứa Như là người có tính tình dịu dàng yên tĩnh, năm đó biết rõ anh làm sai bên ngoài, vậy mà một câu trách móc cũng không có, chẳng qua cũng chỉ là khóc lớn một hồi.
Cô làm sao có thể làm những điều điên rồ đó!
“Được, nếu như tổng giám đốc Trì đã có ý mời thì tôi nhất định sẽ đến tham dự!” Hứa Như cất thiệp cưới, cửa thang máy đóng lại, sự bình tĩnh của cô từ khi nãy đến chừ hoàn toàn bị sụp đổ.
Đầu ngón tay trắng bệch, cô thật sự muốn hung hăng đem thiệp cưới xé nát.
Nhưng mà không thể được, cô ngược lại muốn đi xem hôn lễ của bọn họ.
Trở lại văn phòng, Hứa Như ngồi xuống, có một hộp quà được đưa đến quầy lễ tân, nói là của cô.
Hứa Như khẽ cau mày, cô gần đây không có mua gì, thế nhưng trên hộp quà lại đúng thật là tên của cô.
Bên trong hộp quà có âm thanh gì đó rất kì quái, cô nhíu mày, chậm rãi mở ra, hóa ra là một con mèo đen với lực tấn công rất mạnh!
Vừa nhìn thấy Hứa Như, nó liền há miệng muốn cắn mặt cô, thế nhưng may mắn mà Hứa Như phản ứng kịp thời, nên cô chỉ bị nó cắn trúng tay.
Đồng nghiệp xung quanh thấy thế liền chạy lại, lập tức đưa Hứa Như đi bệnh viện.
Bên trong hộp qùa còn có một tấm thiệp, Hứa Như cần lên, từ ngữ hung hăng khiến sắc mặt cô tái nhợt đi.
“Hứa Như đê tiện, cô không xứng với Bác sĩ Lý của tôi!”‘
Đằng sau còn có nguyên một đoạn văn chửi rủa cô, lặng lẽ vứt đi, hồi lâu cô mới có thể bình tĩnh trở lại.
Lưu Thanh vội vàng chạy đến, Hứa Như đang kiểm tra, cô phải chờ không được đi vào phòng: “Như, không sao chứ!”
Hứa Như lắc đầu, miệng vết thương trên tay rất sâu, con mèo kia rõ ràng là được huấn luyện để cắn cô.
“Tôi cứ nghĩ Bác sĩ Lý rút tin tức lại, đám người kia sẽ dừng lại, thật không ngờ lại…”
Bây giờ cô thật đồng ý với yêu cầu giấu kín cuộc hôn nhân của Hứa Như, nếu không thì bọn người hâm mộ điên cuồng kia thật sự sẽ giết người!
“Chuyện nên đến cũng sẽ đến!” Hứa Như nhắm mắt lại, cô thật sự không ngờ chuyện cô kết hôn là tự tìm đến cái chết.
“Nói cái gì đó! Chuyện này Bác sĩ Lý đã biết chưa? Anh ta sẽ bảo vệ cô!” Lưu Thanh vỗ vỗ vai Hứa Như trấn an.
“Đừng nói với anh ấy, anh ấy bị dị ứng còn chưa khỏe, đang nghỉ ngơi, chuyện này tôi đã báo với cảnh sát rồi, bọn họ sẽ giải quyết.”
Lưu Thanh cau mày, do dự không biết có nên nói cho Lý Thế Nhiên biết hay không, dù sao vấn đề này cũng không hề nhỏ.
Thế nhưng lúc này, giọng nói của Lý Thế Nhiên bất ngờ từ trên trời rơi xuống: “Hứa Như!”