Mục lục
Hôn Nhân Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôn Nhân Đỉnh Cấp
CHƯƠNG 154: TỰ MÌNH CHUỐC LẤY KHỔ

Kỳ Chiến đi thẳng đến gian phòng vừa nãy, đá tung cửa, Trần Minh Thành bị trói trên ghế, hai bên đều có vệ sĩ trông coi.

“Chậc chậc, Trần Minh Thành, mày nói xem sao mày lại náo đến tình trạng ngày hôm nay, khắp nơi uy hiếp phụ nữ tới cứu mình, thật là khiến người ta xem thường.” Kỳ Chiến ngồi trên ghế sô pha đối diện, toàn thân toát ra vẻ lười biếng nguy hiểm.

“Nếu không phải Lý Thế Nhiên và Hứa Như hãm hại tao, tao căn bản sẽ không lâm vào tình trạng như vậy.” Trần Minh Thành nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mày không chọc bọn họ, bọn họ cũng sẽ không trả thù mày, Trần Minh Thành, đây là tự mày chuốc lấy khổ.”

Trần Minh Thành nhếch môi, vẻ mặt hết sức không cam lòng: “Mày đã không giúp tao mà còn nhốt tao làm gì?” Trần Minh Thành bất mãn nói.

“Mày đả thương vợ chưa cưới của tao, mày cho rằng tao sẽ cứ như vậy buông tha cho mày sao?” Kỳ Chiến tới gần, hung ác nắm chặt cổ áo Trần Minh Thành.

“Mày căn bản cũng không thích Tần Nhi, mày thích Hứa Như. Không ngờ một món hàng secondhand tao không thèm nữa mà lại còn kẻ nhiều thích như vậy…”

Trần Minh Thành còn chưa dứt lời, Kỳ Chiến đã đạp mạnh anh ta xuống đất, ánh mắt tức giận: “Trần Minh Thành, mày thật đáng chết!” Giọng nói của Kỳ Chiến vô cùng giận dữ.

“Bây giờ tao cũng chỉ có một cái mạng, tao và tổng giám đốc Kỳ không thù không oán, nhưng tao biết, mày lại có mối thù sâu nặng với Lý Thế Nhiên.”

Kỳ Chiến âm trầm nheo mắt lại, tiếp tục đạp mạnh một cái xuống: “Mắc mớ gì tới mày?”

“Chỉ cần mày giúp tao, tao cũng có thể giúp mày.” Trần Minh Thành trầm giọng nói.

Kỳ Chiến nhíu mày, bực bội rút thuốc ra hút, khói thuốc gần như che lấp vẻ tàn nhẫn trên gương mặt anh. Anh nhìn Trần Minh Thành, khẽ nhếch môi.

Hứa Như không ở lại bao lâu đã rời khỏi biệt thự, Lâm Vy thân thiết tiễn cô.

“Hứa Như, cháu hãy thay bác gửi lời thăm đến mẹ cháu, trên đường trở về cẩn thận.”

Hứa Như cười yếu ớt: “Hôm nay cháu cảm ơn sự chiêu đãi của bác Kỳ, bác cũng giữ gìn sức khỏe.” Cô vừa quay người, không ngờ liếc mắt đã nhìn thấy Lý Thế Nhiên đang dựa vào cạnh cửa xe. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng quần tây, nhìn rất lịch sự tao nhã, nhưng khí tràng vẫn cứ kinh người. Hứa Như đến gần, Lý Thế Nhiên tự nhiên ôm eo cô, mở cửa xe cho cô.

Từ xa nhìn Lý Thế Nhiên, sắc mặt Lâm Vy từ từ trầm xuống.

“Lý Thế Nhiên, anh đã tới từ rất sớm rồi sao?” Hứa Như hỏi. Anh đã đến, nếu anh gọi điện thoại cho cô thì cô sẽ ra sớm một chút.

“Mười phút trước.” Lý Thế Nhiên trả lời, ánh mắt dừng lại chỗ cổ Hứa Như, phía trên có một dấu vết mờ mờ, rõ ràng là bị người ta nắm qua.

Anh lập tức lạnh mặt: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hứa Như cắn môi, không mở miệng nói ngay, thật ra chuyện đã qua rồi, cô không ý định nói cho Lý Thế Nhiên biết.

Thấy cô không nói gì, Lý Thế Nhiên giận tái mặt, giọng điệu mang theo chút tức giận: “Em không nói, thì anh cũng có thể tra ra được.”

“Không sao…” Hứa Như nắm lấy bàn tay anh: “Không biết sao Trần Minh Thành cũng đến, em bị anh ta giữ lấy, nhưng giờ em thật không sao.” Cô cố hết sức không nhắc đến Kỳ Chiến, khiến Lý Thế Nhiên càng tức giận.

“Lý Thế Nhiên.” Thấy Lý Thế Nhiên vẫn cứ sầm mặt, Hứa Như cũng cảm thấy không thoải mái.

“Sau này xảy ra chuyện gì thì phải nói ngay cho anh, bà Lý, em phải nhớ anh là chồng em.” Ánh mắt Lý Thế Nhiên rực sáng nhìn cô, giọng nói không che giấu được tức giận.

Hứa Như ngoan ngoãn gật đầu. Dọc đường, Lý Thế Nhiên không nói gì nữa, thậm chí về tới Vịnh nhà họ Lý thì ở lỳ trong phòng sách, không đi ra.

Buổi tối, người giúp việc đúng giờ tới nấu cơm, nhưng Hứa Như bảo cô ấy đi về rồi tự mình xuống bếp. Cô nấu toàn món Tây mà Lý Thế Nhiên thích, nhưng với tài nấu nướng của cô, nấu món Tây thì tay chân hơi luống cuống. Mắt thấy đã tám giờ mà món cà ri bò nấu mấy lần vẫn thất bại, Hứa Như buồn bã thở dài, chẳng lẽ đành phải gọi thức ăn ngoài sao? Không lâu sau Lý Thế Nhiên đi ra, trên bàn ăn đã bày món mỳ Ý, nhưng ngoài món đó ra thì không có đồ ăn nào khác. Mà trong phòng bếp rối tung rối mù, mùi cháy khét quanh quẩn.

“Lý Thế Nhiên… anh muốn đi ra ngoài sao?” Hứa Như ngước mắt, thấy anh ăn mặc sang trọng, đã thay quần áo và giày khác, có vẻ định đi ra ngoài.

“Ừm, đêm nay đừng chờ anh.” Lý Thế Nhiên hờ hững đáp lại, rồi nhanh chóng rời đi.

Hứa Như cảm thấy mờ mịt, cô cảm giác được Lý Thế Nhiên lạnh nhạt với mình nên trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát. Cô ngồi tại bên cạnh bàn ăn, nhai món mỳ Ý do mình tự nấu mà không cảm nhận được mùi vị gì, khả năng nấu ăn của cô còn kém Lý Thế Nhiên nhiều lắm. Cô buồn bã thở dài, nhớ tới vẻ mặt âm trầm lạnh lùng của Lý Thế Nhiên hôm nay, nên, cô phải dỗ dành anh sao? Hôm nay chuyện phát sinh đều là ngoài ý muốn, việc anh tức giận đúng là không giải thích được.

Lúc này, Lý thị.

Đêm đã khuya, Lý Thế Nhiên đi vào văn phòng, ngoài Cao Bân, ở đây còn có Lục Hoan.

Nhìn thấy Lục Hoan, Lý Thế Nhiên bất ngờ: “Không phải em vừa trở về sao, còn chạy tới đây làm gì?”

“Trợ lý Cao nói đêm nay anh muốn trở về họp, em không có việc gì nên tới xem sao, thế nào, không chào đón em à?” Lục Hoan nhíu mày.

“Em biết anh không có ý này.” Vẻ mặt căng cứng của Lý Thế Nhiên trở nên dịu dàng hơn.

Lục Hoan đến gần, hơi nghi hoặc hỏi: “Anh nói xem sao anh lại về Lý thị chứ, cứ làm bác sĩ Lý không ổn sao, hay là anh thích tiền hơn?”

“Lục Hoan.” Ánh mắt Lý Thế Nhiên trở nên sắc bén.

Lục Hoan đã quá quen với tính tình của anh, lập tức ngừng nói. Lý Thế Nhiên không thích nhất là người khác tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ thật sự của anh.

“Được, em cũng chỉ là tới thăm Lý thị một chút, dù sao sau này, em sẽ làm việc ở đây.”

Nghe vậy, Lý Thế Nhiên nhíu mày, ngoài cửa một dáng vẻ cao ráo đi tới, ánh mắt quyến rũ mang theo ý cười trêu tức. “Thế nào, hài lòng với quyết định của tôi chứ?” Lê Nhan Vinh lười biếng ngồi trên ghế sô pha, phẩy tay với Lục Hoan. Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt Lục Hoan vẫn dừng trên người Lý Thế Nhiên.

“Lục Hoan, em về trước đi.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

Trong văn phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người đàn ông, Lý Thế Nhiên ngồi đối diện Lê Nhan Vinh, ánh mắt thâm trầm: “Cậu muốn làm cái gì?”

Lê Nhan Vinh nhếch môi: “Cậu đã hờ hững với người ta nhiều năm như vậy rồi, Thế Nhiên, đủ rồi nhỉ.”

“Tôi đã kết hôn rồi.” Lý Thế Nhiên nghiêm nghị nói.

“Cái gì?” Lê Nhan Vinh gần như nhảy dựng lên, chuyện lớn như thế mà anh không hề biết? Dù đã lâu anh không ở Nam Thành, nhưng Lý Thế Nhiên và anh là bạn bè thân thiết, thế mà anh chẳng hay biết gì, anh cảm thấy hết sức khó chịu. “Chuyện khi nào thế?”Lê Nhan Vinh ngồi xuống bên cạnh Lý Thế Nhiên, ánh mắt đầy vẻ tức giận.

“Nửa năm trước!”

“Chết tiệt! người anh em, cậu thật quá không có nghĩa khí, chuyện lớn như kết hôn mà cũng không nói cho tôi, thiệt thòi tôi còn cứ luôn sốt ruột việc chung thân đại sự thay cậu.” Lê Nhan Vinh cả giận nói.

Lý Thế Nhiên vẫn hờ hững, giọng điệu sắc bén: “Cậu thay tôi sốt ruột sao, hay là thay chính cậu sốt ruột, cậu thật muốn cả đời ở Lý thị sao?”

Lê Nhan Vinh giận tái mặt: “Mấy năm nay tôi đã giúp cậu loại bỏ không ít nội gián ở Lý thị, thế nào, chê tôi chướng mắt rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK