Đoạn Dịch đi theo hắn qua đoạn đường này. Anh quay đầu nhìn, lối đi giữa mê cung bốn chiều và không gian ba chiều đã bị đóng lại, những ô vuông vặn vẹo biến mất, những thi thể mất tăm, thế giới chỉ còn lại một màu thuần trắng.
Đến trạm xe, Minh Thiên giơ đồng hồ cát màu bạc lên, Đoạn Dịch thấy dưới đáy có khắc một chữ: "Mượn."
Chần chờ một lát, Minh Thiên vẫn nhìn vào hai mắt đỏ đậm của Đoạn Dịch, mở miệng: "Nó tên là "mượn". Em mượn nó một khoảng thời gian."
Trò chơi nghiêm cấm dùng bạo lực với đồng đội. Bản thân thương tổn một bản thân khác, cũng tính là vi phạm quy định. Bởi vì cả hai đều là người chơi.
Dưới giả thiết thời gian của trò chơi, tương lai và quá khứ là nhân quả lẫn nhau, gi,ết chết bản thân tại tuyến thời gian này, bản thân tại tuyến thời gian về sau cũng sẽ biến mất.
Bởi vậy, dù là như thế nào, khi Minh Thiên chọn trở lại ban đầu, giế,t chết bản thân trong quá khứ, hắn đã chuẩn bị tâm lý chết.
Minh Thiên thay đổi hết thảy, diệt trừ bọn bại hoại trong đội ngũ. Muốn làm được việc này, hắn giấu giếm thân phận thật sự, trà trộn vào trong đội ngũ. Hắn phải gi,ết chết quá khứ và thay thế chính mình. Để tránh bị chết ngay khi giết người và có đủ thời gian thực hiện kế hoạch, hắn mượn thời gian từ đồng hồ cát.
Khoảng thời gian trễ giữa tuyến thời gian hắn đã chết và tuyến thời gian hắn chưa chết được sinh ra. Trước khi hai tuyến thời gian chồng lên và thiết lập lại, hắn có thể đồng hành cùng Đoạn Dịch thêm một quãng đường.
"Em xin lỗi, lúc ở trong mê cung, em sợ ảnh hưởng anh, không dám nói thật." Minh Thiên chậm rãi nói, "Thực tế là, em nhận được danh hiệu "nhà tiên tri được chọn", đi đến cuối cùng, gặp người thiết kế trò chơi, đưa ra tâm nguyện, trở lại quá khứ gia nhập nhóm các anh. Hệ thống phân phối phó bản đã tính cả yếu tố em đến từ tương lai, cho nên..."
"Cho nên vừa vào các anh liền gặp phó bản cấp 2..."
"Em và quá khứ không thể tồn tại song song. Nếu em không giết quá khứ, quá khứ cũng sẽ vì nguyên nhân khác giết em, đây là sự kiện chắc chắn sẽ xảy ra. Quá khứ giết em, quá khứ cũng sẽ chết. Mà em giết quá khứ, chỉ cần trước tiên sử dụng đồng hồ cát này, em sẽ nhận được một khoảng thời gian bất tử, tiếp tục ở lại đội ngũ, làm xong chuyện muốn làm."
Nghe thế, Đoạn Dịch chụp lấy vạt áo Minh Thiên, răng hàm cắn chặt, thanh âm khản đặc rít qua kẽ răng: "Một khoảng thời gian, là bao lâu?"
Trầm mặc trong chốc lát, Minh Thiên đáp: "Như em đã nói với anh, ở phó bản thứ nhất, ban đầu em muốn xử lý số 5, thuận tiện thử Ôn Như Ngọc. Lúc đó em tính qua phó bản sau mới xử lý Trâu Bình, cơ mà trời xui đất khiến, cậu ta chết trước."
"Qua phó bản thứ hai, ban đầu em chỉ tính xử lý Trương Trác. Kế hoạch của em là dụ hắn gọi điện thoại mà chết. Người dư lại đến Jack Đồ Tể Nhà Tâm Nguyện, đều dễ giải quyết, ngược lại không cần tính kế nhiều."
"Nhưng vừa khéo số 5 đang ở ngoài phòng giam. Em đoán hắn sẽ tự sát vì sợ bị rìu chém chết. Em quá hiểu hắn là loại người gì. Cho nên em không vội nói mình là người sói vẫn giúp Người tốt qua màn. Chờ hắn chạy ra ngoài cửa biến mất, em mới nói với Bành Trình và Trương Trác, em có thể giúp Người tốt, dẫn dắt Trương Trác gọi điện thoại báo cảnh sát. Thế nên, tại phó bản thứ hai, em giải quyết thêm hai người."
"Ở phó bản thứ ba, em thử Ôn Như Ngọc. Cô ta không chút do dự muốn bán đứng anh một lần nữa. Nước độc tại phó bản thứ nhất, cũng là cô ta chuẩn bị. Quan niệm của cô ta lệch lạc, người như vậy không thể giữ lại đội ngũ. Em gài cô ta, làm cô ta bị Nicole bắn chết."
"Phó bản thứ tư... Anh không hỏi em nhiều, nhưng ba người đều do em giết."
Bàn tay ôm gáy Đoạn Dịch rời đi, Minh Thiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chặn môi Đoạn Dịch.
Rũ mắt nhìn chăm chú cánh môi Đoạn Dịch trong chốc lát, Minh Thiên nói tiếp: "Lần này không cần anh hỏi, em sẽ nói tất cả cho anh nghe."
"Rất lâu trước đây, tại phó bản anh chết, là ván mười người giết cục bộ. Mười người gồm anh, em, Tiết Cảnh, Tô Chương Nhạc, Chân Cao Kiệt, Ôn Như Ngọc, Trâu Bình, Trương Trác, và hai số 5, lần lượt tên là Vương Càng, Lý Nhiên."
"Phó bản yêu cầu hiến tế một người cho một thanh chủy thủ. Viết ngày sinh nhật của người bị hiến tế lên một tờ giấy đặc thù, đưa cho thanh chủy thủ đốt cháy, hoàn thành nghi thức hiến tế."
Tạm dừng hồi lâu, Minh Thiên lần lữa mở miệng.
Chuyện này là sóng to gió lớn trong lòng hắn.
Nhưng hắn bất ngờ nhận ra, hiện mình đã có thể bình tĩnh tự thuật mọi chuyện.
"Lúc đấy chúng ta đều tương đối có kinh nghiệm. Ngày đầu tiên chúng ta tìm được manh mối liên quan hiến tế. Anh nói thẳng với mọi người, không được hiến tế bất kỳ ai. Phó bản chắc chắn có biện pháp qua màn khác."
"Ván đó anh là tiên tri, em là dân thường. Đêm đầu tiên em bị sói cắn, phù thủy không cứu."
"Sau này em mới biết, đêm đó trừ em và anh, tất cả mọi người đều bí mật họp mặt."
"Người mở họp là Tiết Cảnh, bạn cùng phòng đại học của anh. Hai anh biết sinh nhật của nhau, để đề phòng anh hiến tế mình, hắn tiên hạ thủ vi cường. Hắn rất to gan, phát hiện người sói lén lút hẹn nhau sau vườn, hắn trực tiếp xông vào, nói không cần chơi Ma Sói, hắn có thể dẫn tất cả mọi người vượt ải."
"Ba người sói là Ôn Như Ngọc, Trâu Bình và số 5 phó bản thứ nhất Lý Nhiên. Người đi theo Tiết Cảnh xông vào chỗ người sói thương lượng, tất nhiên là tuỳ tùng của Tiết Cảnh, Chân Cao Kiệt."
"Năm người bọn họ bàn bạc, nhanh chóng đạt thành nhất trí chuyện hại anh, phân công nhau đi gõ cửa phòng người tốt. Đầu tiên bọn họ thuyết phục Tô Chương Nhạc, theo sau là Vương Càng gia nhập kế hoạch."
"Người cuối cùng bọn họ tìm là Trương Trác."
Ngón tay mơ.n trớn cần cổ Đoạn Dịch, giọng Minh Thiên dịu dàng đến hiền lành.
"Biết em và anh có quan hệ tốt, bọn họ không tìm em. Tám người bí mật họp mặt, chính là vì muốn phù thủy ra mặt. Hiến tế có điều kiện thời gian, bắt buộc thực hiện ban ngày. Bọn họ cần đảm bảo không có người quấy nhiễu bọn họ hoàn thành nghi thức. Em thì bị bọn họ quy vào yếu tố quấy nhiễu."
"Tranh thủ đêm đầu anh và em chưa chuẩn bị, sói cắn em, phù thủy không cứu, vậy là đảm bảo ban ngày thực hiện hiến tế sẽ không bị ai quấy nhiễu. Đây là kế hoạch của bọn họ. Chẳng qua bọn họ không biết ai là phù thủy, nên bọn họ tập hợp mọi người, công bố kế hoạch, thuyết phục phù thủy ra mặt, bảo đảm phù thủy sẽ không cứu người."
"Phù thủy chịu ra mặt, phù thủy là Trương Trác."
"Sở dĩ em không trực tiếp xuống tay với Ôn Như Ngọc, là bởi trong kế hoạch cô ta rất bị động, thậm chí cô ta còn mở miệng đề nghị, hay là đừng làm như vậy, chờ thêm hai ngày tìm không được biện pháp rồi tính tiếp."
"Cuối cùng cô ta lựa chọn giữ im lặng, cũng không báo cho anh. Nên em miễn cưỡng coi cô ta chưa đến mức hết cứu. Thật ra trái tim cô ta vốn đã đen đúa, là em lạc quan mù quáng..."
Ngón tay chạm vào da thịt vô cùng lạnh lẽo, như thể cơ thể Đoạn Dịch đang dần lạnh thành băng. Minh Thiên nhíu mày, nắm chặt tay anh, để mười ngón tay đan vào nhau không rời truyền nhiệt độ vào cơ thể anh.
"Tóm lại, trước khi quyết định trở về, em được xem dữ liệu lịch sử chi tiết tình hình đêm đó. Em vạch ra một kế hoạch cụ thể, mỗi phó bản giải quyết bao nhiêu người, em đều chuẩn bị sẵn. Tuy rằng sự tình thực tế phát triển có chút sai lệch so với dự đoán, nhưng tốt xấu gì cũng kịp hoàn thành kế hoạch trước thời hạn...
"Anh Tiểu Dịch, vừa rồi anh hỏi "một khoảng thời gian" là bao lâu. Giờ em có thể nói cho anh, thời gian em mượn từ đồng đồ cát là đến tầm kết thúc phó bản Nhà Tâm Nguyện. Cho nên kế hoạch của em là dùng bốn phó bản gi.ết chết bọn họ. Sau đó em có thể yên tâm tạm biệt anh."
Gỡ bàn tay Đoạn Dịch đang nắm vạt áo mình, Minh Thiên đẩy anh vào lồ.ng ngực, cánh tay siết chặt bờ vai anh, dùng sức nhiều đến mức run rẩy.
"Trong kế hoạch của em, em sẽ vì anh giết đủ chín người. Em đã giết tám người. Người cuối cùng, chính là em."
·
"Minh Thiên!" Đoạn Dịch quát lớn, "Tôi không cho cậu đi! Cậu nghe tôi..."
Mà ngay lúc này, Đoạn Dịch nghe thấy một tiếng "rắc".
Minh Thiên bóp nát đồng hồ cát.
Sau đó, Đoạn Dịch không thể phát ra âm thanh gì nữa. Anh há mồm dùng sức muốn gọi, nhưng một câu cũng không nói được. Không gian xung quanh như bị xé rách, Minh Thiên cũng sắp tùy thời biến mất trước mặt anh.
Dường như có một trục thời gian bỗng xuất hiện dưới chân anh. Nó là một đường thẳng vô hình không giới hạn, nhanh chóng vây quanh Đoạn Dịch, rồi vỡ vụn thành vô số mảnh thời gian.
Đoạn Dịch nói không nên lời, chỉ có thể theo bản năng trở ôm lấy Minh Thiên.
Khuỷu tay tì cổ Minh Thiên, một tay giữ chặt phần bụng Minh Thiên, Đoạn Dịch đè hắn xuống đất. Dùng hết hai tay, hai chân, cùng sức lực toàn thân, Đoạn Dịch cố sức đè nặng Minh Thiên, như thể làm vậy hắn sẽ không biến mất.
Nhưng cơ thể anh run bần bật, chỉ có anh biết, anh gần như chẳng dùng được bao nhiêu sức lực.
Minh Thiên giơ hai tay đặt lên vai Đoạn Dịch, dỗ dành cơ thể run bần bật của anh.
Hắn ghé bên tai Đoạn Dịch thấp giọng thủ thỉ, tựa như tình nhân rủ rỉ: "Chuyện tới lúc này, rất nhiều thứ đều vượt dự tính của em. Tỷ như em vốn vạch rõ giới hạn, không đến gần anh, đừng để anh đối tốt với em. Vậy nên lần đầu anh vào trò chơi, em cố ý lạnh nhạt anh, thậm chí cố ý xa cách anh. Nhưng em đánh giá quá cao khả năng khống chế của mình."
Hồi Đoạn Dịch mới vừa vào phó bản, thái độ của Minh Thiên cực kỳ cao ngạo. Thậm chí lúc Đoạn Dịch đưa ra lời mời cùng tổ đội thăm dò còn bị hắn từ chối... Đoạn Dịch tưởng là cấp dưới phản nghịch cấp trên coi thường mình, thì ra sự thật lại là vậy ư?
Hai mắt anh ướt đẫm, không còn thấy rõ đôi mắt xinh đẹp gần trong gang tấc. Đoạn Dịch cảm giác được Minh Thiên vỗ nhẹ sau cổ mình, kể tiếp: "Kế hoạch chẳng được bao lâu đã thất bại. Nhìn anh và Trâu Bình đi cạnh nhau, nhìn cậu ta sẽ lừa anh lần nữa... Em tức giận, ghen ghét, ghen tỵ, cuối cùng nhịn không được tới gần anh, nhịn không được muốn anh nhìn em."
"Em ước gì anh đừng tin em. Chuyện này một mình em hoàn thành là đủ. Anh hiểu lầm em tốt nhất, ngược lại càng có lợi cho em thực hiện kế hoạch. Nhưng kết quả là...
"Không được tín nhiệm, em khó chịu lắm. Rõ ràng là em làm đủ chuyện đáng sợ dọa anh, rồi lại muốn anh tin tưởng em... Muốn anh tin rằng ít nhất em sẽ không hại anh."
Thanh âm không thể khống chế nỗi nghẹn ngào, Minh Thiên tạm dừng một chút, lại nói: "Em sắp chết rồi, đúng hơn là... Từ lúc này anh vào Như Mộng Viên thấy em, em đã là người chết. Em không nghĩ em và anh sẽ ở bên nhau, trước nay cũng không nghĩ sẽ thổ lộ với anh. Không thì khác nào tăng phiền não cho anh."
"Nhưng trong Nhà Tâm Nguyện, khoảnh khắc anh từ sau lưng ôm lấy em, bảo em đến bên anh, em không thể nhịn được nữa."
"Nếu anh không tin em, mặt lạnh đối xử với em, có lẽ em sẽ nhịn xuống. Nhưng anh dịu dàng với em như vậy, em thật sự không nhịn được... Nhịn không được muốn kể khổ với anh, nhịn không được muốn đến gần anh hơn một chút, nhịn không được muốn được anh an ủi, nhịn không được... Muốn anh ôm em thêm một cái."
"Anh Tiểu Dịch..." Minh Thiên nhắm mắt lại, "Em sai rồi, là em tham lam. Nếu em làm theo kế hoạch ban đầu, em chỉ cần cứu anh là được. Thế mà sau Nhà Tâm Nguyện, em nổi lòng tham, muốn ở bên anh, muốn lấy được nhiều thứ hơn từ anh..."
"Tám người đã chết, đồng hồ cát chảy cạn, thời gian của em nên kết thúc. Nhưng vì lòng tham muốn đi theo anh thêm một đoạn đường. Sau khi kết thúc Nhà Tâm Nguyện, em không hủy đồng hồ cát rời đi, khiến tuyến thời gian hỗn loạn và hệ thống mất kiểm soát... Khiến đồng đội chưa kịp chuẩn bị đã bị đẩy vào phó bản cấp chín."
"Ý chí, trí tuệ bọn họ chưa đạt tới yêu cầu phó bản cấp chín, bọn họ cần thời gian tôi luyện dài hơn. Bọn họ phản bội, bọn họ chết, tất cả đều do em sai."
Khóe miệng khẽ than thở, Minh Thiên nói: "Cũng may em còn một cơ hội sửa sai. Bóp vỡ đồng hồ cát, trả lại thời gian, tuyến thời gian sẽ lui về thời điểm trước khi sai lầm phát sinh. Cũng chính là thời điểm kết thúc Nhà Tâm Nguyện. Lịch sử sẽ được chỉnh sửa, mọi thứ sẽ bắt đầu một lần nữa."
"Vậy nên cảnh tượng kinh khủng vừa rồi, anh coi nó chỉ là một giấc mộng nhé. Em sẽ làm ác mộng biến mất."
Mảnh nhỏ thời gian đã che kín toàn bộ thế giới Đoạn Dịch, phân tán dưới chân, đỉnh đầu, bốn phía quanh anh. Anh như đặt mình trong sao trời vũ trụ, cảm giác vô cùng cô độc.
Sao trời bất tận, thời gian không bờ bến, đường về rốt cuộc ở nơi nào?
Đoạn Dịch không chỉ không thể mở miệng, mà còn không thể cử động.
Anh cố hết sức cũng không đứng dậy nổi. Anh thật sự không biết giữ Minh Thiên lại như thế nào, chỉ có thể dùng ánh mắt dõi theo, nhìn chằm chằm vào hắn. Muốn nhìn hắn lâu hơn, ghi nhớ hắn thật kỹ.
Các mảnh thời gian bắt đầu có trình tự, chúng nó dần dần tụ lại, sắp xếp tái cơ cấu, hình thành một tuyến thời gian mới.
Sai lầm lịch sử được tu bổ, mảnh thời gian bắt đầu tổ hợp, chồng lên nhau, xác nhập, đẩy Đoạn Dịch đến tương lai chân chính.
Đôi tay Minh Thiên nâng gương mặt Đoạn Dịch lên. Hắn dịu dàng mà kiên định nhìn sâu vào mắt anh: "Nói thật đi đến bước này, ngoại trừ anh, em không tin một ai. Bọn họ sống hay chết, căn bản em không để bụng. Nhưng em sợ nó sẽ trở thành gánh nặng của anh."
"Cho nên để em nói anh nghe điều này. Anh không đạp lên máu thịt các đồng đội. Con đường anh đi phía trước, không dùng mạng bọn họ đổi lấy. Bọn họ chết, đều do sai lầm một mình em. Lẽ ra em sớm nên chỉnh sửa sai lầm, từ lúc em phát hiện chúng ta vào phó bản cấp 9, hoặc từ lúc biết Ổ Quân Lan chết..."
"Nếu em chỉnh sửa sai lầm sớm hơn một chút, anh sẽ không cần vất vả phá giải mê cung, cũng không cần tận mắt nhìn thấy bọn họ chết thảm. Đều do em ích kỷ."
"Anh Tiểu Dịch, em để anh phá giải mê cung, đi tới trạm xe. Vì em ích kỷ, muốn được gặp anh lần cuối trước khi mình biến mất."
"Em chỉ muốn gặp anh lần cuối mà thôi. Anh có thể đừng trách em không?"
Minh Thiên nói tới đây, Đoạn Dịch thấy cơ thể hắn trở nên nửa trong suốt, bàn tay đặt sau cổ mình cũng không còn độ ấm. Bầu trời thời gian tan vỡ, tốt xấu sẽ hình thành mảnh nhỏ. Nhưng cơ thể Minh Thiên sẽ biến mất khỏi dòng thời gian đất trời, không chừa lại dấu vết.
Ý thức được điều này, trong lòng Đoạn Dịch sinh ra sợ hãi cùng bi thương chưa từng có.
"Anh Tiểu Dịch, trước khi quay về tìm anh, em tự nhủ mình phải làm một người không xa không gần với anh, ai ngờ chung quy không như mong muốn. Em nghĩ, sau khi em rời đi, chắc là anh sẽ buồn lắm."
"Nhưng bỗng nhiên em phát hiện mình không có bao nhiêu hối hận, cảm thấy để anh biết cũng tốt. Có lẽ anh sẽ nhớ em lâu hơn một chút. Anh xem, em đúng là ích kỷ cực kỳ."
"Anh Tiểu Dịch..." Thanh âm Minh Thiên vương chút ý cười, nhưng bóng dáng trước mắt Đoạn Dịch đã mơ hồ cùng cực.
Vừa khó lại đau, cho dù là bị lăng trì anh cũng chưa từng khóc.
Thế mà lúc này nước mắt lại vô thức chảy dài.
"Anh Tiểu Dịch, em xin lỗi, lần này không thể lái xe máy chở anh đi rồi. Em sẽ trực tiếp đưa anh đến điểm thời gian tương lai. Trạng thái chồng lên sẽ lập tức kết thúc. Đó sẽ là tương lai anh về nhà. Đáp ứng em, hãy rời khỏi đây, người nhà của anh đang đợi anh, anh phải về nhà."
Đó là câu cuối cùng Đoạn Dịch nghe được từ Minh Thiên.
Sau đó, ầm ầm tiếng vang lớn, vô số mảnh thời gian kết nối thành một quỹ đạo, chúng nó lóng lánh dưới chân Đoạn Dịch, tựa như những ngôi sao sáng ngời trên bầu trời.
Đây là con đường Minh Thiên trải sẵn vì anh. Nhưng cuối con đường đã không còn Minh Thiên.
Lồ,ng ngực Đoạn Dịch truyền đến cơn đau nhức, cả người quỳ rạp xuống đất, yết hầu xộc lên mùi máu tanh ngọt, anh chịu không nổi áp lực, phun một ngụm máu.
Máu tan vào không gian, thẩm thấu vô số mảnh nhỏ thời gian. Từ trong hư không sinh ra một nguồn sức lực mạnh mẽ, nó không ngừng đẩy Đoạn Dịch tiến lên phía trước, rồi lại tiếp tục tiến lên phía trước.
Đoạn Dịch gần như bị cuốn lên, anh nằm thẳng giữa không trung, tùy ý để nguồn lực thời gian đẩy anh đến hướng không biết tên. Tới khi lòng đau đến chết lặng, anh nửa mở mắt, thấy con đường thời gian hóa thành pháo hoa đầy trời.
Bầu trời cháy rực chợt trùng khớp một hình ảnh trong đầu anh.
Đó là khi phó bản Nhà Tâm Nguyện sắp kết thúc, Minh Thiên bước ra từ trong núi rừng cháy lớn.
Bầu trời xanh lam trên đỉnh đầu, lưng dựa rừng cây cháy hừng hực. Nửa người hắn bị ánh lửa nhiễm đỏ, nửa người giấu sau bóng tối.
Dưới ánh lửa thấp thoáng, hắn nhìn về phía anh, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, không tha, lưu luyến, tan vỡ. Đến giờ Đoạn Dịch mới hiểu.
Ánh lửa lướt qua thời gian mà đến, cùng mảnh thời gian lấp lánh hòa thành một thể, tan làm muôn vàn tia lửa.
Nhưng trong muôn vàn tia lửa, Minh Thiên của anh ở nơi đâu?
·
Ý thức trở về, Đoạn Dịch phát hiện mình nằm trên băng ghế trạm xe.
Đây không phải trạm xe mê cung, mà là một trạm xe vô cùng xa lạ anh chưa thấy bao giờ.
"Đoạn Dịch? Cậu ổn không?"
Người nói chuyện cũng thật xa lạ.
Đoạn Dịch chậm chạp ngồi dậy, thấy một gương mặt vừa quen vừa lạ. "Anh..."
Người này hỏi: "Cậu bị sao vậy? Vừa rồi cậu và Ổ Quân Lan đều té xỉu, hai người không sao chứ?"
Ổ Quân Lan?
Đoạn Dịch lập tức quay đầu, thấy Ổ Quân Lan đằng sau.
Hai người đối diện nhìn nhau một cái, ánh mắt đều tràn ngập hỗn loạn vì trí nhớ khôi phục.
Trán đột ngột đau nhói từng cơn, kiếp trước kiếp này, toàn bộ ký ức, tất cả đổ ập vào đầu Đoạn Dịch.
Cái chết lăng trì, lần đầu anh và Minh Thiên gặp nhau quen nhau...
Anh nhớ rồi.