Mục lục
Nhà Tiên Tri Được Chọn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn học sinh chơi trò chơi, người bị hại không phải Tiểu Hoa, mà là Tiểu Song.

Bởi vì Tiểu Song chết từ góc nhìn của Tiểu Hoa.

Khi nhóm người chơi Đoạn Dịch đi vào 3-2, họ sẽ được quan sát và cảm nhận theo góc nhìn của Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa chắc chắn là người sống sót. Cô bé chứng kiến quá trình từ bắt đầu trò chơi đến khi người cuối cùng chết. Hơn nữa từ đầu tới đuôi chơi rất thuận lợi, không phát hiện điều dị thường, nhạc đệm duy nhất là họ gọi được quỷ và tiễn quỷ đi mà thôi.

Ít nhất có bốn người tham dự, mới có thể bảo đảm trò chơi tiến hành thuận lợi.

Đây là tiền đề suy luận.

Dưới tình huống như vậy, nếu có một hung thủ lợi dụng đặc tính trò chơi "Chiêu quỷ", lẫn vào trong đó gi·ết người, muốn để trò chơi bốn góc tiến hành thuận lợi, kẻ đó chỉ có thể giết một người.

Dù hắn có thể đổi giọng, có thể bắt chước bước đi, có thể ngồi xổm thay đổi chiều cao, cũng không thể đồng thời xuất hiện ở hai vị trí.

Nếu giết hai người, như vậy chỉ còn một hung thủ hai học sinh, tổng cộng ba người chơi trò chơi. Hung thủ không ngừng đổi bước chân, đổi chiều cao, còn phải chạy qua chạy lại hai vị trí, giả bộ có bốn người. Thế thì quá khó khăn.

Nếu đây là chuyện xảy ra ở thế giới thật, không có khả năng Tiểu Hoa không hề phát hiện.

Bởi vậy Đoạn Dịch suy luận, hung thủ chỉ giết một người.

Hiện tại Bành Trình đưa ra, nếu hung thủ có 2-3 người thì sao?

Hoặc nói là, trò chơi bốn năm không chỉ được chơi một lần?

Đoạn Dịch nhìn về phía Bành Trình, nói: "Tôi nhắc nhở cậu trước. Ở thế giới hiện thực, trong góc nhìn Tiểu Hoa, từ đầu tới cuối luôn có cảm giác trò chơi được tiến hành bình thường. Đây là tiền đề phân tích."

"Đầu tiên chúng ta cần phân tích hung thủ có bao nhiêu tình huống. Hướng cực đoan nhất, Tiểu Hoa là người sống sót duy nhất. Như vậy sẽ có ba người chết, ba hung thủ. Đúng không? Cậu cảm thấy..."

"Ở thế giới hiện thực, một phòng học có bốn học sinh chơi trò chơi bốn góc, ba hung thủ trà trộn vào, bọn họ có chiều cao xêm xêm với ba người chết, có thể bắt chước bước đi và giọng của nạn nhân... khả năng này đúng không?"

Bành Trình gãi đầu: "Sao mà nghe... kỳ thế nhỉ?"

Đoạn Dịch lại nói: "Ba người muốn giết ba học sinh, còn vừa lúc có thể bắt chước đặc tính của ba học sinh. Về mặt lý thuyết, chúng ta không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này. Nhưng mặc dù là vậy, chuyện này là vô nghĩa."

"Ban đầu chúng ta cho rằng chỉ có một hung thủ lẫn vào trò chơi, như vậy sau khi giết người, hung thủ phối hợp chơi một đoạn cùng mọi người, điều này có khả năng. Bởi vì hắn làm như vậy là có ý nghĩa."

"Hung thủ muốn ba học sinh tưởng rằng, tất cả là do quỷ quái quấy phá. Nếu quỷ quái giết người, sau khi xảy ra sự việc, các học sinh sẽ không báo cảnh sát, hoặc sẽ bị sợ tới mức nói năng lộn xộn, không thể phối hợp cảnh sát ghi lời khai, tạo thời gian cho hung thủ xóa bỏ chứng cứ hoặc chạy trốn."

Dừng một chút, Đoạn Dịch nói: "Nhưng đổi thành ba hung thủ làm chuyện này, thì không hợp lý. Mục đích bọn họ bắt chước ba học sinh là gì? Giết ba người xong, ba hung thủ đều không đi, mà ở lại nơi gây án, dựa gần vỗ vai, ho khan, phối hợp Tiểu Hoa chơi trò chơi, muốn cô bé nghĩ rằng trò chơi bốn góc đưa quỷ tới, rồi quỷ bỏ đi? Việc này vô nghĩa."

"Thay vì lãng phí thời gian giả quỷ, chỉ làm một mình Tiểu Hoa cho rằng thật sự có quỷ, còn không bằng sắp xếp hiện trường giả, ngụy tạo chứng cứ Tiểu Hoa là hung thủ thì hợp lý hơn."

Bành Trình lập tức nói: "Đúng. Đúng là không có khả năng. hung thủ làm như vậy... Nghe kịch quá. Trò chơi bốn góc gọi quỷ, hung thủ giả quỷ giết người, quay thành phim ảnh khá tuyệt, nhưng thực tế làm như vậy, không ý nghĩa gì. Bị khùng hay gì. Tiểu Hoa là một học sinh trung học, còn bịt mắt, bọn họ giết người xong chạy luôn là được! Hoặc là... Lỡ giết nhiều người như vậy, dứt khoát giết luôn Tiểu Hoa cho xong việc. Đúng là... đúng là không có khả năng."

Đoạn Dịch gật đầu: "Chính là lý này. Huống chi còn có một chi tiết, Tiểu Đoản đi bật đèn, hỏi "Ai có đèn pin không". Câu này không có khả năng là hung thủ nói. Chẳng lẽ một hung thủ đang hỏi đồng lõa có đèn pin không, giúp Tiểu Hoa nhìn thi thể đi?"

"Suy ra câu này Tiểu Hoa nghe được từ miệng Tiểu Đoản, trước khi phát hiện thi thể Tiểu Song."

Nhìn về phía Bành Trình, Đoạn Dịch nói: "Về khả năng thứ hai cậu nêu ra, trò chơi bốn góc được chơi nhiều lần, mỗi lần chết một người, cũng không hợp lý. Bốn người cùng chơi trò chơi, Tiểu Song đã chết, hơn nữa theo góc nhìn các học sinh, rất có thể là quỷ làm chuyện này. Chẳng lẽ họ còn muốn chơi tiếp, để có thêm người chết, sau đó lặp lại quá trình này?"

"Đã chết một người, bọn họ không thể nào chơi được nữa. Dựa theo lẽ thường, các thầy cô sẽ báo cảnh sát. Trại hè sẽ bị hủy bỏ. Mọi người phối hợp cảnh sát điều tra xong, ai về nhà nấy."

Bành Trình vò đầu nói: "À, nghe cũng đúng, đúng là không có khả năng. Vậy một người chết! Ừ, chính xác! Chỉ có Tiểu Song chết!"

Bên cạnh, Phương Đông Vũ nhíu chặt mày dần thả lỏng.

Cô mở miệng nói: "Tôi bị thuyết phục rồi. Không thể nào có ba hung thủ đồng thời xuất hiện. Hai hung thủ giả dạng làm hai người chết, cũng chỉ có trên lý luận, không có ý nghĩa thực tế. Hai hung thủ đều lẫn vào trò chơi này, giả quỷ giết người, tung hỏa mù... Trừ phi bọn họ thích làm mấy hành vi nghệ thuật, nếu không hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Loại trừ hai khả năng này, suy ra chỉ có một người chết."

Tạm dừng, Phương Đông Vũ lại nói: "Như vậy trên thực tế, lần đầu Đoạn Dịch chơi trò chơi, là đã tiếp cận cảm nhận chân thật nhất của Tiểu Hoa. Sau khi trò chơi kết thúc, Tiểu Đoản hỏi đèn pin, Tiểu Bình khóc lóc. Những chi tiết này cực kỳ quan trọng. Tiểu Hoa đã trải qua toàn bộ quá trình. Khi bật đèn lên, Tiểu Bình và Tiểu Đoản còn sống."

"Tuy nhiên... Tôi bỗng nghĩ đến một vấn đề mới! Vấn đề này cực kỳ quan trọng."

Đồng tử co rụt lại, Phương Đông Vũ nói: "Bốn học sinh chơi trò gọi quỷ, vì muốn hỏi điểm số. Căn cứ vào cái này, bọn họ chắc chắn tin tưởng tính chân thật của trò chơi này, bọn họ cho rằng sẽ gọi được quỷ. Mà nếu trò chơi này chết người, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng do quỷ quái quấy phá, đúng không?"

"Toàn bộ quá trình chơi trò chơi thật sự không có dấu vết hung thủ. Nhìn qua rất giống quỷ tới, quỷ giết người, quỷ cùng chơi trò chơi... Cuối cùng quỷ rời đi. Trong mắt các học sinh, hung thủ giết người chắc chắn là quỷ!"

"Như vậy vấn đề nằm ở đây, hiện tại Tiểu Hoa muốn tìm hung thủ giết Tiểu Song. Vậy vì sao cô bé trực tiếp loại trừ khả năng "quỷ giết người", cho rằng chắc chắn là hành vi con người?"

Nhún vai, Phương Đông Vũ nói: "Cũng không đến mức, như Đoạn Dịch nói lúc đầu vậy, Tiểu Hoa rất nhiều năm sau mới chết. Lúc ấy cô bé đã trưởng thành, cho rằng trên đời không tồn tại quỷ? Phỏng đoán này không đủ cứng. Tam quan con người một khi hình thành rất khó sửa. Thời đi học cô bé là người tin thần phật, về sau chưa chắc sẽ theo thuyết vô thần, kiên định bất di cho rằng hung thủ là người, mà không phải quỷ được gọi tới."

Đoạn Dịch nghe vậy, cảm thán Phương Đông Vũ thật nhạy bén, cười nói: "Đây cũng là một điểm không ổn. Tôi sẽ tiếp tục phân tích. Chúng ta sẽ biết đáp án vấn đề này."

"Trước đó không lâu tôi có đề cập đến một số vấn đề. Tại không gian ý thức Tiểu Hoa, trò chơi được lặp lại nhiều lần, đương nhiên là để chúng ta quan sát nhiều lần, tìm được hung thủ. Nhưng vì sao chúng ta chọn vị trí nào cũng được?"

"Thậm chí lần thứ hai người chết không phải Tiểu Bình, chết Tiểu Đoản cũng được. Có phải điều này chứng minh, tôi sờ được tóc đuôi ngựa Tiểu Song, Vân Hạo sờ được tóc húi cua Tiểu Bình... Những việc này hoàn toàn không quan trọng?"

Khang Hàm Âm đứng bật dậy. "Đối với Tiểu Hoa, mỗi lần là ai tham gia trò chơi đều không quan trọng. Chỉ cần nhân số phù hợp yêu cầu trò chơi là được. Mặt khác, mỗi lần chơi là ai chết cũng không quan trọng. Hung thủ có bắt chước tiếng bước chân, chiều cao, giọng nói hay không, tất cả đều không quan trọng."

Bành Trình kinh ngạc: "Tại sao không quan trọng? Hung thủ có bắt chước người chết hay không rất quan trọng. Hiện tại mọi người tán thành Tiểu Song là người duy nhất chết đúng không?! Thế thì chắc chắn hung thủ cũng có tóc đuôi ngựa, bắt chước tiếng ho khan! Bởi vì hung thủ cùng mọi người chơi trò chơi bốn góc, còn ho khan!"

Khang Hàm Âm lắc đầu: "Không đúng. Các nhân tố này không quan trọng, vì chúng không phải điểm mấu chốt để tìm được hung thủ."

Bành Trình hỏi: "Vì sao?"

Người mở miệng là Ổ Quân Lan: "Nếu là như thế, tìm hung thủ từ bốn người đang ngủ, ai cao cao nhiêu, kiểu tóc phù hợp nhất là xong. Không khỏi quá đơn giản."

Bành Trình đứng lên, lại đặt mông xuống, mắt đầy tuyệt vọng. "Mọi người xoay tôi như chong chóng ấy."

Đoạn Dịch liếc hắn ta một cái, giải thích: "Tất cả suy luận hiện tại đều căn cứ vào việc giả tưởng tuyến hành động của hung thủ: Hung thủ trà trộn vào trò chơi, đứng trước mặt tôi, giả làm Tiểu Song. Để giả thành Tiểu Song, hung thủ cũng có tóc đuôi ngựa. Giết người xong, hung thủ còn phải bắt chước tiếng ho Tiểu Song, chơi thêm vài vòng, mãi đến khi Tiểu Đoản đi bật đèn mới chạy mất. Đúng không?"

"Vì sao hung thủ có thể nhìn thấy trong bóng tối, thoải mái tới lui mà không phát ra âm tham, chúng ta còn cố tìm lý do cho hung thủ. Chúng ta cho rằng không gian chơi ở hiện thực đủ rộng, nên các hành động của hung thủ bao gồm kéo thi thể, Tiểu Hoa đều không nghe thấy. Chúng ta còn cho rằng, không gian có một chút ánh sáng, người chơi bịt mắt, nhưng hung thủ không bịt mắt, nên hung thủ không bị chướng ngại. Tuy có thể không phân rõ ai là ai, nhưng không đến mức mù đường."

Bành Trình vỗ tay cái bốp. "Chẳng lẽ không phải như vậy?"

Lông mày khẽ nhướng, Đoạn Dịch hỏi lại: "Nếu chúng ta phân tích sai toàn bộ tuyến hành động của hung thủ thì sao?"

Bành Trình: "Ơ..."

Đoạn Dịch: "Suy luận của chúng ta có vấn đề. Khi nhận ra đây là không gian ý thức, chúng ta quy tất cả những chi tiết không hợp lý là do sự sai biệt giữa không gian ý thức và thế giới thật. Chúng ta tự tìm tự cấp lý do cho hung thủ, lấy làm chứng cho các suy luận."

"Nhưng cẩn thận ngẫm lại đi. Không gian chơi tại hiện thực rất lớn, hung thủ lặng lẽ lẻn vào đúng là không dễ phát hiện. Nhưng trong quá trình giết người, Tiểu Song không hề giãy giụa phản kháng, một chút động tĩnh cũng không phát ra ư?"

"Mặc dù là như vậy, vì sao hung thủ kéo thi thể đến giữa phòng không gây chút tiếng động nào? Mọi người nghĩ đi, khu vực trống trải phù hợp để chơi trò này, mà không gian càng trống trải, ngược lại càng có tiếng vang lớn. Ít nhất là khi khuân vác thi thể sẽ phát ra chút ít động tĩnh. Nhưng cả quá trình chơi, người chơi hoàn toàn không nghe thấy chút xíu động tĩnh dị thường nào, quá bất hợp lý."

Bành Trình ngơ ngẩn một hồi lâu: "Rốt cuộc... chuyện là như thế nào? Chúng ta suy luận sai bét? Hung thủ xuất hiện từ không khí? Là quỷ thật à?"

Đoạn Dịch hỏi: "Cậu cẩn thận nghĩ lại đi, còn khả năng khác hay không?"

"Còn khả năng gì nữa? Tôi không nghĩ ra được." Bành Trình nói.

Đoạn Dịch cười nói: "Đương nhiên còn một khả năng..."

Tạm dừng, Đoạn Dịch trầm giọng, kết luận: "Hung thủ chưa từng tham gia trò chơi bốn góc."

Bành Trình: "?"

Đoạn Dịch: "Hung thủ không tham gia trò chơi, tất nhiên không tồn tại hung thủ bắt chước chiều cao, tiếng ho. Đây là lý do Tiểu Hoa cho rằng các nhân tố này đều không quan trọng, và vì sao khi tái hiện tình cảnh năm đó, chúng ta chọn đứng ở góc nào cũng được."

"Bởi vì căn bản không tồn tại hung thủ bắt chước, sắm vai. Từ đầu tới cuối, chỉ có bốn học sinh chơi trò chơi bốn góc."

"Là sao!" Bành Trình nói, "Tôi không hiểu! Chỉ có bốn người chơi trò chơi, chắc chắn phải có tiếng ho khan chứ?"

Lần này người trả lời Bành Trình là Minh Thiên.

Hắn nhìn về phía Bành Trình, thanh âm nặng nề vang lên: "Trò chơi này có thể gian lận."

Lúc này người bật thốt "Đm" là Vân Hạo.

Hắn ta đập bàn, nói: "Thất sách, quên mất vụ này."

Bành Trình im lặng một lát, hỏi: "Khụ, gian, gian lận như thế nào? Ủa, là sao?"

Đoạn Dịch lấy giấy bút, vẽ bản đồ cho Bành Trình xem, giải thích: "Tôi, Tiểu Song, Tiểu Bình, Tiểu Đoản, ban đầu ở bốn vị trí A-B-C-D. Tiểu Đoản bắt đầu trước, từ điểm D đi tới chỗ tôi, sau đó một người tiếp một người đi tới góc phía trước, như vậy Tiểu Bình đi đến điểm D, sẽ gặp một góc trống, đúng không?"

"Đúng vậy. Cho nên người thứ nhất ho là Tiểu Bình!" Bành Trình nói.

"Tôi là người thứ ba ho. Lần tiếp theo đến lượt tôi ho, theo trình tự sẽ là vòng thứ 7." Đoạn Dịch nói, "Lúc ấy theo lý, Tiểu Song đứng trước tôi sẽ từ điểm D đến điểm A, và điểm D sẽ không có người. Như vậy, tôi sẽ đi đến điểm D trống người, ho một tiếng, rồi đi đến điểm A vỗ vai Tiểu Song, đúng không?"

"Nhưng thực tế, khi trò chơi đến vòng thứ bảy, tôi đi đến điểm D, phát hiện nơi đó có người. Tôi chạm vào tóc đuôi ngựa của Tiểu Song, sau đó khom vỗ vai cô nhóc thấp bé. Ban đầu chúng ta cho rằng cô bé đã bị thay bằng hung thủ."

Bành Trình nói: "Đúng. Là như thế này không sai. Giai đoạn trước anh nghe được tiếng ho là bình thường, như vậy hung thủ chắc chắn đã thay thế Tiểu Song ở vòng thứ bảy, về sau vẫn luôn sắm vai Tiểu Song đứng trước mặt anh! Hung thủ vỗ vai Tiểu Song, để Tiểu Song di chuyển lên trước, bản thân giả thành Tiểu Song ở lại chờ anh đến điểm D!"

Đoạn Dịch nói: "Nhưng nếu ở vòng thứ bảy, người tôi vỗ vai là Tiểu Song thì sao?"

Trán Bành Trình nhảy ra ba dấu "???" cực bự.

Đoạn Dịch gõ ngón tay lên bàn, dùng bút vẽ một mũi tên ngược hướng trên giấy, nói: "Nếu Tiểu Song lui về thì sao?"

Bành Trình sửng sốt: "Ơ, này... Cái này..."

Đoạn Dịch nói: "Trước khi tôi tới, Tiểu Song đi tới góc trống D, ho một tiếng, tiếp theo đi đến điểm A, vỗ vai Tiểu Bình, để Tiểu Bình đi từ A đến B. Theo lý thuyết, Tiểu Song thay thế Tiểu Bình đứng ở điểm A. Cô bé rời khỏi D, đứng ở A, khiến góc D bị trống, chờ tôi đi đến và ho."

"Nhưng nếu Tiểu Song đi đến điểm D vỗ vai Tiểu Bình xong, không ở lại điểm A, mà lui trở về điểm D thì sao? Vậy thì tôi sẽ không phát hiện góc D bị trống."

"Nói cách khác, tôi phát hiện góc D có người, không phải vì quỷ tới, cũng không vì hung thủ trà trộn sắm vai Tiểu Song, mà là vì Tiểu Song lui về."

"Suy ra, không tồn tại hung thủ bắt chước Tiểu Song. Bởi vì người đứng ở đó, chỉ có Tiểu Song."

Bành Trình sửng sốt: "Nhưng không phải sau phát hiện có quỷ, Tiểu Song đã thét chói tai, còn khóc lóc hả? Anh nói cô nhóc hét dữ lắm mà."

Đoạn Dịch nói: "Giả vờ đấy. Cô nhóc diễn trò đùa giai thôi."

Xem biểu cảm của Bành Trình, Đoạn Dịch lại nói: "Giải thích vấn đề vừa rồi của Phương Đông Vũ. Vì sao Tiểu Hoa cho rằng chuyện này không do quỷ quấy phá, mà khẳng định tồn tại hung thủ con người? Vì Tiểu Hoa có quan hệ tốt với Tiểu Song, cô bé biết "quỷ" trong trò chơi tứ giác là giả."

Tiểu Song, Tiểu Đoản, Tiểu Hoa, Tiểu Bình, bốn người cùng nhau chơi trò chơi bốn góc, mục đích là gọi quỷ.

Trong đó Tiểu Đoản và Tiểu Bình thật sự tin vào truyền thuyết, cho rằng trò chơi này có thể chiêu quỷ. Nhưng Tiểu Hoa và Tiểu Song không tin.

Người đề nghị Tiểu Đoản, Tiểu Bình chơi trò chơi này, khả năng cao là Tiểu Hoa và Tiểu Song.

Hai bạn bè thân thiết bày trò đùa giai. Hai cô bé biết Tiểu Bình, Tiểu Đoản nóng lòng muốn biết điểm thi, cho nên dùng cái cớ "Tìm quỷ hỏi điểm" dụ họ cùng chơi trò chơi.

Sau đó hai cô bé phối hợp đùa dai, thông qua cơ chế gian lận, làm hai người còn lại tưởng có quỷ tới thật.

Hai cô bé không có ý xấu.

Trại hè quá nhàm chán, hai cô bé đùa tí cho vui mà thôi.

Nhưng không ai ngờ, Tiểu Song sẽ chết trong trò đùa này.

Bành Trình cuối cùng cũng hiểu sự tình.

Hắn ta ngẫm nghĩ, nói: "Thế... Thế thời gian hung thủ hành động..."

Đoạn Dịch nói: "Tiểu Đoản bật đèn, nói đèn hỏng rồi. Chờ đèn được sửa xong, mọi người bật đèn mới thấy thi thể. Cho nên, thời gian xảy ra án mạng là trong khoảng từ lúc Tiểu Đoản tuyên bố trò chơi kết thúc đến khi đèn được sửa xong!"

- --

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK