Các người chơi đều nín thở ngưng thần, cùng tắt hết đèn.
Vì thế nguồn sáng từ thiết bị của Minh Thiên nháy mắt biến thành bia ngắm sống, mồi lửa dẫn dụ.
Trong ánh sáng nhạt nhòa, chỉ thấy một mảng đen thui đổ dồn tới chỗ Minh Thiên, cùng sự di động là vô số tiếng bước chân nặng nề. Đó là vô số npc ghê gớm đang chạy về phía Minh Thiên, hơn nữa đều mang sát ý nồng nặc.
Một móng vuốt bén nhọn đánh úp về phía vai Minh Thiên. Trong bóng đêm, nó gào rống rẽ nước nhào tới, tiếng hét vọng khắp đáy biển, đinh tai nhức óc rung trời, xuyên thấu màng nhĩ tới tận tim gan, đủ để một người gan lớn phải lạnh sống lưng. Bạch Tư Niên và Vân Hạo trốn trong chỗ tối đều bịt kín lỗ tai. Bọn họ không thể thấy rõ, nhưng có thể nhìn ra thứ dẫn đầu đánh úp về phía Minh Thiên là một con quái thú cực kỳ khổng lồ.
Thình lình, một người tay cầm trường đao vòng đến trước người Minh Thiên.
Lưỡi đao phản xạ ánh sáng màn hình thiết bị, như tuyết phản quang, mang theo sát ý trí mạng chém mạnh về phía trước.
Minh Thiên gần như không ngẩng đầu, tiếp tục gõ màn hình, sau đó ôm thiết bị nghiêng người tránh.
Tiếng lưỡi đao cắt phăng máu thịt vang lên.
"Xoẹt" một tiếng, đao xuyên thủng da thịt. Dưới ánh sáng nhạt có thể thấy được tia máu vẩy ra đầm đìa, rồi rơi bồm bộp xuống mặt đất.
Ngay khi thanh đao từ chính diện chém xuống Minh Thiên, quái thú sau lưng cũng tấn công Minh Thiên. Minh Thiên không vội trốn, không sớm cũng không muộn, hắn canh chuẩn thời gian mà nghiêng người, khiến dũng sĩ cầm đao chém trúng quái thú.
"Bùm bùm", Minh Thiên nghiêng người né tránh, đồng thời không ngừng gõ nhanh một chuỗi số hiệu, thiết lập cốt truyện sửa đổi, dũng sĩ và quái thú quay sang vật lộn sinh tử với nhau.
Tay thao tác xong, Minh Thiên kịp thời tắt thiết bị, đáy biển một lần nữa chìm vào bóng tối.
Không có ánh sáng, tiếng chém giết ngược lại càng rõ ràng, chấn động màng tai trái tim mỗi người.
Dã thú gầm lên giận dữ, dũng sĩ cầm đao mạnh tay chém, một miếng thịt bay lên rơi xuống, dã thú quơ vuốt ra chiêu, xương cốt đứt gãy, dũng sĩ đau đớn hét lớn...
Các người chơi không thể thấy toàn cảnh, nhưng nghe thanh âm đủ để tưởng tượng tình hình chém giết kinh khủng cỡ nào.
Mà bởi vì tiếng chém giết của cả hai quá lớn, chầm chậm, càng ngày càng nhiều npc bị âm thanh âm hấp dẫn lại đây, thêm nhiều npc gia nhập trận hỗn chiến.
Trong lúc to gan mở màn hình sửa chữa số liệu hệ thống, dẫn dắt hai npc giết hại lẫn nhau, Minh Thiên đã tiện tay khiến vô số npc lâm vào hỗn chiến.
Chiến lược của Minh Thiên nhìn thì đơn giản, nhưng yêu cầu đặt bản thân vào hoàn cảnh cực nguy hiểm, không được sai nửa bước.
Cũng may Minh Thiên có kinh nghiệm dày dặn ứng đối hoàn cảnh ác liệt, ung dung thong dong thuận lợi hoàn thành kế hoạch.
Hiện tại npc đang bận nội đấu, các người chơi an toàn hơn hẳn.
Minh Thiênbình yên lui khỏi trận hỗn chiến, bắt đầu tìm kiếm người chơi khác.
Nhiều npc đánh nhau ầm ĩ như vậy, thi thoảng Minh Thiên mở đèn pin tìm người không gây chú ý mấy.
Trước khi các người chơi chạy tứ tán, Minh Thiên đã ghi nhớ hướng chạy của mọi người, bởi vậy trong thời gian rất ngắn hắn tìm được đa số người chơi.
Ổ Quân Lan, Khang Hàm Âm, Bạch Tư Niên, Vân Hạo, Bành Trình, Doãn Oánh Oánh, Bạch Lập Huy, hắn tập hợp được những người này, trao đổi ngắn gọn xác nhận bọn họ không bị thương, và phát hiện Tra Tùng Phi mất tích.
Biểu cảm của Bạch Lập Huy không hề ổn, vừa rồi Ổ Quân Lan và Khang Hàm Âm phải kéo hắn ta chạy trốn.
Minh Thiên nhìn Ổ Quân Lan dặn dò: "Mọi người về chỗ đoàn tàu trước. Nhưng đừng đi thẳng về, tránh cho Thi Hồ ở trên tàu. Mọi người tập hợp và trốn ở phụ cận. Nhớ coi chừng Bạch Lập Huy, đừng để anh ta chọc rắc rối. Hiện tại tôi đi tìm Tra Tùng Phi."
"Trà Trà..." Khang Hàm Âm hơi lo lắng, muốn đi cùng Minh Thiên.
"Nơi này quá nguy hiểm, nghe tôi chỉ huy. Mọi người đi mau. Tôi đi tìm." Minh Thiên dùng giọng đáng tin nói xong, vừa xoay người thì bị Bạch Tư Niên gọi lại.
Bạch Tư Niên nhịn không được hỏi hắn: "Rốt cuộc sao lại thế này? Anh cậu, chính là cái người tên Minh Nguyệt, là người đó lừa chúng ta? Người đó muốn hại chết chúng ta? Lời người đó... Tất cả đều là lừa gạt?"
"Anh ta có lợi dụng chúng ta. Nhưng tôi nghĩ, nếu nói anh ta hoàn toàn đối địch cùng chúng ta, thì chưa chắc." Minh Thiên giơ thiết bị trong tay, "Nếu không lúc trước anh ta đã không bảo tôi học ngôn ngữ lập trình hệ thống, càng không cho tôi xem đa phần dữ liệu anh ta nghiên cứu được. Và hiện tại tôi không thể sử dụng thiết bị sửa chữa số liệu, đối phó npc."
Nghe thế, đám Bạch Tư Niên thở phào một hơi.
Minh Thiên nói tiếp: "Minh Nguyệt có rất nhiều kịch bản, lập trường cũng tùy thời thay đổi. Mọi người đừng coi anh ta là kẻ địch, dưới tình huống thông tin không bình đẳng, đối địch với anh ta không khác nào nhận kết cục thua. Nhưng cũng đừng quá tin mỗi câu anh ta nói. Bởi vì rất có thể giây tiếp theo anh ta sẽ hố cậu. Phỏng đoán suy nghĩ anh ta, nghĩ cách lợi dụng và đạt mục đích chung, mọi người mới có đường sống."
Nói xong lời này, Minh Thiên xoay người đi tìm Tra Tùng Phi.
Thiết bị trong tay hắn lại sáng lên, nhưng vì thời gian cực kỳ ngắn, mà npc hỗn chiến quá khốc liệt, nên vị trí các người chơi không bị kẻ nào chú ý.
Nguồn sáng nhạt ngắn ngủi chiếu rọi gương mặt Minh Thiên... ánh mắt lạnh lẽo, bước đi thong dong kiên định rời khỏi mọi người.
Thoáng nhìn bóng dáng hắn, Bành Trình rơi một giọt nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Bành Trình cảm giác được Minh Thiên không phải đao phủ đến từ địa ngục, sẽ không tùy thời cầm dao chém mình. Hắn tách khỏi mọi người, là để cứu mọi người, như ngày xưa hắn đã từng làm một lần.
Một lát sau, các người chơi lục tục rời xa khu nghĩa địa từng tĩnh mịch quỷ dị, nay tràn ngập các loại chém giết máu me. Một mình Minh Thiên ở lại, tìm kiếm Tra Tùng Phi bị lạc.
Vừa rồi tìm được người chơi, đối thoại trao đổi đơn giản, Minh Thiên biết được đại khái hướng đi của Tra Tùng Phi.
Theo lý Tra Tùng Phi không khó tìm. Trên thực tế cũng đúng là như thế.
Tuy nhiên một việc ngoài ý muốn đã xảy ra... Có một npc tự bốc cháy.
Npc tự bốc cháy như ngọn đuốc. Do ở đây là không gian ý thức đặc biệt, nước biển không có tác dụng dập lửa.
Lửa màu lam cháy khắp người npc, diện tích chiếu sáng khoảng 10 mét. Khoảnh khắc nó tự bốc cháy, tiếng rống lục tục vang lên, vài npc khác nhào tới chỗ nó, trong đó không thiếu quái vật móng vuốt nhọn, toàn thân mọc vảy.
Nếu npc này chỉ tự bốc cháy, vốn cũng không có gì. Dựa theo tốc độ thiêu đốt, ngọn lửa sẽ mau chóng lụi tắt, hoặc mấy npc khác sẽ lột sống nuốt chửng nó.
Nhưng tệ hại là, ngọn lửa của nó chiếu sáng vị trí Tra Tùng Phi.
Nương theo ánh sáng mạnh, Minh Thiên liếc mắt liền thấy Tra Tùng Phi, các npc khác cũng thấy.
Vì để đám npc không màng thiết lập, bỏ qua bối cảnh cốt truyện mà nhào vào đánh giết nhau, trong khoảng thời gian eo hẹp, Minh Thiên chỉ có thể thiết lập một chương trình nhỏ, thống nhất sửa chữa thuộc tính tất cả nhân vật.
Minh Thiên gia tăng tính bạo lực và giết chóc của npc, giảm bớt tính sợ hãi và phòng bị, yếu bớt tính suy nghĩ logic, làm tăng tỷ lệ chúng tấn công sự vật khác biệt.
Cũng tức là, Minh Thiên gia tăng tất cả chỉ số tấn công vào thứ khác biệt, dù là mắt thấy hay tai nghe, chỉ cần phát hiện thứ gì lạ, chúng liền phát động tấn công thứ đó.
Dưới tình huống này, khi npc thấy Tra Tùng Phi, đương nhiên sẽ lập tức nhào tới tấn công.
Sự tình phiền toái nhất ở chỗ, npc tấn công Tra Tùng Phi, Minh Thiên chưa gặp qua. Minh Thiên không biết câu chuyện của npc, muốn đối phó với nó khá khó khăn.
Nếu nói cô gái váy trắng – hình tượng Thi Hồ chỉ có một cái đuôi cá, đại thể nhìn qua vẫn là con người. Thì thứ hiện tại đang tấn công Tra Tùng Phi là một giao nhân chân chính.
Giao nhân sở hữu làn da bạch ngọc, nhẵn nhụi lông tơ.
Cơ thể cô ta không có vảy, nửa người và đuôi cá liên kết với nhau rất tự nhiên. Hình như cô ta đang đắm chìm trong chuyện xưa của mình, rơi nước mắt vì tình lang rời đi. Từng giọt nước mắt rơi xuống biến thành trâu châu, âm thanh kêu lách cách.
Nhưng đối lập với nước mắt buồn thương, trong mắt cô ta chứa sát ý.
Minh Thiên biết, đó là do bản vá hắn cài cho các npc... Ngay khi nhìn thấy Tra Tùng Phi, cô ta muốn tấn công.
Ngọn lửa dần tối xuống, đồng thời giao nhân giơ cao đuôi cá to bằng ba người, muốn đập thẳng vào đầu Tra Tùng Phi.
Minh Thiên cách Tra Tùng Phi quá xa, không biết cốt truyện giao nhân, cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn lập tức điều động npc khác đối phó cô ta.
Vì thế Minh Thiên đành biến mình thành vật hấp dẫn giao nhân.
"Bang", đèn pha được bật lên.
Ánh đèn cực kỳ sáng, sáng gấp mấy lần ngọn lửa vừa nãy.
Minh Thiên giơ đèn, chiếu thẳng vào mắt giao nhân, lập tức khiến cô ta chú ý.
Làn da như tuyết như ngọc bị chiếu đến trắng bệch không chút màu máu.
Cũng bởi vậy hai mắt cô ta phá lệ đen nhánh.
Dưới ánh sáng mạnh, có thể thấy rõ hai giọt nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, rồi hóa thành trân châu. Cùng đôi mắt tỏa sát ý nồng nặc dị thường.
Một giây ấy, Minh Thiên thầm kêu không ổn.
Trừ việc hắn thêm bản vá tăng tỷ lệ tấn công vật khác biệt, tăng mạnh sát ý, bản thân giao nhân cực kỳ chán ghét, thậm chí căm hận ánh sáng mạnh, thế nên khi hai mắt bị rọi đèn đến đau mắt, cô ta bộc phát hận ý mãnh liệt!
Một tiếng kêu sắc nhọn vang khắp đáy biển, là giao nhân đang khóc.
Tiếng khóc cất giấu sự trách móc vô tận, quả thực khiến người nghe rơi lệ.
Gợn nước loan truyền âm thanh khóc lóc thê lương khắp nơi, ảnh hưởng đến toàn bộ npc.
Dưới sức ảnh hưởng của sóng âm, các npc khóc lóc thút thít, hận thù và sát ý trong mắt chúng bị phóng đại gấp mấy lần.
Bị tiếng khóc chi phối, các npc ngừng đánh nhau, có kẻ bị vết thương nhẹ, có kẻ bị chém chỉ còn nửa người, nhưng tất cả như con thiêu thân theo bản năng nhìn về phía Minh Thiên, dần dần bao vây quanh hắn.
Minh Thiên rùng mình, nhanh chóng tắt đèn.
Nhưng đuôi cá khổng lồ di chuyển, cuốn theo hận thù đập xuống đầu hắn!
·
Bên kia.
Đoạn Dịch chạy đến phụ cận đoàn tàu, thấy Dư Khâm bị rong biển quấn toàn thân.
Quả nhiên là Minh Nguyệt bày trò!
Đoạn Dịch lập tức vọt tới trước mặt Dư Khâm, rút dao găm cắt rong biển.
Không biết rong biển làm bằng chất lượng gì, thế mà hoàn toàn không đứt.
"Từ từ, để tôi xem còn có đạo cụ khác không..." Đoạn Dịch nói.
"Không cần. Cậu lấy thiết bị ra, ta nói cho cậu cách lấy bộ mã số và phương pháp lập trình hệ thống, cậu coi quy luật đoạn mã lệnh và quy luật số hiệu, xem có thể đọc hiểu thuật toán và ngôn ngữ hệ thống này hay không. Sau đó cậu biên soạn một đoạn mã, chế tạo đạo cụ có thể cắt được rong biển." Dư Khâm nhìn về phía Đoạn Dịch, "May là ta sớm phòng bị Minh Nguyệt. Ta biết cậu ta đi đâu. Chờ ta thoát vây, ta mang cậu đi."
Nghe được lời này, Đoạn Dịch sửng sốt ngắn ngủi, hiểu ý Dư Khâm, vì thế lập tức lấy thiết bị.
Anh vừa nghe, vừa căn cứ theo phương pháp Dư Khâm xem một đoạn mã lệnh.
"Chế tạo một dao găm có thể cắt tất cả các loại rong biển" câu lệnh này không khó.
Phức tạp làm không được, nhưng mau chóng chế tạo một con dao, chắc là có thể.
Vấn đề là hệ thông này dùng bộ ngôn ngữ hoàn toàn khác nhân loại.
Đây không phải việc Đoạn Dịch có thể đọc hiểu trong vòng mười phút.
Anh có sốt ruột bao nhiêu cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế, tận lực hồi phục hô hấp, tập trung cao độ, mau chóng nghiên cứu ngôn ngữ hệ thống này sử dụng.
Ngay lúc anh mới vừa có chút tiến triển, ngực anh chợt đau nhói.
Cảm giác này giống như... giống như anh vừa đánh mất một vật quan trọng.
- --